Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tại sao mọi người đều không tin tôi? Yến Thanh không tin ngay cả cậu cũng không tin!” Thẩm Quan Lan có chút không khống chế được bản thân, cảm xúc đã bị kìm nén trong lòng cậu mấy hôm nay, lúc này dưới tác dụng của cồn mới có thể được phát tiết ra một chút, lại cộng thêm những lời kích thích của Giang Phong giống như đã được lên men mà nhất thời bùng phát.
Thẩm Quan Lan chưa từng thích qua ai bao giờ. Hắn cũng đã có lúc hoảng hốt, có lúc giãy dụa. Nhưng đến cuối cùng vẫn là không có cách nào buông bỏ Từ Yến Thanh.
Hắn cũng không phải kiểu người hay nhăn nhăn nhó nhó do dự nọ kia, một khi đã xác định lòng mình, tại sao còn phải tự dày vò bản thân?
Đối với Thẩm Quan Lan mà nói, thái độ của Từ Yến Thanh vẫn luôn là cửa ải khó khăn nhất, chứ không phải là áp lực trong nhà.
Trong tay hắn có nghề Y, đi đâu chẳng có thể nuôi sống được chính mình. Tuy nói rời khỏi nhà như thế là bất hiếu, nhưng trong nhà còn có Đại ca và Tam muội, cha mẹ cũng không thiếu một đứa con trai như hắn.
Thẩm Quan Lan muốn theo đuổi lý tưởng, lúc này lại khiến hắn gặp được người mình thích chính là số trời đã định trong cõi u minh. Hắn mang đến cho Từ Yến Thanh cơ hội sống lại, còn y lại mang đến cho hắn một đoạn nhân sinh chưa từng trải qua.
Hắn cảm thấy như vậy rất tốt, nếu Từ Yến Thanh cũng có thể thích hắn thì lại càng tốt hơn.
Bây giờ Từ Yến Thanh cuối cùng cũng coi như chịu gật đầu rồi, thì lại tới lượt người anh em tốt Giang Phong hoài nghi hắn.
Thấy Thẩm Quan Lan trở nên nôn nóng, Giang Phong vội vàng vỗ vai hắn động viên, cậu ta chỉ sợ giọng của mình to hơn một chút lại lôi kéo sự chú ý của người khác: “Không phải là tôi không tin cậu! Anh em, đây là lo lắng! Cậu đang đi trên dây đó, không cẩn thận một chút là không có cách nào cứu vớt được đâu!”
“Tôi biết! Tôi sẽ không để những người khác phát hiện ra. Mỗi một buổi tối, tôi sẽ lặng lẽ đến thăm anh ấy, đợi đến khi anh ấy bằng lòng đi cùng tôi thì sẽ không có chuyện gì nữa.” Thẩm Quan Lan cũng bình tĩnh lại, giải thích.
“Thế tôi hỏi cậu nhé, cậu có từng cân nhắc đến chuyện mẹ Tư khi ở cùng với cha cậu nên làm gì hay chưa? Nếu cha cậu muốn… chuyện đó… vậy anh ấy…” Giang Phong nói năng cẩn thận, đôi mắt vẫn luôn liếc nhìn Thẩm Quan Lan, chỉ sợ dùng sai từ rồi lại kích động đến hắn.
Thẩm Quan Lan vừa nghe đã hiểu ý, cười nhạo nói: “Yên tâm đi, cha tôi từ lâu đã không được nữa rồi. Hơn nữa ông ấy cưới Yến Thanh, chẳng qua là cảm thấy Yến Thanh mỗi lần mặc trang phục diễn so với người vợ đầu đã qua đời của ông ấy khá giống mà thôi. Giữa hai người bọn họ không có gì, Yến Thanh mỗi đêm đều ngủ một mình.”
Giang Phong lại một lần nữa á khẩu không nói nên lời. Hầu kết lăn lên lộn xuống mấy vòng, mãi đến tận khi nuốt xuống hết nước bọt, mới nói: “Cha cậu cũng là hồ đồ rồi, ông ấy làm sao có thể đối xử với mẹ Tư cậu như thế được? Như thế quá là không xem người ta là con người mà!”
“Ông ấy còn cho Yến Thanh uống canh hạ hỏa đã hơn một năm nay. Những vị thuốc trong bát canh kia tôi đã nhìn thấy rồi, đều là một ít những thứ mang tính hàn. Yến Thanh uống đã lâu như vậy, phương diện kia đã không quá được nữa rồi.”
Thẩm Quan Lan dứt khoát nói hết ra những vấn đề, miễn cho Giang Phong lại đi hiểu lầm Từ Yến Thanh.
