.
Từ khi Liên Mặc Sinh rời khỏi, cuộc sống ở bệnh viện của Kiều Sanh trở nên bình lặng rất nhiều. Vết thương của y đang dần khép lại, y cũng đã có thể tự đi lại được, nhưng để khỏi hẳn thì phải cần thêm một thời gian nữa do vết thương bị ngâm trong nước, tốc độ khép lại rất chậm.
Cũng may là dạo này công ty không nhiều việc lắm, mỗi ngày hễ rảnh là Kiều Mộ Đình lại tới bệnh viện, làm bảo tiêu chuyên trách cho Kiều Sanh.
Mấy ngày qua, mí mắt của Kiều Sanh cứ giật liên tục.
Trong lòng y luôn cảm thấy bất an, cứ như sắp có chuyện gì đó xảy ra. Trực giác y rất linh mẫn, nhất là những chuyện có liên quan tới an nguy của chính mình, có lẽ đó là bản năng tự vệ của muôn loài.
Y định hai ngày nữa sẽ xuất viện, bệnh viện khiến y cảm thấy không an toàn.
Hôm nay là chủ nhật, mới sáng sớm Kiều Mộ Đình đã tới, chủ yếu là chăm sóc cho Kiều Sanh.
Bước vào phòng bệnh, Kiều Mộ Đình nhíu mày.
Thời tiết rất đẹp, bên ngoài ánh mặt trời sáng chói nhưng trong phòng lại đóng chặt cửa sổ, ngay cả bức màn cũng kéo xuống, cảm giác thật u buồn.
Kiều Mộ Đình đi tới bên cửa sổ, đưa tay kéo màn ra.
Ánh sáng rực rỡ chiếu vào, cả gian phòng trở nên sáng hẳn.
“Đừng vén màn ra, mau kéo lại đi!” Kiều Sanh nhíu mày.
“Tại sao? Hôm nay thời tiết tốt, anh cứ ở trong phòng bệnh mãi thế này cũng không tốt cho vết thương!”
“Ai cần cậu lo, mau kéo lại đi!”
“Rốt cuộc là sao vậy? Anh cứ thần thần bí bí!” Kiều Mộ Đình đành phải kéo màn lại.
“Mấy ngày nay tôi có cảm giác như có ai đó đang nhìn mình!”
Kiều Mộ Đình cười khẽ, “Anh lại suy nghĩ lung tung rồi, bệnh viện này được bảo vệ rất khá, có khi nào là do anh bị ám ảnh hay không?”
Kiều Sanh nói: “Không phải, là trực giác mách bảo tôi như thế, trực giác của tôi rất linh!”
Nụ cười trên mặt Kiều Mộ Đình tắt dần, cậu cũng nghiêm túc lại: “Anh nghi là anh bị theo dõi?”
Kiều Sanh chần chờ một chút: “Có thể lắm! Hai ngày trước tôi kiểm tra rồi, trong phòng không có gắn camera theo dõi hay máy nghe lén gì hết!”
Kiều Mộ Đình trầm tư một hồi, nhìn về phía cửa sổ: “Cho nên anh kéo màn lại?”
Kiều Sanh gật đầu: “Tôi sợ bị đánh lén!”
Kiều Mộ Đình không nói gì mà đi tới trước cửa sổ, vén màn lên quan sát. Phòng bệnh của Kiều Sanh ở ngay tầng cao nhất của bệnh viện, xung quanh ngoài mấy toà nhà lớn ra thì không còn chỗ nào cao hơn chỗ này nữa, tầm nhìn cũng rất rộng.
Đúng là rất dễ bị mấy tay súng bắn tỉa thừa cơ…
Sắc mặt Kiều Mộ Đình trầm xuống.
“Đừng lo, hai ngày nữa xuất viện rồi, ở Kiều gia có rất nhiều thuộc hạ canh gác, sẽ an toàn hơn nhiều!”
“Ừ!”
Chiều hôm đó, Đỗ Nhất Sam và Đằng Mộc cũng tới.
Tuy là bận việc nhưng Kiều Sanh vẫn luôn kiên trì học bắn súng và các thế võ giáp đấu. Y nằm viện, thi thoảng Đỗ Nhất Sam và Đằng Mộc sẽ tới thăm y.
“Vết thương thế nào rồi?” Vừa vào phòng bệnh, Đỗ Nhất Sam đã hỏi ngay tình trạng vết thương của Kiều Sanh.
