.
Alex bị bao vây trùng trùng, tình thế ngày càng bất lợi, nhưng trên tay gã đang có Kiều Sanh, đám lính đánh thuê sợ đánh trúng y, không dám động thủ.
Hai bên bắt đầu giằng co dữ dội.
Thời gian dần dần đi qua, đám thuộc hạ của Alex bị thương, đổ máu không ngừng, thậm chí có hai tên bắt đầu bị co giật.
Mắt Alex ngày càng lạnh.
Kiều Sanh mỉa mai: “Còn cố chống cự à, mày nghĩ là với tình hình thế này mày có thể chạy thoát sao?”
Alex cong khóe môi: “Trong từ điển của tôi không có hai từ ‘thất bại’!”
“Tiếc là nó sẽ phải sửa lại thôi!”
“Không hẳn!”
“Còn ngoan cố?”
“Đương nhiên là không, định nghĩa của chúng ta rất khác nhau!” Alex nói khẽ vào tai y, “Bởi vì em sẽ phải chết trên tay tôi!”
Kiều Sanh: “Đừng nói với tao, bố già mafia tiếng tăm vang dội lại dùng cách bỉ ổi uy hiếp con tin để chạy thoát?”
“Sao không được?” Alex không hề để tâm: “Tuy nhiên, ý tôi không hẳn thế, bởi gì em sẽ chết trên tay tôi, cho nên có thế nào tôi cũng là người chiến thắng, em mãi mãi là của tôi, cho dù có chết, em cũng nhất định phải theo tôi?”
“Mày định kéo tao chết chung?”
“Cùng nhau xuống địa ngục, đây không phải là một ý rất hay sao?”
Hai người họ nói chuyện không lớn, nhưng tất cả những người ở đây đều nghe thấy. Mặt Liên Mặc Sinh đen như đáy nồi, còn Kiều Mộ Đình tuy trông rất bình tĩnh, nhưng bàn tay cậu đã nắm chặt, nổi đầy gân xanh.
Kiều Sanh không hề khẩn trương, y lại còn mỉa mai: “Thật là tình thâm nha, không ngờ mày cũng có suy nghĩ lãng mạn như thế!”
Alex nói: “Như vậy không tốt sao?”
“Cũng được thôi!” Kiều Sanh cười đầy hàm ý: “Tiếc là tao lại không có hứng thú!”
“Chuyện này không thể theo em rồi, bởi vì từ giờ trở đi, em chỉ thuộc về Alex tôi thôi!”
“Tao sẽ không theo mày xuống địa ngục đâu!”
“Chuyện đó sẽ do tôi định đoạt!” Alex híp mắt, lạnh lùng liếc đám lính đánh thuê một vòng.
Sau đó, gã ta bất ngờ giơ súng bắn.
Alex hành động quá đột ngột, đám lính đánh thuê không kịp phòng bị, nhưng tốc độ phản ứng của bọn họ cũng rất nhanh, mau chóng né đạn.
Alex bắn tiếp phát thứ hai, thứ ba, bắn liên tục không chút do dự. Kỹ thuật bắn súng của gã là thượng đẳng, tuy là phản ứng của lính đánh thuê rất nhanh, nhưng rất khó để tránh thoát hết toàn bộ.
Mới đó, đã có hai tên lính trúng đạn.
Alex bắn một hơi hết toàn bộ đạn trong súng, sau đó lại thản nhiên dùng mũi chân hất một khẩu súng của thuộc hạ mình lên không trung, bắt lấy, lại tiếp tục nổ súng.
Trong tay Alex có Kiều Sanh, đám lính đánh thuê không dám bắn gã, đành phải tránh né liên tục.
Mới đó, phía Kiều Sanh đã tổn thất khá nhiều người.
Mắt Kiều Sanh ngày càng u ám.
Alex vừa công kích vừa ôm chặt eo Kiều Sanh, không hề nới tay.
Kiều Sanh vẫn không thể nhúc nhích như cũ.
Tuy nhiên, sự chú ý của Alex đã bị phân tán một chút.
Khóe môi Kiều Sanh cong lên, vẽ nên một nụ cười lạnh lùng mà tàn nhẫn.