“Phương diện nào?” Giang Phong lần đầu tiên nghe nói đến thứ như canh hạ hỏa này, Thẩm Quan Lan đành phải cúi đầu nhỏ giọng cùng cậu ta giải thích.
Giang Phong sau khi nghe hết cũng cầm ly rượu lên, một hơi cạn sạch, dòng chất lỏng lạnh lẽo chạy dọc xuống cuống họng, mùi vị cay nồng kích thích khiến ánh mắt của cậu ta cũng đỏ lên.
Cậu ta nói: “Đó là cha của cậu, tôi cũng không tiện nói gì. Chỉ là ông ấy làm như thế thật sự có hơi quá đáng! Vậy cái kia của mẹ Tư cậu… có thể chữa khỏi không?”
Thẩm Quan Lan than thở, nói: “Lẽ ra có thể, tôi cũng từng giúp anh ấy làm một lần, không quá gay go như trong tưởng tượng. Ngày mai ra ngoài trước khi đi gặp sư đệ của anh ấy, tôi sẽ dẫn Yến Thanh đến bệnh viện trước xem thế nào.”
Giang Phong suy tư trong chốc lát: “Mẹ Tư cậu không phải là không được ra khỏi Thẩm phủ sao? Cậu làm sao dẫn anh ấy đi được? Hơn nữa cậu không sợ lúc mẹ Tư không ở nhà thì cha cậu lại đi tìm anh ấy sao?”
Thẩm Quan Lan lại rót cho mình một ly rượu: “Ngày thứ hai sau ngày đại thọ của bà nội tôi hàng năm, đều phải đến Tuyết Phong Tự lễ bái, người cả nhà cũng phải đi cùng. Chỉ cần để Yến Thanh tiếp tục không xuống giường được, rồi tôi lại kiếm cớ chạy ra ngoài sẽ không thành vấn đề.”
Giang Phong cười nói: “Cậu cũng thật là. Được rồi, đi kiểm tra một chút cũng tốt. Ngày mai một mình cậu hành động cũng không tiện, tôi giúp cậu.”
Thẩm Quan Lan liếc mắt nhìn Giang Phong một cái: “Có cái gì mà không tiện? Tôi thật vất vả lắm mới có thể cùng anh ấy đi ra ngoài một chuyến, anh đừng đến quấy rầy chúng tôi.”
Giang Phong nhận thua, nghĩ thầm lòng tốt của mình không được báo đáp rồi, lại nghĩ đến chuyện bọn họ sau khi đi khám bác sĩ xong còn đi gặp người sư đệ kia, liền nói: “Vậy lúc anh ấy nói chuyện với sư đệ, cậu cũng không nên ở đó đúng không, anh em đi cùng đến lúc đó cậu cũng không phải buồn chán nữa.”
Thẩm Quan Lan cười nhạo một tiếng, chỉ vào mũi Giang Phong mà mắng: “Mông cậu vừa nhếch lên một cái là tôi đã biết cậu muốn làm gì rồi.”
Giang Phong cười ha ha: “Tôi thật sự không nghĩ một cái gì cả, chỉ là muốn làm quen một chút với Quả ớt nhỏ kia thôi.”
Từ Yến Thanh nằm trên giường cả một buổi chiều, dùng việc đọc sách để giết thời gian cũng là vì sợ nếu có người chợt xông vào sẽ bị lộ mất. Mãi đến tận ban nãy khi Ly Nhi đi hỏi thăm biết yến hội đã kết thúc, y mới dám đứng dậy, để Ly Nhi chuẩn bị bồn tắm, tắm rửa nghỉ ngơi.
Thẩm Chính Hoành đã mệt mỏi cả một ngày, đương nhiên sẽ không trở lại nơi này của y. Chờ khi Từ Yến Thanh tắm rửa xong, Ly Nhi giúp y lau khô tóc, rồi cắt sửa móng tay móng chân cho y, lúc này mới mở cửa phòng, bất đắc dĩ để người từ bên ngoài bước vào.
Trong tay Vương Ngũ bưng bát canh hạ hoả, đi tới bên giường đưa cho Từ Yến Thanh: “Mợ Tư mau uống đi.”
Từ Yến Thanh nhận lấy, liếc nhìn bát thuốc đen thùi lùi kia, nhắm mắt lại nuốt xuống.
Vương Ngũ nhìn y uống hết không còn một giọt mới cầm lại cái bát kia, tuỳ tiện gật đầu một cái liền rời đi.
Ly Nhi nghiêm mặt lại đưa Vương Ngũ ra khỏi cửa, mới vừa đi qua sân, trước mặt liền trông thấy một người.
