.
Kiều Sanh ở Mỹ hai tháng, trong hai tháng này y xử lý công việc ở cửa hàng vũ khí rất thuận lợi, hơn nữa cuộc sống không ai quản thúc rất thoải mái khiến y vui tới quên trở về, mãi cho tới khi Kiều Mạc Nhiên không nhịn được nữa, gọi điện thoại giục y, y mới về nước.
Vết thương ở chân y đã lành hẳn, không để lại sẹo, tất cả đều nhờ công chăm sóc của Kiều Mộ Đình.
Kiều Sanh cùng Kiều Mộ Đình lên máy bay về nước.
Sau khi về tới nhà, Kiều Sanh tới gặp Kiều Mạc Nhiên trình diện.
Suốt hai tháng, y không gọi điện về nhà khiến Kiều Mạc Nhiên bất mãn, nhưng ông ta cũng chỉ nói vài câu. Dạo này tập đoàn Kiều thị kinh doanh không được tốt lắm, nếu không phải bị cạnh tranh thì chính là tư liệu cơ mật bị tiết lộ, trước đó không lâu thiếu chút nữa dính vào vụ buôn thuốc phiện. Nguyên là không biết tại sao trong kho hàng lại có một thùng ma túy, cảnh sát tới kiểm tra, nếu không phải ông ta bảo thuộc hạ mau chóng dọn dẹp, e là đã gặp phiền phức.
Kiều Mạc Nhiên sợ công ty lại xảy ra chuyện, nên bảo Kiều Sanh hai ngày nữa phải tới công ty làm.
Tình hình trong nhà vẫn như trước, có khác là hình như Kiều Tử Việt có tình nhân cố định. Kiều Sanh vừa mở TV, lập tức nghe tin đồn tình cảm giữa Kiều Tử Việt và một nghệ sĩ nam nổi tiếng nào đó, không giống như đây chỉ là tin đồn, vì người ta còn chụp được ảnh Kiều Tử Việt đi chung với nghệ sĩ nọ.
Về chuyện này, Kiều Sanh cũng không có hứng thú, nhưng y nhớ có thấy mặt người đó rồi.
Rất tuấn tú.
Nghe nói cậu diễn viên đó nổi tiếng nhờ phim thần tượng, xuất thân từ người mẫu, trong vòng mấy tháng ngắn ngủi đã lấn sang điện ảnh và ca hát.
Kiều Sanh nhìn hai người thanh niên vô cùng xứng đôi trên màn hình, mỉm cười.
Xem ra anh ta là định đánh liều rồi…
Thật ra thì Kiều Sanh biết rõ tâm tư cửa Kiều Tử Việt, nhưng y lại không muốn để tâm, những chuyện mà Kiều Tử Việt đã làm với y, y còn định trả lại cho anh ta.
Hôm đó, Kiều Sanh điều chỉnh thói quen do lệch múi giờ, sau đó y tới phòng huấn luyện.
Đỗ Nhất Sam và Đằng Mộc đã sớm hay tin, họ chiêu đãi Kiều Sanh một bữa cơm nho nhỏ.
Gặp Kiều Sanh, Đỗ Nhất Sam nhìn y một lượt, trêu chọc: “Hai tháng không gặp, cậu mập lên không ít, xem ra hai tháng này cậu sống rất là thoải mái ha, chắc đây đều là công của Kiều Mộ Đình rồi!”
Đằng Mộc cũng gật đầu: “Đúng là mập hơn một chút, da dẻ cũng hồng hào hơn trước!”
Kiều Sanh chỉ cười cười, không đáp.
Y hơi phì ra chút, nhưng y không quan tâm chuyện có mập ra hay không, vì thể chất của y thuộc loại có ăn thế nào cũng không mập được.
Trò chuyện một hồi, Kiều Sanh nhìn quanh, hỏi: “Lang vương đâu rồi?”
Đỗ Nhất Sam nói: “Ở bên trong, tôi vừa chuyển nó sang phòng nghỉ!”
“Mang nó ra đây, lâu rồi tôi không gặp nó!”
“Được!”
