.
Tuy là đã hứa với Kiều Mạc Nhiên sẽ đi gặp Trịnh Lâm Na, nhưng ngay từ đầu Kiều Sanh vốn không để tâm tới chuyện này, thậm chí là quên mất.
Mấy ngày sau đó, Trịnh Lâm Na chờ không được, chủ động tới Tinh Quang tìm y.
Trịnh Lâm Na đúng thật là mỹ nhân, nhưng cá tính thì khó mà nói được. Nếu Kiều Sanh là trai thẳng, có lẽ y sẽ có hứng thú với cô ta chút chút, nhưng y là Gay thuần, hơn nữa chỉ thưởng thức loại hình vừa có năng lực vừa mạnh mẽ, cho nên y chỉ cảm thấy phiền. Tuy nhiên, nếu đối phương đã chủ động tìm tới cửa, y cũng không thể không nể tình.
Mấy tháng không gặp, cộng với sự cố lần trước, mối quan hệ vốn không thân thiết cho lắm của hai người lại càng trở nên căng thẳng hơn.
Ngồi trong văn phòng của Kiều Sanh, Trịnh Lâm Na bỗng không biết nên nói cái gì.
Kiều Sanh bảo thư ký lấy cho cô ta một tách cafe.
Lúc thư ký đưa café tới cho Trịnh Lâm Na thì lén nhìn cô ta một cái, trong mắt chứa đầy địch ý.
Trịnh Lâm Na trông thấy, cắn cắn môi dưới.
Sau tai nạn lần trước, liên tục mấy tháng, ba cô ta đều cấm cô ta gặp mặt Kiều Sanh, mãi cho tới gần đây thái độ mới dần chuyển biến. Kiều Sanh là người đàn ông xuất sắc nhất mà cô ta từng gặp, tuy Kiều gia có ba người con xuất sắc nhưng Kiều Tử Việt rất trăng hoa, Kiều Mộ Đình lại quá lạnh lùng, không hợp khẩu vị cô ta. Chỉ có Kiều Sanh, vừa tao nhã lại vừa phong độ, quả thật quá phù hợp để lấy làm chồng, đồng thời cũng có không ít tiểu thư nhà giàu để ý tới y. Trong khoảng thời gian qua, Trịnh Lâm Na luôn sợ y sẽ yêu người con gái khác, dù sao trước đó hai bên cũng đã nói tới chuyện đính hôn, nếu như địa vị của cô ta bị lật đổ, vậy thì cũng quá mất mặt rồi, may là cô ta còn chưa nghe thấy tin này.
Nhưng mà, hiện tại…
Thái độ của thư ký với cô ta không hề thiện cảm, hơn nữa còn trẻ đẹp hơn cô ta…
Càng nghĩ, Trịnh Lâm Na càng thấy lo.
Cô ta hỏi: “A Sanh, chuyện lần trước, anh vẫn còn giận sao?”
Kiều Sanh thản nhiên hỏi lại: “Chuyện gì?”
“Là chuyện em bị thương, ba em giận cá chém thớt, giận lây cả anh đó!”
“Không có!” Kiều Sanh đáp.
“Vậy sao thời gian qua anh không tới tìm em?”
“Đó không phải là ý của ba cô sao?” Kiều Sanh tựa tiếu phi tiếu.
“Ba chỉ hơi giận thôi, quan hệ giữa ba và bác Kiều tốt như vậy, sẽ không vì chuyện như vậy mà giận lâu đâu!”
“Vậy à?”
Thái độ của Kiều Sanh lạnh lùng, Trịnh Lâm Na không cam tâm, cố tình thử: “Dạo này ba em hay giới thiệu cho em rất nhiều bạn, bọn họ đều là con trai bạn thân của ba, đều rất vĩ đại!”
“Vậy thì tốt rồi!”
“Nhưng em vẫn thấy anh là tốt nhất!”
“Cảm ơn!”
Lời đáp của Kiều Sanh khiến Trịnh Lâm Na bất mãn: “Chẳng lẽ anh không lo ba em sẽ gả em cho ai trong số họ sao?”
Kiều Sanh đáp: “Chúc cô tìm được lang quân như ý!”
