Thẩm Quan Lan sải bước tiến vào ngưỡng cửa sảnh chính, quét mắt quan sát tình huống bên trong.Bốn năm qua hắn chưa gặp lại Thẩm Chính Hoành, cho nên khi vừa bước vào, Thẩm Chính Hoành như có chuyện mừng nên cái gì cũng đều quên mất, ông ta đứng lên vươn tay ra về phía hắn.
Thẩm Quan Lan tiến lên vài bước, cũng ôm lấy cha mình, còn gọi lên một tiếng “cha”. Nghe thấy thế vành mắt Thẩm Chính Hoành đỏ cả, vỗ sau lưng hắn kích động không thôi, nói: “Tốt rồi, tốt rồi, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”
Đại quản gia Lâm thúc lần này đi khám bệnh cùng với Thẩm Chính Hoành, nhìn thấy Thẩm Quan Lan hiện tại, không nhịn được cũng lau nước mắt, chen miệng nói: “Chúc mừng lão gia, lần này Thẩm gia đông đủ cả rồi. Nhị thiếu gia đi du học nhiều năm, so với lúc mới đi đã trưởng thành hơn nhiều. Nhìn dáng vóc này đi, thật sự là hổ phụ sinh hổ tử mà!”
Thẩm Quan Lan cao hơn cha mình nửa cái đầu, tướng mạo một chút cũng không hề giống Thẩm Chính Hoành lúc còn trẻ. Nhưng sẽ không có ai dám nói ra mấy lời khó nghe như vậy, đặc biệt là khi Thẩm lão gia mới vừa nhìn thấy con trai bảo bối.
Ông ta nhìn chằm chằm không chớp mắt đánh giá Thẩm Quan Lan, hỏi những chuyện mấy năm qua ở bên ngoài của hắn. Thật ra Thẩm Quan Lan vẫn luôn gửi thư về nhà, đại thể tình huống Thẩm lão gia đều hiểu. Chỉ là trước mắt trông mong nhi tử trở về, không tránh được muốn cùng hắn nói mấy câu.
Mợ Ba thấy hai cha con này chỉ mải nói chuyện, trong khi Từ Yến Thanh vẫn đứng bất động ở bên ngoài, ả ta nhíu mày lại, đợi Thẩm lão gia nói được kha khá chuyện rồi mới nhắc nhở: “Lão gia, Tứ muội vẫn đứng ngây ra ở bên ngoài, còn chưa chịu dập đầu lạy đâu.”
Thẩm Chính Hoành thời khắc này trong lòng đang ngập tràn tình cảm quấn quýt, trong mắt trong lòng ông ta đều là con trai bảo bối không chịu thua kém ai này, đâu còn rảnh mà nhớ tới việc khác. Nghe thấy mợ Ba nói vậy thì tuỳ tiện nói: “Việc này chính các nàng tự xem mà giải quyết đi. Quan Lan, con theo cha trở về phòng, cha vẫn còn muốn nói chuyện thêm với con.”
Ông ta vừa dứt lời liền đứng dậy, nhưng lại bị Thẩm Quan Lan giữ lấy cánh tay, nói: “Cha, việc này không thể trách mẹ Tư được.”
Thẩm Chính Hoành nghi ngờ hỏi: “Sao con biết được?”
“Lúc mẹ Ba đánh mẹ Tư con cũng ở đó.” Thẩm Quan Lan liếc nhìn mợ Ba một cái nói.
Từ lúc Thẩm Quan Lan mở miệng nói, sắc mặt của mợ Ba đã rất khó coi, ả ta cắn môi dưới nhìn hắn chằm chằm, thế nhưng lại không dám tùy tiện xen mồm vào.
Thẩm Quan Lan nở nụ cười với ả ta, chỉ là khi ý cười nơi khóe miệng còn chưa hoàn toàn biến mất, sắc mặt liền trở nên âm trầm.