“Cũng không đến nỗi!” Kiều Sanh cười nói.
“Khi nào thì xuất viện?”
“Hai ngày nữa, tới lúc đó sẽ về Kiều gia tịnh dưỡng!”
“Tốt lắm!” Người luôn nghiêm túc như Đằng Mộc cũng nở nụ cười.
“Đúng vậy!” Người luôn thích đùa giỡn như Đỗ Nhất Sam cũng tiếp lời, “Mấy ngày cậu đi vắng, tôi và Đằng Mộc chán muốn chết!”
Kiều Sanh cười cười, “Dạo này Lang vương sao rồi?”
Đỗ Nhất Sam nói: “Vẫn như thế, nhưng tính cách không còn quật cường như trước. Cho đồ nó sẽ ăn, không còn tuyệt thực nữa!”
“Khá lắm! Chờ tôi khỏi hẳn lại tiếp tục thuần phục nó!”
Ánh mắt của y khiến Đỗ Nhất Sam rùng mình một cái.
Cách thuần hóa Lang vương của Kiều Sanh rất bạo lực, y luôn lấy roi quất nó. Lang vương rất cứng đầu, có thế nào cũng không chịu khuất phục. Kiều Sanh không hề nương tay, lần nào cũng chờ vết thương nó lành rồi lại quất cho người nó đầy thương tích.
Kiều Mộ Đình ngồi một bên gọt táo, đưa tới cho Kiều Sanh.
Kiều Sanh cầm lấy quả táo, còn chưa kịp ăn thì một viên đạn đột nhiên xuyên qua lớp kính cửa sổ, bắn ngay vào vết cắt trên quả táo chia nó ra thành nhiều mảnh, rồi nằm im trong vách tường ở đối diện.
Tất cả mọi người ngây ra.
Kiều Sanh nhanh chóng có phản ứng, lộn một vòng như cá chép, nằm im dưới giường.
Những người khác cũng nằm úp xuống sàn nhà.
Ngay sau đó lại là một loạt đạn bắn vào, có một viên bắn vỡ bình thủy trên đầu giường, nước nóng và mảnh vỡ thủy tinh văng ra khắp nơi. Kiều Sanh vốn nằm ngay dưới đầu tủ, y định tránh ra, nhưng cơn đau ở chân lại khiến y không thể nhúc nhích.
Nước nóng đổ xuống, Kiều Sanh nghiêng đầu, theo bản năng đưa tay lên đỡ.
Vào lúc này, Kiều Mộ Đình lại nhào lên người y, nước nóng và mảnh vỡ đều rơi hết lên lưng Kiều Mộ Đình.
Lại thêm mấy phát súng nữa, cuối cùng trong phòng cũng yên tĩnh lại.
Kiều Mộ Đình tránh khỏi người Kiều Sanh, Đỗ Nhất Sam và Đằng Mộc cũng đứng dậy.
Vừa rồi lúc Kiều Sanh lăn xuống giường vết thương ở chân y bị nứt ra, đau tới nỗi y không gượng dậy nổi, bông băng cũng đỏ dần.
“Mau gọi bác sĩ!” Kiều Mộ Đình nhíu mày.
“Lưng cậu vừa bị nước nóng đổ trúng, có bị thương không?” Kiều Sanh lo cho tình trạng của cậu.
“Tôi mặc đồ rất dày, không sao đâu!”
“Vậy là tốt rồi!” Kiều Sanh nhìn về phía Đằng Mộc và Đỗ Nhất Sam, “Còn hai người sao rồi?”
“Đều không bị thương!”
Lúc này Kiều Sanh mới thở phào một hơi.
Phòng bệnh bị bắn thành tan hoang, mấy người Kiều Sanh vội vàng dời sang nơi khác, phía bệnh viện cũng hoảng sợ, nhanh chóng báo cảnh sát.
Cảnh sát tới nơi khẩn cấp phong tỏa hiện trường.
Vết thương của Kiều Sanh bị vỡ ra khá nghiêm trọng, đành phải khâu lại lần nữa. Sau lưng Kiều Mộ Đình cũng bị bỏng một chút, cũng đã được y tá thoa thuốc.
Nhận được tin, Kiều Mạc Nhiên lập tức chạy tới bệnh viện, mắng cho viện trưởng một trận, còn định đón Kiều Sanh về nhà.
Kiều Sanh không đồng ý.
Kiều Mạc Nhiên kinh ngạc, nói: “Ở bệnh viện không an toàn!”