Y từ từ giơ tay lên, đưa ra sau lưng Alex, sau đó đâm ghim cài trên cổ tay xuống…
Alex đang cuồng bạo hành hạ đám lính đánh thuê, bỗng nhiên sau lưng gã nhói đau, khiến gã vô tình thả lỏng vòng tay đang ôm eo Kiều Sanh ra một chút.
Thừa dịp này, Kiều Sanh nhanh chóng giãy thoát ra, nhảy ra xa cách gã mấy mét.
Alex nhíu mày, miễn cưỡng ổn định thân thể.
Gã nhìn thấy hung khí trên cánh tay phải của Kiều Sanh: Một chiếc ghim bén nhọn được gài trong tay áo, chìa ra khỏi cổ tay, bên trên còn dính máu của gã, chỗ không dính máu đang tỏa ra ánh sáng lành lạnh.
“Còn có cả ám khí!” Alex cười lạnh, nhìn chằm chằm Kiều Sanh.
“Sao vậy? Ngạc nhiên không?” Kiều Sanh cười, ấn cổ tay một cái, cây kim lập tức rút trở về, “Tao bỏ tiền thuê kỹ sư vũ khí thiết kế cho tao đấy, hiệu quả cũng không tệ lắm nhỉ!”
Trong mắt Alex đầy vẻ lo lắng, nhưng vẫn cười nói: “A Sanh của tôi, em đúng là khiến tôi phải nhìn em bằng ánh mắt khác xưa đấy!”
Kiều Sanh chỉ cười mà không đáp.
Alex nhìn xung quanh, đám lính đánh thuê đó thấy gã rơi vào thế bất lợi, nhanh chóng như hổ rình mồi, hận không thể bắn gã thành tổ ong, trả mối thù khi nãy.
Tuy nhiên, bọn họ vẫn không dám.
Alex vẫn còn đang chĩa súng vào Kiều Sanh.
Cơn đau phía sau ngày càng nhiều, Alex vẫn giữ được sự bình tĩnh nhưng sắc mặt ngày càng tái đi. Vừa rồi Kiều Sanh đâm một nhát rất sâu, có thể đã đâm trúng phổi, hơi thở của gã ngày càng khó khăn.
Không thể ở lại nữa.
Alex nhìn chằm chằm Kiều Sanh: “Xem ra hôm nay tôi không thể mang em đi rồi!”
Kiều Sanh đón lấy khẩu súng trong tay Đỗ Nhất Sam, cười vô cùng tàn nhẫn: “Mày cảm thấy thế nào?”
“Em muốn giết tôi?”
“Đương nhiên!” Kiều Sanh nhắm ngay gã, “Tao đã nói rồi, tao muốn chính tay kết liễu mày!”
“Chi bằng thử xem viên đạn của ai sẽ bay nhanh hơn?” Alex nhắm ngay Kiều Sanh, ra chiều hứng thú.
Kiều Sanh nổ súng mà không hề báo trước.
Theo phản xạ, Alex lập tức tránh đi. Dù bị thương nhưng tốc độ phản ứng của gã vẫn nhanh kinh hoàng, thần kinh phản ứng còn tốt hơn cả Liên Mặc Sinh.
Động tác tránh viên đạn khiến vết thương phía sau lưng Alex lại nặng thêm, gã thấy choáng váng. Alex cố đứng dậy, cười lạnh: “Em ngày càng không nghe lời, A Sanh của tôi!”
Kiều Sanh nhìn sắc mặt ngày một tái của gã bằng ánh mắt thưởng thức, giễu: “Thế mày có thể làm gì được tao nào?”
“Sau này em sẽ biết!”
“Hử? E là mày mãi mãi không có cơ hội đó rồi!”
Nói xong, Kiều Sanh lại bóp cò. Cũng vào lúc đó, Alex nổ súng, nhưng mục tiêu lại là người đứng cạnh Kiều Sanh – Đỗ Nhất Sam.
Đỗ Nhất Sam không kịp phòng bị, thiếu chút nữa trúng đạn. Có lẽ là vì vết thương phía sau, lần này phát súng của Alex đã mất đi sự chuẩn xác.
Đám lính đánh thuê bắt đầu phản kích.