Hắn nói: “Ngày ấy khi con trở về, đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ sân của mẹ Tư truyền ra, khi đến nơi còn bị hai gia đinh đứng trước cửa chặn lại. Lúc vào được bên trong liền trông thấy mẹ Ba đang cho người giữ chặt Ly Nhi và Tú Oánh, mẹ Tư thì nằm trên băng ghế dài đã bị hạ nhân đánh ba lần.
Khi đó mẹ Ba còn kiên trì muốn đánh đủ hai mươi trượng mới chịu bỏ qua, con hỏi mẹ Ba có chứng cứ gì chứng minh việc này là do mẹ Tư làm không thì mẹ Ba lại không nói ra được.
Cha, chứng cứ nào cũng không có nhưng lại muốn oan uổng cho người khác như vậy, nếu như cha là mẹ Tư trong lòng sẽ nghĩ thế nào đây? Nếu như cha cũng nằm trên băng ghế đó bị gia đinh đánh như vậy, còn có một đám người vây xung quanh nhìn tình trạng thê thảm của mình nữa, trong lòng cha sẽ thoải mái sao?”
Những lời vô lễ này vừa dứt, mợ Ba liền bắt đầu cảm thấy phấn chấn.
Lão gia lúc thường đều là trọng sĩ diện nhất, ngay cả con trai lớn là Thẩm Tế Nhật cũng không dám ở trước mặt mọi người cãi lại ông ta như vậy, Thẩm Quan Lan này thực sự là tự tìm đường chết mà.
Chỉ là khi ả ta bừng bừng hứng thú chờ lão gia nổi giận, thì những người khác ở đây lại rất bình tĩnh. Ngay cả Thẩm Chính Hoành cũng xem như không có việc gì, ngược lại còn trừng mắt với ả ta, nói: “Ngọc Trân, nàng không có chứng cứ gì đã đánh Yến Thanh, như thế là nàng sai rồi.”
Mợ Ba không ngờ được lão gia không những không trách cứ Thẩm Quan Lan vô lễ, trái lại còn trách ả ta. Đầu gối nhất thời liền mềm nhũn quỳ xuống, lôi ống quần Thẩm Chính Hoành, nói: “Lão gia sao có thể chỉ nghe mỗi lời của Nhị thiếu gia nói được? Cậu ấy cũng đâu có thấy chuyện xảy ra trước đó, nếu cậu ấy có tâm thiên vị Tứ muội, vậy thì cả thân thiếp mọc toàn là miệng cũng vô dụng thôi!”
Thẩm Quan Lan cười nhạo nói: “Sao mẹ Ba không nghĩ một chút tôi vì sao phải thiên vị mẹ Tư? Mẹ Ba được gả vào nhà này trước khi tôi đi du học, mẹ Tư trước khi tôi đi còn chưa gặp bao giờ. Nếu thật sự muốn thiên vị, tôi cũng nên thiên vị mẹ Ba mới phải.”
Mợ Ba bị cái miệng của Thẩm Quan Lan chặn cho nói không ra lời, thấy Thẩm Chính Hoành không lên tiếng ả ta liền biết chuyện này không xong rồi. Nhưng ả ta cũng không cam lòng một lần nữa bị Thẩm Quan Lan làm mất hết mặt mũi, vì vậy vội la lên: “Ta làm sao mà biết Nhị thiếu gia đang nghĩ cái gì? Cũng có thể là vì Nhị thiếu gia ở bên ngoài đã lâu đi theo đám Nhị thế tổ () tiếp xúc với nhiều cái mới, thấy Tứ muội dung mạo…”
()= chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp.
Ả ta nói còn chưa hết lời thì đã bị một ấm trà đập vào vai phải, tiếp theo là đĩa điểm tâm trên bàn cũng rơi xuống vỡ vụn đầy đất.