Thời điểm mới vừa thấy rõ đó là Thẩm Quan Lan, Ly Nhi liền lộ ra sự ngạc nhiên khuôn mặt cũng trở nên tươi cười, Vương Ngũ bên cạnh hai chân lại run lên, cái bát trong tay rơi xuống.
Thẩm Quan Lan cầm một hòm chữa bệnh màu bạc, không hiểu chuyện gì nhìn vào cái bát trên mặt đất, còn chưa mở miệng đã nghe Ly Nhi nói: “Nhị thiếu gia, Vương Ngũ lại đưa canh hạ hoả đến đã được ba ngày rồi!”
Nửa tiếng sau
Từ Yến Thanh nằm ở trên giường, cách tấm rèm nhìn về hướng cửa sổ.
Tối nay ánh trăng mờ mịt, như bị che lại bởi một tầng sương mù mỏng. Từ Yến Thanh nhìn vào những vệt ánh trăng chiếu xuống nền đất, trong lòng không khỏi nghĩ tới một người.
Người kia vẫn thường ở trước mặt y hồ đồ, làm đủ loại chuyện quá đáng, cuối cùng còn khiến cho y phải thỏa hiệp.
Thẩm Quan Lan cả buổi chiều đều không xuất hiện thêm lần nào, Tuyên Chỉ đến đưa cơm hai lần đều nói Nhị thiếu gia một tấc cũng không rời khỏi mợ Cả, chính là sợ mợ ấy rảnh rỗi lại đến tìm mợ Tư gây phiền phức.
Ly Nhi khen ngợi Thẩm Quan Lan nói được làm được, là một nam tử hán. Trong miệng Từ Yến Thanh tuy không nói gì, nhưng trong lòng lại rất ấm áp.
Thật ra y có thể cảm thấy được, Thẩm Quan Lan thật sự đang vì y mà suy nghĩ, còn che chở cho y nữa. Chỉ là tình huống của Từ Yến Thanh thực sự lúng túng, y dẫu sao vẫn là mợ Tư của Thẩm Chính Hoành, là mẹ Tư trên danh nghĩa của Thẩm Quan Lan. Dưới một thân phận như vậy mà ở bên Thẩm Quan Lan, mặc dù là lén lén lút lút, đó cũng là chuyện không thể để người khác biết được.
Nếu như để người biết được…
Trong lòng Từ Yến Thanh cực kỳ mờ mịt, lại đang hoài nghi xem việc mình đáp ứng với Thẩm Quan Lan có phải là một quyết định chính xác hay không. Cộng thêm với việc vừa uống xong canh hạ hoả, y chỉ cảm thấy trên người lạnh chân cũng lạnh, không khỏi kéo chăn lên đắp kín người mình, xoay người lại quay mặt về phía vách tường.
Y tới gần vị trí tường bị móc đến loang loang lổ lổ, Từ Yến Thanh liếc một cái, không nhịn được lại giơ tay lên.
Li Nhi mới vừa cắt móng tay cho Từ Yến Thanh, vì vậy nên y phải móc rất phí sức, mãi hồi lâu mới móc ra một cái hố nông. Đang nghĩ ngợi hay là dứt khoát ngủ luôn, liền nghe thấy tiếng cửa “kẹt kẹt” một tiếng bị đẩy ra.
Từ Yến Thanh lập tức quay đầu nhìn lại, một bóng người cao to ngược với ánh trăng, đứng ở giữa cửa.
Thân hình kia vừa nhìn đã biết chính là Thẩm Quan Lan, Từ Yến Thanh bỗng nhiên lại lo lắng. Y nắm lấy cái chăn, thấy Thẩm Quan Lan đóng cửa đi tới, tiếng tim đập nương theo bước chân người nọ càng ngày càng đập nhanh, mãi đến tận khi màn bị xốc lên, người kia ngồi ở mạn giường, vươn tay ra về phía y, cất tiếng gọi.
“Yến Thanh.”
Trên người Thẩm Quan Lan đều là mùi rượu, Từ Yến Thanh không biết hắn đã đặt thứ gì dưới chân giường lúc này lại khom người xuống ôm lấy y.
Cả người Từ Yến Thanh cứng ngắc muốn đẩy Thẩm Quan Lan ra, nhưng lại thấy hắn vùi đầu trong hõm cổ của mình, dùng sức hít một hơi.
Từ Yến Thanh sợ ngứa, bị tóc của hắn cọ qua cọ lại buồn đến mức muốn cười lên nhưng hai khóe miệng chỉ có thể khẽ giương lên một chút.