Kiều Sanh đáp: “Vết thương của con còn rất nghiêm trọng, chờ hai ngày nữa rồi tính!”
“Đúng đó ba, A Sanh bị thương nặng như vậy, mà điều kiện ở nhà lại kém hơn bệnh viện, lỡ như có sơ suất trở thành tàn phế thì không hay lắm!” Kiều Uất Lệ ở một bên nói chen vào, trong mắt cô ta là vẻ vui sướng khi y gặp họa. Từ lúc Kiều Sanh nằm viện tới giờ cô ta chỉ tới thăm hai lần, chẳng qua là tới bỏ đá xuống giếng, ước gì Kiều Sanh chết cho khuất mắt.
Kiều Sanh hoàn toàn coi thường ánh mắt khiêu khích của cô ta, trước giờ y không hề muốn đôi co với những người ngu xuẩn.
Như suy nghĩ gì đó, Kiều Mộ Đình liếc Kiều Sanh một cái, cũng lên tiếng: “Con cũng thấy A Sanh nên ở lại bệnh viện thì tốt hơn!”
Kiều Tử Việt im lặng, đến khi nhìn thấy vẻ mặt nhợt nhạt vì mất máu của Kiều Sanh, ánh mắt anh ta trầm hẳn.
Kiều Mạc Nhiên vốn đang do dự, nhưng thấy bọn họ kiên trì như thế ông ta cũng đành chịu.
Kiều Sanh lập tức đổi sang phòng bệnh khác. Ngoài cửa sổ phòng bệnh mới không có một tòa nhà nào, là góc chết không thể đánh lén. Kiều thị có cổ phần ở bệnh viện này, viện trưởng không dám không nghe theo yêu cầu của Kiều Mạc Nhiên, rất là ân cần đổi kính cửa sổ thành kính chống đạn.
Xử lý xong mọi việc, Kiều Mạc Nhiên trở về.
Đỗ Nhất Sam và Đằng Mộc ở lại.
Ngồi trên giường ở phòng bệnh mới, mắt Kiều Sanh lạnh hẳn.
Kiều Mộ Đình chần chừ một hồi mới hỏi: “A Sanh, chẳng lẽ anh ở lại bệnh viện là muốn…”
Kiều Sanh cười lạnh: “Đúng vậy, tôi muốn tên sát thủ từng năm lần bảy lượt ám sát tôi tự mình dâng tới cửa!”
“Chuyện này quá mạo hiểm!” Kiều Mộ Đình không đồng ý.
“Tôi không thích cái cảm giác ngồi chờ chết!”
“Nhưng vết thương của anh…” Kiều Mộ Đình nhìn chân phải được quấn băng kín mít của Kiều Sanh bằng ánh mắt lo lắng.
“Một vết thương nho nhỏ đó có thấm vào đâu, giờ tôi chỉ muốn tiễn thằng khốn kia xuống địa ngục!”
“Vậy được rồi!”
Kiều Sanh gật đầu, nhìn về phía Đỗ Nhất Sam cùng Đằng Mộc, nghiêm túc nói: “Xin lỗi vì đã kéo hai người vào vụ này, nhưng lần này tôi thật sự cần hai người giúp đỡ!”
Đỗ Nhất Sam và Đằng Mộc liếc nhau một cái, cùng đáp: “Được!”
Nghe được câu trả lời như ý mình, Kiểu Sanh nở nụ cười lạnh lùng, không có chút độ ấm, giống như quỷ Satan.
Mãi cho tới chạng vạng, Đỗ Nhất Sam và Đằng Mộc mới trở về, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đêm đó, Kiều Mộ Đình ở lại canh giữ bên cạnh Kiều Sanh.
Tin Kiều Sanh bị tập kích lần nữa lại bị giới truyền thông đưa tin điên cuồng, giờ thậm chí y còn nổi hơn cả mấy minh tinh đẳng cấp Thiên vương, Thiên hậu.
Tuy nhiên, mấy ngày sau đó rất yên ổn, không xảy ra chuyện gì nữa, thành ra phía bệnh viện vốn đang hoảng sợ cũng dần dần thả lỏng cảnh giác.
Lúc này, dây thần kinh trong đầu Kiều Sanh và Kiều Mộ Đình ngày càng căng chặt, hai người đang chờ đợi từng giây từng phút.
Hai người có dự cảm, tên sát thủ thần bí ấy sẽ nhanh chóng xuất hiện thôi…