Trong ấm trà kia có nước nóng, thời điểm chạm vào vai mợ Ba nắp ấm liền bung ra, nước trà vẩy ướt một thân người của mợ Ba, nóng đến mức ả ta phải kêu thảm lên. Cánh tay mợ Ba lập tức duỗi ra hất đi những mảnh vụn trên vạt sườn xám, không biết nên làm thế nào tiếp theo mà nhìn Thẩm Chính Hoành.
Ly Nhi cùng Từ Yến Thanh đứng ở bên ngoài vì thế bọn họ không nhìn thấy được tình huống bên trong, nhưng những đoạn đối thoại lại nghe rất rõ ràng.
Trước mắt nghe thấy tiếng hét thảm này, Ly Nhi bèn nhón chân lên dựa vào bên tai Từ Yến Thanh, đắc ý nói: “Xem ra mợ Ba phải ăn quả đắng rồi, Nhị thiếu gia giỏi thật đó! Vừa ra tay đã xử đẹp ả tiện nhân kia.”
Từ Yến Thanh vẫn luôn nhíu mày lại, nghe thấy Ly Nhi nói như thế liền ra hiệu cho nàng đừng lắm điều, cẩn thận bị người khác nghe được lại rước họa vào thân.
Ly Nhi không nói gì nữa, chỉ rướn cổ lên nhìn lén tình huống trong phòng.
Mợ Ba sợ hãi nhìn Thẩm Chính Hoành, trong đôi mắt ngập tràn nước mắt, thế nhưng lại không dám phát ra một tiếng khóc nào. Ả ta đã gả cho Thẩm lão gia nhiều năm, chưa từng thấy lão gia giận dữ như thế với mình bao giờ. Cũng không biết bản thân đã nói sai câu nào, để đến nỗi…
Thẩm Chính Hoành tức giận đến cả người run lên, chỉ vào mợ Ba, hồi lâu mới mắng một câu: “Tiện nhân!”
Mợ Cả vẫn luôn vuốt lưng Thẩm Chính Hoành giúp ông ta thuận khí, Thẩm Kim Linh cũng đứng bên khuyên nhủ cha mình bớt giận. Chỉ có Thẩm Quan Lan là lườm lườm mợ Ba, sau khi cha hắn nói xong hắn liền nói tiếp: “Ngu xuẩn!”
Hắn nói mà không kiêng dè gì cả, vì vậy mợ Ba sau khi nghe thấy câu kia liền tức đến đỏ cả mắt: “Nhị thiếu gia! Tôi có thế nào cũng là mẹ Ba của cậu! Sao cậu lại nhục nhã tôi như vậy?”
“Mẹ Ba, rõ ràng là bà nhục nhã tôi và Nhị ca trước tiên. Tôi thấy bà vẫn là nên trở về phòng đóng cửa tự hối lỗi đi, đừng có ra ngoài chọc giận cha tôi nữa.”
Thẩm Kim Linh lạnh lùng nói. Mợ Ba bất lực nhìn về phía Thẩm Chính Hoành, mợ Hai bên cạnh lại kéo vai áo, ra hiệu cho ả ta đừng nên nói gì nữa.
Mãi đến tận trở về trong phòng, mợ Ba vẫn không hiểu được mình rốt cuộc đã sai ở đâu.
Mợ Hai thấy mợ Ba không chịu đi thay quần áo, đành phải ngồi xuống khuyên nhủ: “Tam muội được gả vào nhà này muộn, vì vậy không biết những chuyện trước kia cũng là bình thường. Lão gia không thích nhất chính là người khác nói Nhị thiếu gia có gì không phải, nhất là những từ như Nhị thế tổ này, sau này muội tuyệt đối đừng nhắc lại nữa, cẩn thận chọc tức lão gia rồi ngài ấy sẽ không quan tâm đến muội nữa đâu.”
Mợ Ba lau nước mắt nơi khoé mắt, mặt mũi tèm nhem hệt như con mèo hoa: “Vì sao lại không được nhắc đến?”
Mợ Hai đành phải chậm rãi kể lại ngọn nguồn sự tình.