Trong phòng đã tắt hết đèn, Thẩm Quan Lan ôm lấy Từ Yến Thanh một hồi rồi kéo y ngồi dậy, lại vùi mặt vào lồng ngực y dùi dụi.
Từ Yến Thanh bị cái tính khí trẻ con này của Thẩm Quan Lan làm cho không hiểu ra sao, y ngửi thấy mùi rượu trên người hắn nên đoán rằng Thẩm Nhị thiếu gia có hơi say rồi, đành phải kêu vọng ra bên ngoài: “Ly Nhi.”
Y muốn bảo Ly Nhi đi nấu một bát canh giải rượu mang đến, nhưng không nghĩ tới Thẩm Quan Lan lại nói: “Ly Nhi ra cửa lớn canh chừng rồi, không đứng ở ngoài cửa đâu.”
Từ Yến Thanh không hiểu nói: “Vì sao phải bảo Ly Nhi đi?”
Thẩm Quan Lan rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn y, trong ánh mắt không hề có dáng vẻ say rượu một chút nào, đôi con ngươi kia sáng ngời lên như vừa được ánh trăng gột rửa, rồi lại lộ ra sự tức giận rõ ràng: “Lúc nãy tôi đã xử lý Vương Ngũ rồi, sau này tên đó sẽ không ép anh phải uống thuốc nữa.”
Nhịp tim của Từ Yến Thanh lại bắt đầu rối loạn.
Y không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị phát hiện ra, nghĩ đến việc Thẩm Quan Lan có bao nhiêu tức giận, Từ Yến Thanh lại muốn trốn tránh theo bản năng. Kết quả là cằm của y được nâng lên, hơi thở của người kia lại giống như ánh trăng sáng bên ngoài cửa sổ, bao vây lấy y không một khe hở. Trong tích tắc liền đè Từ Yến Thanh ngã xuống giường, không có cách nào nhúc nhích được.
“Nhị thiếu… A…”
Từ Yến Thanh mới vừa kêu lên thành tiếng liền bị chặn miệng lại, Thẩm Quan Lan cắn y một cái, lúc này ngay cả đến ngữ khí cũng đều lộ ra sự tức giận: “Gọi tôi là Quan Lan.”
Từ Yến Thanh làm sao có khả năng gọi ra miệng được.
Y lại muốn đẩy người trên thân mình ra, chỉ là khi tay mới chạm vào lồng ngực của Thẩm Quan Lan, thì người kia đã nhanh hơn một bước, hắn duỗi tay xuống dưới.
Từ Yến Thanh sợ đến mức hô hấp đều như ngưng lại, trong lúc giãy dụa nút buộc ở cổ áo bị bung ra, da thịt dưới bóng đêm kia so với tơ lụa trên người còn mềm mại trơn trượt hơn, y nhìn thấy trong mắt Thẩm Quan Lan là một trận kích động, thấy hắn cúi đầu xuống lại tưởng hắn muốn cắn lên.
Chỉ là khi đôi môi vừa mới chạm đến, Thẩm Quan Lan liền ngừng lại.
Khóe mắt của hắn nhìn thoáng qua hai miếng băng gạc trên cuống họng Từ Yến Thanh.
Hai miếng băng đó so với làn da của Từ Yến Thanh còn muốn trắng hơn, như cành ngọc lan chập chờn trong gió đêm, liếc qua một cái liền khiến Thẩm Quan Lan tỉnh táo lại.
Hắn vùi mặt vào trước ngực của Từ Yến Thanh, hít sâu mấy hơi, cưỡng ép chính mình phải bình tĩnh.
Hô hấp của Từ Yến Thanh so với Thẩm Quan Lan còn gấp gáp hơn, lồng ngực lên xuống trập trùng liên hồi. Tuy rằng Thẩm Quan Lan đã dừng lại khiến y thở phào, nhưng trong lòng Từ Yến Thanh lại dấy lên hoài nghi, dựa vào tính cách của Thẩm Quan Lan, sao bỗng nhiên lại dừng..
Nhưng Từ Yến Thanh không dám hỏi, chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn lên đỉnh màn, mãi đến tận khi Thẩm Quan Lan kéo lấy cánh tay của y lại đỡ y ngồi dậy.
Hai người mặt đối mặt, Từ Yến Thanh lúng túng không dám nhìn vào hắn. Thẩm Quan Lan nắm lấy tóc mình, ảo não nói: “Xin lỗi, vừa nãy tôi giận quá mất khôn.”
Từ Yến Thanh lắc lắc đầu, nắm chặt vải vóc nơi cổ áo, vẫn không nói gì.