Trịnh Lâm Na đỏ mặt, giận dỗi, cắn môi dưới.
“A Sanh, anh vẫn còn giận đúng không?”
Kiều Sanh chẳng thèm đáp.
“Em biết anh còn giận ba em, nhưng em biết làm sao đây? Ba em là như vậy đó, giờ ba hết giận rồi, ba cũng hứa là sẽ không ngăn cản chúng ta nữa!”
“Thì sao?” Kiều Sanh hỏi lại.
“Lần trước bác Kiều đã đồng ý hôn sự của chúng ta, nếu không vì tai nạn đó, chúng ta đã đính hôn từ lâu rồi!”
Thư ký đứng kế bên nghe vậy, ngây ra.
Kiều Sanh cong khóe môi.
“Cô muốn gả cho tôi tới vậy sao?”
“A Sanh, chúng ta đều là một trong những người thừa kế của Kiều thị và Trịnh thị, bất kể là về mặt nào đều rất xứng đôi!” Trịnh Lâm Na nói: “Em là người vợ lý tưởng của anh, anh cũng là người chồng lý tưởng của em, hơn nữa bác Kiều cũng rất vừa ý em, bác sẽ không để anh cưới người phụ nữ nào khác đâu, bất kể anh có đồng ý hay không, em cũng sẽ là vợ của anh!”
Trong mắt Kiều Sanh thoáng hiện vẻ mỉa mai.
Nói xong, Trịnh Lâm Na im lặng, chờ câu trả lời của Kiều Sanh. Dù sao cô ta cũng là thiếu nữ, nói được như vậy cũng đã quá mức với cô ta rồi.
Trong văn phòng trở nên im ắng.
Kiều Sanh hạ mi, như đang suy nghĩ gì đó.
Mấy phút sau, cuối cùng y cũng lên tiếng.
“Ừ!”
“Anh đồng ý?”
“Không phải các người hi vọng thế sao? Mấy ngày nữa chúng ta sẽ tuyên bố đính hôn cho mọi người biết!” Kiều Sanh nở nụ cười đầy hàm ý.
Trịnh Lâm Na không ngờ là Kiều Sanh lại đồng ý dễ dàng như vậy, cô ta sửng sốt một hồi mới bừng tỉnh lại, mừng như điên. Dù biết rõ Kiều Sanh không thích mình, nhưng vậy thì sao chứ? Một người đàn ông hoàn mỹ như vậy, có thế nào cô ta cũng không bỏ được.
Trịnh Lâm Na bị tin tốt ấy làm mụ mị, không hề trông thấy cái nhìn lạnh lùng của Kiều Sanh.
…
Mấy ngày sau đó, tập đoàn Kiều thị và Trịnh thị mở họp báo, trịnh trọng thông báo tin đính hôn của Kiều Sanh và Trịnh Lâm Na.
Tin vừa loan ra, lập tức khiến toàn bộ giới truyền thông chú ý. Hôm đó, tại buổi họp báo, có rất đông phóng viên, nhà báo đến tham dự, thậm chí có đài truyền hình còn mua bản quyền, truyền hình trực tiếp.
Hầu như cả thành phố Y đều chú ý tới hôn sự này.
Kiều Sanh và Trịnh Lâm Na diện trang phục lộng lẫy tham dự buổi họp báo, hai người trai tài gái sắc, lại môn đăng hộ đối, khiến bao người ao ước.
Sau buổi họp báo.
Kiều Sanh vừa về tới nhà, đã bị Kiều Mộ Đình – mặt mày u ám – lôi vào phòng.
“Chuyện này là thế nào? Anh mau giải thích rõ xem!” Kiều Mộ Đình chỉ vào tờ báo trên salon, lạnh lùng hỏi.
“Không phải buổi họp báo đã nói rất rõ ràng sao?” Kiều Sanh cong khóe môi, thản nhiên đáp: “Đừng nói với tôi, cậu không biết đính hôn có nghĩa là gì nhá!”
Kiều Mộ Đình cố nén cơn tức, bình tĩnh hỏi lại: “Sao anh phải đính hôn?”
Kiều Sanh đáp: “Chuyện này rất phức tạp!”
