Câu nói của Kiều Sanh khiến Liên Mặc Sinh và Kiều Tử Việt đều sửng sốt.
Kiều Tử Việt vốn đang chần chờ, lập tức nổi điên lên, lạnh giọng chất vấn: “Kiều Sanh, cậu nói vậy là sao? Có thể tùy tiện kêu một thằng đàn ông vào nhà giải quyết dục vọng?” Anh ta nhìn Liên Mặc Sinh lom lom, cái vẻ không mấy quang minh chính đại ấy càng khiến mặt anh ta thêm khó coi. Nửa đêm nửa hôm, có người bình thường nào ăn mặc như thế, lại còn lén lén lút lút chui vào phòng người khác?
Kiều Sanh không cho là thế, hỏi lại: “Vậy thì có gì là sai?”
Kiều Tử Việt cả giận, nói: “Cậu còn hỏi tôi? Vừa nhìn là biết ngay gã ta chẳng phải hạng gì tốt, ai biết gã vào Kiều gia nhằm mục đích gì?”
“Mục đích gì không phải đã trưng rõ ra rồi sao?” Kiều Sanh nhíu mày, “Tôi nghĩ là anh không ngây thơ tới nỗi không biết gì hết?”
“Cậu đúng là đê tiện!” Kiều Tử Việt giận quá hóa cười, mắng bừa.
“Hử?” Kiều Sanh nở nụ cười, nụ cười ấy rất lạnh, giọng điệu mang theo vẻ trào phúng, “Vậy anh cảm thấy, nửa đêm nửa hôm anh chạy tới phòng tôi làm gì? Đừng bảo là anh đang lo không biết tôi có say hay không?”
Thật ra, sau khi nói xong câu ấy, Kiều Tử Việt có chút hối hận, nhưng do sỉ diện, khó rút lại lời đã nói, sau cùng anh ta đành chọn cách im lặng không đáp.
Kiều Sanh cũng chẳng thèm ngó ngàng tới anh ta, quay qua, tiếp tục nhìn Liên Mặc Sinh.
Tầm mắt của Liên Mặc Sinh cứ lia qua lia lại quanh Kiều Sanh và Kiều Tử Việt, mặt khó hiểu, ánh mắt dò hỏi Kiều Sanh xem đã xảy ra chuyện gì.
Kiều Sanh đáp: “Thời gian có hạn!”
Liên Mặc Sinh biết ý y là gì, nói ngay: “Đừng xem thường tôi, tôi có thể giữ rất lâu đấy!”
Kiều Sanh cong khóe môi lên.
Liên Mặc Sinh ôm eo Kiều Sanh, định đè y xuống, nhưng Kiều Sanh nào để cậu thực hiện được ý đồ, y thản nhiên kéo cánh tay đang ôm bên hông mình ra, kéo hai tay lên ngực, nhìn cậu, khóe môi dần câu lên.
Nụ cười hấp dẫn ấy, dù xem bao nhiêu lần, Liên Mặc Sinh cũng không cách nào dời tầm mắt đi được…
Thừa lúc cậu ngây ra, Kiều Sanh đẩy mạnh một cái, Liên Mặc Sinh lập tức ngả về phía sau, nằm ngửa trên giường.
Từ trên cao, Kiều Sanh nhìn xuống, rồi cúi người, hai tay chống cạnh cậu, một chân y còn chống trên nền đất, một chân gập lại, chen vào giữa hai chân cậu, nhích lên…
Áo ngủ rất rộng, vạt áo bị một chân để trên giường ấy tách ra, cảnh xuân lộ ra ngoài, mãi cho đến khi đùi y khép lại…
Kiều Sanh quá chủ động, khiến Liên Mặc Sinh có chút lâng lâng.
Kiều Sanh ở ngay phía trên Liên Mặc Sinh, y vừa tắm xong, mùi sữa tắm còn vương trên cơ thể. Mùi hương ấy thơm mát, khiến Liên Mặc Sinh hưng phấn không thôi.
Kiều Sanh vẫn nở nụ cười thản nhiên, đôi ngươi ánh lên tia sáng từ ngọn đèn ở đầu giường, lấp lánh như ánh sao.
Tư thế đó, càng khiến chiếc áo ngủ của y nới rộng thêm. Từ đó, Liên Mặc Sinh có thể nhìn thấy khung bụng bên trong, thấy sợi dây lưng chỉ buột hờ tùy ý, cứ như sắp bung ra, lại như còn cố giữ vững vị trí.