Đỗ Nhất Sam cùng Đằng Mộc mang chuồng sắt nhốt Lang vương ra, trong thời gian Kiều Sanh đi vắng, hai người quá buồn chán, cho nên đã thuần phục Lang vương giết thời gian. Tuy cách bọn họ dùng có dịu dàng hơn Kiều Sanh, nhưng sau một thời gian dài, giờ nhuệ khí của Lang vương cũng bị tiêu hao không ít.
Kiều Sanh đứng bên ngoài nhìn Lang Vương, nó vừa thấy y ngay lập tức cảnh giác.
So với trước đây, ánh mắt của Lang vương đã dịu đi rất nhiều. Trước đây, bất kể thế nào, khi nhìn thấy Kiều Sanh nó liền ương ngạnh, bây giờ không còn cái cảm giác ấy nữa, thậm chí cả thù địch cũng giảm đi nhiều.
Sắp bị thuần phục rồi sao…
Kiều Sanh rất hài lòng.
Y mở chuồng sắt ra.
Đỗ Nhất Sam nhắc nhở: “Đừng mở chuồng, nó vẫn còn rất hung hăng, rất nguy hiểm!”
Kiều Sanh lại nói: “Không sao, nó không thoát khỏi tay tôi đâu!”
Y kiên trì như thế, Đỗ Nhất Sam cũng không nói thêm gì nữa. Anh ta nháy mắt ra hiệu với Đằng Mộc, ý bảo đề cao cảnh giác.
Dù biết rõ thân thủ của Kiều Sanh, nhưng thể lực giữa người và dã thú vốn khác nhau rất nhiều, nếu xuất hiện tình huống bất thường, bọn họ nhất định phải bảo vệ Kiều Sanh an toàn.
Mở cửa chuồng ra, Kiều Sanh đứng dậy, lùi về sau hai bước.
Lang vương rúc vào một góc, nhìn y nghi hoặc, một lát sau nó mới thử mò ra khỏi chuồng.
Kiều Sanh không cản nó, điều này khiến lá gan Lang vương lớn dần lên.
Vừa rời khỏi chiếc chuồng sắt nhốt nó suốt mấy tháng trời, nó lập tức gầm lên, nhào về phía Kiều Sanh.
Kiều Sanh không hề tránh, bị nó vật xuống đất.
Kiều Sanh nhìn Lang vương, Lang vương hung tợn nhìn y, trong mắt đầy oán hận. Sói là một loài luôn hướng tới tự do, mà Kiều Sanh không chỉ giam cầm nó, còn đánh nó không chỉ một lần, nó đã sớm xem Kiều Sanh là kẻ thù không đội chung trời.
Lang vương giơ chân trước lên, đầu ngón chân là móng vuốt sắc bén.
Đỗ Nhất Sam và Đằng Mộc lạnh cả người.
Bọn họ định chạy tới cứu Kiều Sanh, lúc này Kiều Sanh lại lên tiếng: “Hai người đừng nhúc nhích!”
Đỗ Nhất Sam cùng Đằng Mộc liếc nhau, nhưng Kiều Sanh đã nói vậy, bọn họ cũng chỉ đành nghe theo.
Lang vương nện móng vuốt về phía Kiều Sanh.
Móng vuốt của nó rất bén, nếu nện xuống thật, nó cắt đứt yết hầu Kiều Sanh dễ như chơi, Kiều Sanh rất bình tĩnh, trên mặt còn nở nụ cười giễu cợt.
Ngay khi móng vuốt của Lang vương sắp chạm mặt Kiều Sanh, cả người nó đột nhiên bay lên, nện vào bức tường ở đối diện.
Lang Vương rên một tiếng, cố bò dậy.
Kiều Sanh thu chân, đứng dậy, phủi bụi bặm trên người.
Lang Vương nhìn y bằng ánh mắt khó tin.
Kiều Sanh lắc đầu: “Mày không nghe lời, xem ra phải dạy dỗ thêm!”
Roi da đã được chuẩn bị từ lâu, Kiều Sanh bẻ bẻ ngón tay, cầm roi da đi tới trước mặt Lang vương.
Lang vương bị Kiều Sanh đá một cú vào bụng, đau đến nhũn ra. Nhưng dĩ nhiên là nó không chấp nhận bị Kiều Sanh dạy dỗ, nó tiếp tục phản kích, nhào về phía y.