Kế đó, Alex giao chiến với lính đánh thuê. Nhờ chiếc bàn che chắn, Alex từ từ chuyển được tới nhà vệ sinh, súng vừa hết đạn thì gã đã kịp trốn vào một buồng vệ sinh. Đám lính tiến vào phát hiện phòng vệ sinh bị khóa trái, phá cửa ra lại không thấy Alex bên trong.
Vết máu kéo dài tới phòng bên trong, trong đó là cánh cửa sổ đã mở toang.
Alex đã trốn đi từ cửa sổ.
“Có cần đuổi theo không?” Kiều Mộ Đình hỏi.
“Còn phải hỏi?” Liên Mặc Sinh nghiến răng: “Tôi nhất định phải chính tay giết chết gã ta!”
Nhìn vết máu ghê người ấy, nụ cười của Kiều Sanh lại càng thêm tà mị.
Y đã sớm đoán được mọi chuyện sẽ như thế này.
“Gấp cái gì, trò hay mới vừa mở màn thôi!” Kiều Sanh xoay qua, nhìn về phía Đỗ Nhất Sam.
Đỗ Nhất Sam lập tức hiểu ý, nhìn vào máy định vị trên tay, nói: “Dựa vào vị trí trên máy cho thấy Alex đang chạy về phía ngoại ô, giờ nếu đuổi theo, khoảng nửa giờ là kịp!”
Ban nãy, khi Alex kiềm chặt Kiều Sanh, Kiều Sanh đã nhanh tay nhét thiết bị theo dõi lên người gã một cách thần không biết quỷ không hay.
Kiều Sanh cong khóe môi: “Mọi thứ đều tiến hành thuận lợi, nửa giờ sau sẽ là lúc gã phải xuống địa ngục!”
Ánh mắt của y thật lạnh lùng, sát ý nồng đậm khiến những người xung quanh chấn động.
Kiều Mộ Đình và Liên Mặc Sinh liếc nhau một cái.
Dường như tất cả đều nằm trong kế hoạch của Kiều Sanh và hai người bọn họ đều không hay biết gì cả. Kế hoạch của Kiều Sanh hoàn mỹ tới độ không để họ lần ra một chút dấu vết nào.
Quả là một người đàn ông đáng sợ…
Hai người họ trầm mặc, đồng thời cũng cảm thấy có hơi mất mát…
…
Alex đã chạy xa, Kiều Sanh cùng Đỗ Nhất Sam cũng không kéo dài thời gian nữa, lập tức đuổi theo.
Chỉ có hai người bọn họ.
Tới vùng ngoại ô, bọn họ phát hiện ra xe của Alex.
Thấy Kiều Sanh đuổi theo sau, Alex đột nhiên tăng tốc, Kiều Sanh không thể nào tới gần được.
Kiều Sanh quyết định đi đường tắt, Alex không quen địa hình nơi này, nhưng Kiều Sanh lại rõ như lòng bàn tay. Lần này nhất định phải đuổi giết bằng được Alex, y đã chuẩn bị đủ mọi thứ, cả các tuyến đường ở thành phố Y y cũng thuộc làu, huống chi trên người Alex đã bị y gắn thiết bị theo dõi, có gắn thêm cánh cũng khó mà bay khỏi.
Bọn họ rẽ vào một đường mòn nhỏ, thừa dịp này Kiều Sanh lấy vũ khí đã chuẩn bị ở ghế sau ra.
Xe vừa ra khỏi đường mòn, Đỗ Nhất Sam lập tức phanh xe lại.
Alex vừa đi ngang qua, giờ cách họ còn không tới mười mét.
Hai người nhanh chóng xuống xe.
Kiều Sanh mở rương vũ khí, chứa bên trong là một quả tên lửa.
Lấy tên lửa ra, đặt lên vai.
Alex tuy đã đi xa, nhưng vẫn còn trong phạm vi bắn, Kiều Sanh lập tức nhắm mục tiêu.
Sau đó phóng đi.
Phản lực thật lớn khiến Kiều Sanh phải lùi về sau mấy bước.
Đỗ Nhất Sam vội vàng đỡ y.
Tên lửa bắn đi, chẩn xác trúng xe Alex, tạo thành tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Cả chiếc xe bị nổ thành hàng nghìn mảnh nhỏ, ánh lửa rực cả một góc trời.