Kiều Mộ Đình nhìn y: “A Sanh, anh làm tôi thất vọng quá!”
Nụ cười của Kiều Sanh lại càng sâu hơn, ôm cổ cậu: “Cậu ghen tị!”
Kiều Mộ Đình chỉ nhìn y, không nói.
Kiều Sanh nắm cằm cậu, vừa dụ dỗ, vừa trêu chọc.
Kiều Mộ Đình lạnh lùng đẩy tay y ra, “Anh đang khiêu chiến giới hạn của tôi đấy!”
Kiều Sanh nhíu mày: “Hử? Vậy cậu định thế nào?”
Mặt Kiều Mộ Đình trầm xuống, không, cậu bắt đầu dùng hành động biểu hiện sự bất mãn của mình.
Môi bị che đi, Kiều Sanh bị Kiều Mộ Đình đẩy xuống giường. Cậu nắm hai tay y, đè lên người y, hôn y thô bạo, giống như đang phát tiết.
Bình thường nếu có người dám làm vậy với mình, Kiều Sanh nhất định sẽ lấy súng ra bắn đối phương không chút do dự. Nhưng lần này, y lại thích cái cảm giác này. Dĩ nhiên không phải là cảm giác bị ép buộc, mà là nhìn vẻ ghen tuông của Kiều Mộ Đình.
Áo bị cởi phăng ra, Kiều Mộ Đình ngậm thứ gồ lên trước ngực y, cắn thật mạnh.
Kiều Sanh nheo mắt lại…
Hai tay vuốt ve thân thể Kiều Sanh, Kiều Mộ Đình bắt đầu di từ từ xuống phía dưới, mỗi nơi cậu chạm qua đều để lại dấu hôn.
Quần bị cởi, Kiều Mộ Đình ôm eo y, không hề làm tiền hí đã chuẩn bị đâm vào.
Kiều Sanh – luôn để cậu làm bậy – bỗng đẩy cậu ra.
Kiều Mộ Đình nhìn Kiều Sanh, mặt u ám.
Kiều Sanh rời khỏi người Kiều Mộ Đình, sau đó đè vai cậu, đẩy cậu ngã xuống giường, ngồi lên người cậu.
Mặt hai người rất gần nhau, gần tới nỗi hơi thở của hai người quấn lấy nhau. Kiều Sanh nhìn đôi con ngươi u ám của Kiều Mộ Đình, cười nói: “Biết không? Tôi thích nhìn cậu lúc ghen thế này, rất đáng yêu!”
Kiều Mộ Đình lạnh lùng nói: “A Sanh, hủy đính hôn đi!”
Kiều Sanh hạ eo, để cậu từ từ tiến vào bên trong mình.
Thân thể Kiều Mộ Đình căng cứng, Kiều Sanh đang dùng thân thể giam giữ cậu.
Kiều Mộ Đình bắt đầu thở dốc.
Kiều Sanh từ từ di chuyển eo, thỏa mãn nhìn sự vui sướng hiện lên trên mặt Kiều Mộ Đình. Y chủ động hôn cậu, đầu lưỡi lướt qua cái cằm nhẵn nhụi.
Kiều Mộ Đình vẫn chưa bỏ ý định, vừa thở gấp vừa nói: “A Sanh, hứa với tôi!”
Giọng nói run lên vì khoái cảm…
Kiều Sanh kề sát tai cậu, khiêu khích: “Không… thể… được!”
Đôi mắt Kiều Mộ Đình trầm xuống.
Đây là lần đầu tiên Kiều Sanh chủ động hầu hạ Kiều Mộ Đình. Kiều Mộ Đình cho rằng y đang bù đắp vì đã phản bội cậu, tâm trạng não nề, muốn đẩy y ra, lại không cách nào cự tuyệt. Hương vị của Kiều Sanh thật là mất hồn, khiến cậu không thể kiềm chế, dần dần trầm mê.
Nhìn vẻ mất mát hiện ra trên khuôn mặt cậu, nụ cười của Kiều Sanh lại càng sâu hơn.
Ban nãy y còn định nói quyết định của mình cho cậu biết, nhưng giờ y đổi ý.
Y thích nhìn một Kiều Mộ Đình lúc đang ghen thế này.