Bị đau, nên động tác của nó chậm rất nhiều, Kiều Sanh dễ dàng tránh thoát.
Sau đó, y giơ roi, quất thật mạnh.
Lang vương không tránh được, bị quất trúng một roi. Nó lảo đảo thân mình, lùi ra sau lấy thăng bằng, sau đó lại nhào về phía Kiều Sanh.
Lần này Kiều Sanh không tránh, mà quất cho nó một roi văng ra ngoài.
Bị đánh rất nặng, Lang vương té trên đất, phải một hồi lâu sau nó mới bò dậy nổi.
Nhưng nó vẫn không hết hi vọng, tiếp tục phản công.
Dĩ nhiên Kiều Sanh vẫn đánh nó.
Sau đó, Lang vương – không chịu khuất phục – lại bị Kiều Sanh đánh cho đầy thương tích, cuối cùng kiệt sức ngã trên đất.
Kiều Sanh không hề nương tay, chiếc roi trên tay y chưa từng ngừng lại.
… Cho tới khi Lang vương ngất đi.
Đỗ Nhất Sam và Đằng Mộc đứng một bên nhìn mà toát mồ hôi lạnh. Mới hai tháng không gặp, chỉ số bạo lực trong người Kiều Sanh lại tăng lên…
Lang vương ngất đi không bị đưa về chuồng sắt, Kiều Sanh đang chờ nó tỉnh lại.
Y vuốt đầu nó, cười bảo: “Mày biết không? Tao là chủ nhân của mày, vậy mày nhất định phải phục tùng tao, bằng không, chỉ có chết!”
Giọng của y rất dịu dàng, nhưng từ ngữ thốt ra lại không như thế.
Lang vương cắn răng, gầm gừ trong họng, trừng mắt nhìn Kiều Sanh. Kiều Sanh chạm vào nó khiến cơ thể nó trở nên căng thẳng.
Tuy nhiên, nó không phản kháng nữa, chỉ giật giật lỗ tai.
Kiều Sanh rất hài lòng.
Sau đó, y bảo Đỗ Nhất Sam lấy thịt bò sống đã chuẩn bị sẵn trong tủ lạnh ra, tự tay đút cho Lang vương ăn.
Lang vương không dám chống lại, từ từ ăn.
Thịt bò rất ngon, ánh mắt của nó cũng dịu lại. Dã thú luôn thích ăn, cho dù nó có chống lại thứ gì, cũng sẽ không chống đối với món mình thích.
Nụ cười trên mặt y ngày càng sâu, đút xong thịt bò còn vỗ vỗ đầu nó.
Lang vương nằm trên đất, không cam lòng cúi đầu. Nó không thích Kiều Sanh làm vậy với nó, nhưng nó chỉ có thể chấp nhận.
Đỗ Nhất Sam và Đằng Mộc xem xong mà thở dài.
Kiều Sanh không phải huấn luyện thú chuyên nghiệp, cũng chưa bao giờ học cách huấn luyện nhưng y không hề kém hơn họ, một con dã thú tính tình hung bạo như Lang vương mà y chỉ mất có vài lần đã khiến tính của nó dịu xuống.
Tài thật!
Lang vương bị nhốt trở vào chuồng sắt, Kiều Sanh như nhớ tới gì đó, xoay qua hỏi Đỗ Nhất Sam và Đằng Mộc: “Tôi định đặt cho nó cái tên, hai người cảm thấy tên nào được?”
“Chuyện này…” Đỗ Nhất Sam gãi đầu: “Tôi thật sự không rành mấy vụ đặt tên này!”
Kiều Sanh cũng vậy, nên nhìn về phía Đằng Mộc.
Đằng Mộc cúi đầu nghĩ một hồi, lại nhìn Lang vương trong chuồng, nói: “Trên cổ của nó có nửa vòng lông trắng, nhìn như lưỡi dao, hay là gọi Bạch Nhận đi!”
Đỗ Nhất Sam sờ cằm, gật đầu đồng ý: “Tên này nghe hay, rất có khí phách, tôi thích!”
“Bạch Nhận…”
Kiều Sanh đọc khẽ cái tên nọ, khóe môi từ từ câu lên.
Y cũng thích cái tên này.
“Vậy sau này gọi nó là Bạch Nhận…”
“Được!”
…