Hoá ra Thẩm Quan Lan chẳng những là đứa con trai có được khi về già của Thẩm Chính Hoành, khi hắn sinh ra ông ta đã năm mươi tuổi mà hắn còn là phúc tinh của Thẩm gia thế hệ này.
Năm hắn sinh ra, chuyện buôn bán của Thẩm Chính Hoành hai năm qua đều trong tình trạng khó khăn cuối cùng cũng được giải quyết.
Việc kinh doanh dược liệu của Thẩm gia không những lũng đoạn thành Nghi Châu, mà còn đả thông được đến cửa ải kênh đào của Chính phủ, giá gốc nhập dược liệu tất cả đều giảm đi một phần ba.
Chỗ bạc tiết kiệm được vào thời điểm đó là một khoản tiền lớn, khiến Thẩm Chính Hoành mừng rỡ như mở cờ trong bụng. Ngày Thẩm Quan Lan đầy tháng còn đặc biệt sắp xếp tiệc tùng bảy ngày liên tiếp, ngay cả đến ăn mày ở Nghi Châu cũng được chia những bát súp có bong bóng cá to bằng ngón tay cái.
Sau quãng thời gian đó, chuyện buôn bán của Thẩm gia càng lúc càng lớn. Vào sinh nhật một tuổi của Thẩm Quan Lan, Thẩm lão gia còn cùng quân Chính phủ của thành Nghi Châu đạt thành hiệp ước, kiếm được một món hời lớn.
Từ đó về sau trong Thẩm gia, không ai không biết Nhị thiếu gia có số khiến Thẩm lão gia phát tài, đồng thời sự yêu thương của Thẩm lão gia đối với Nhị thiếu gia ngay cả đến Đại thiếu gia cũng không sánh được.
Thẩm Quan Lan thông minh từ nhỏ, học cái gì cũng rất giỏi giang. Thẩm Chính Hoành đặt cả tâm huyết vào hắn, vì vậy mới không quá ràng buộc đứa con trai bảo bối này, chỉ cần không rẽ sai hướng thì hắn muốn cái gì đều tuỳ theo. Cũng bởi vì như vậy cho nên Thẩm Quan Lan mới suýt trở thành Nhị thế tổ.
Sau đó Thẩm Chính Hoành vừa kịp lúc đưa hắn đến chỗ Hứa phu tử giáo dưỡng hai năm, mới khiến tính tình của hắn thay đổi.
Chỉ là thanh danh Thẩm Quan Lan vào lúc đó quả thật không tốt, lâu dần người ngoài khi nhắc đến Nhị thiếu gia Thẩm gia, chính là dùng hình ảnh Nhị thế tổ phá gia chi tử để hình dung. Thẩm lão gia tuy rằng tức lắm, khổ nỗi không có cách nào ngăn chặn được miệng lưỡi người đời. Sau đó Thẩm Quan Lan muốn đi du học theo ngành Y, ông ta liền ngầm cho phép.
Nghe đến đây, mợ Ba mới biết ngày hôm nay mình đã dẫm phải mìn rồi. Nhưng ả ta vẫn không cam tâm, dựa vào cái gì mà Thẩm Quan Lan lại che chở cho Từ Yến Thanh như thế. Ả ta nói ra nghi ngờ trong lòng, mợ Hai liền khuyên ngăn nói: “Nếu muội muốn đối phó với tiểu tiện nhân kia, ta có thể theo muội, chỉ là muội đừng có chủ ý động đến Thẩm Quan Lan nữa. Lão gia hôm nay không tính toán với muội, khó bảo toàn lần sau cũng sẽ được như thế.”
Mợ Ba đập mạnh lên mặt bàn một cái, cả giận nói: “Thù này muội đã nhớ rồi! Thẩm Quan Lan, hắn tốt nhất đừng có nhược điểm nào để lọt vào tay muội, bằng không muội nhất định phải bắt hắn quỳ xuống xin tha mới được!”