Liên Mặc Sinh nhìn trân trân, lòng ngứa ngáy, hận không thể đưa tay kéo đi dây lưng hung ác đó…
Kiều Sanh giữ chặt cằm, hôn cậu.
Được mỹ nhân hầu hạ, dĩ nhiên là Liên Mặc Sinh thích tới như lọt vào sương mù.
Môi Kiều Sanh vừa mềm vừa nóng, lại mang theo hơi rượu nhàn nhạt khiến cậu mê say. Tuy nhiên, Liên Mặc Sinh cũng nhanh chóng phát hiện ra tình huống hiện giờ dường như có hơi khan khác…
Rõ ràng mình là Top, giờ lại bị đè phía dưới, đến cả lúc hôn cũng là bên thừa nhận.
Nguy hiểm…
Liên Mặc Sinh chưa bao giờ làm Bottom, cũng tuyệt đối không làm, đây là vấn đề nguyên tắc, cậu quyết không thỏa hiệp.
Liên Mặc Sinh nắm lấy cánh tay Kiều Sanh, kéo mạnh một cái, đè y xuống dưới.
Kiều Sanh nhíu mày: “Tôi nói rồi, tôi muốn chủ động!”
Liên Mặc Sinh mỉm cười: “Cưng à, tôi sẽ cố gắng hầu hạ cậu. Nhưng trong chuyện này, tôi tuyệt không đồng ý, tôi chỉ làm Top, tuyệt không làm Bottom!”
Kiều Sanh giữ chặt cằm cậu, miễn cưỡng nói: “Tôi chưa bảo là tôi muốn làm Top, tôi chỉ không thích bị người ta khống chế thôi!”
Liên Mặc Sinh thè lưỡi, liếm khẽ lên ngón tay đặt bên môi mình, nheo mắt lại: “Yên tâm, tôi sẽ cố gắng phối hợp theo tiết tấu của cậu!”
Kiều Sanh nhíu mày, “Cố gắng?”
Liên Mặc Sinh cười khổ một tiếng, “Được rồi, hoàn toàn làm theo tiết tấu của cậu, chịu chưa?”
Kiều Sanh cười như một ác ma, “Vậy cậu cùng đừng hối hận…”
“Dĩ nhiên là không rồi!” Liên Mặc Sinh ra vẻ xấu xa, “Tôi sẽ khiến cậu thích tới không nói thành lời!”
Hai người càng nói càng quá đà, càng ngày càng hạn chế độ tuổi. Thấy hai người sắp bắt đầu vận động X, mặt Kiều Tử Việt – bị lơ một bên – đen như đáy nồi, tay siết chặt.
Ý hai người đó là sao? Cho là anh ta chết rồi?
Kiều Tử Việt muốn phát điên lên, ở đằng kia, Liên Mặc Sinh đã hôn Kiều Sanh…
Thân thể hai người dán chặt vào nhau, Liên Mặc Sinh cởi bỏ áo khoác ngoài, để lộ chiếc áo bó sát trắng tinh.
Lưng cậu ta trông rất đẹp, rất có dáng, không phải dạng cơ bắp, cũng chẳng phải gầy teo. Nhìn từ góc độ của Kiều Tử Việt, giống như một chú báo con rình mồi, chờ đợi thời cơ…
Rõ ràng là dáng người đó rất được, nhưng khi lọt vào mắt Kiều Tử Việt, nó lại chói mắt cực kỳ.
Anh ta cũng không biết sao lại như thế…
Với anh ta, Kiều Sanh chỉ là một thứ đồ chơi dùng để tiết dục, cấp bậc còn kém hơn cả một người tình anh ta bao nuôi bên ngoài. Anh ta có thể khoanh tay, lạnh lùng đưa người tình cho vài người bạn làm ăn hưởng dụng, nhưng hiện tại lại không thể chịu được cảnh Kiều Sanh lên giường với người khác, thậm chí còn có chút ghen tị…
Ghen tị?
Đúng là hoang đường!
Kiều Tử Việt cười nhạt, cảm thấy mình như bị ma ám. Không phải đây chỉ là một món đồ bị người ta chơi nát rồi sao? Anh ta còn để ý làm gì?