Thẩm Quan Lan trầm mặc trong chốc lát, vẫn là không nhịn được, nói: “Yến Thanh, chuyện cha tôi lại bắt anh uống canh hạ hỏa sao anh không nói cho tôi biết? Có phải trong mắt anh, tôi chính là vô dụng và không đáng tin như vậy phải không?”
Thẩm Quan Lan có làm sao cũng không thể nuốt trôi cơn giận này, hắn đã từng nói phải che chở bảo vệ cho Từ Yến Thanh nhưng lại không làm được. Nếu Ly Nhi không phải là người hiểu chuyện, thì có lẽ hắn đến bây giờ vẫn sẽ chẳng hay biết gì.
Hắn bên này nỗ lực nghĩ cách chữa trị cho Từ Yến Thanh, mà y ở bên kia lại lặng yên không một tiếng động tiếp tục uống thứ thuốc đó. Vậy thì làm sao mà chữa khỏi được đây?
Vừa nghĩ tới việc Từ Yến Thanh không coi trọng thân thể mình, cũng không xem lời hắn nói là chuyện gì to tát, Thẩm Quan Lan liền giận đến mức không có chỗ nào xả ra.
“Tôi không phải… không phải không tin cậu.” Từ Yến Thanh muốn giải thích. Nhưng y lại bị Thẩm Quan Lan nhìn chăm chú, lời đến bên miệng rồi nhưng không có cách nào nói ra được, chỉ có thể dùng móng tay móc xuống chiếu trải.
Đây là thói quen của y, thời điểm tâm lý Từ Yến Thanh bất an, đều có thói quen muốn dùng móng tay moi móc một thứ gì đó.
Trông thấy y móc lên vài sợi chiếu, Thẩm Quan Lan liền nghĩ vừa nãy mình hình như đã nói quá đáng rồi, hắn đành kéo tay Từ Yến Thanh nắm lấy, nói: “Tôi biết anh không thể hoàn toàn tin tôi ngay tức thì được. Thế nhưng nếu anh không muốn đi về phía tôi, thì cho dù tôi có cố gắng đến gần anh hơn nữa, giữa chúng ta vẫn sẽ luôn có vấn đề, có sự ngăn cách.”
Trong hơi thở của Thẩm Quan Lan tràn đầy mùi rượu, nhưng lời nói ra lại trật tự rõ ràng. Từ Yến Thanh cúi đầu xuống, cắn chặt đôi môi đến mức hằn nguyên dấu răng nhưng cũng không đè ép xuống được những uất ức trong lòng.
Y lúc nào không muốn nói ra chứ?
Từ Yến Thanh biết Thẩm Quan Lan bảo vệ che chở cho mình, nên cũng bởi vì thế, y mới không muốn làm hại hắn.
Dù sao tính tình Thẩm Quan Lan cũng nôn nóng, nếu như hắn làm lớn chuyện lên thì chính hắn cũng không thoát được khỏi chuyện này.
Mũi Từ Yến Thanh xụt xịt, nuốt xuống nỗi chua xót trong lòng kia. Thẩm Quan Lan lúc này lại ôm lấy y, để Từ Yến Thanh tựa vào ngực mình, nói: “Yến Thanh, anh hãy thử giao bản thân mình cho tôi, nói ra hết những điều muốn nói trong lòng, có được không?
Bên tai Từ Yến Thanh là tiếng tim đập trầm ổn mạnh mẽ của Thẩm Quan Lan, như là tiếng trống gõ lên dây thần kinh yếu ớt của y. Một bên tai khác lại nghe thấy nhưng lời so với tiếng đập trái tim càng mãnh liệt hơn, giống như một đạo triều cuồng ào về phía y.
Từ Yến Thanh nhắm mắt lại, vẫn không thể nào ngừng lại những cảm xúc nóng bỏng trong đôi mắt.
Y túm chặt lấy vạt áo của Thẩm Quan Lan, nghẹn ngào, rốt cuộc người kia cũng nghe được tiếng lòng của Từ Yến Thanh: “Nhị thiếu gia… Tôi thật sự không muốn uống nữa! Mỗi lần uống vào đều rất khó chịu…”
“Không uống nữa, sau này cũng không cần uống nữa!” Thẩm Quan Lan ôm chặt lấy Từ Yến Thanh, vỗ về lưng y, dỗ dành nói.
Y dựa sát vào trong lòng Thẩm Quan Lan, người kia không những không cản lại những yếu mềm của Từ Yến Thanh mà còn khích lệ y cứ khóc ra đi.
Những uất ức chồng chất trong lòng giống như bị người này đốt lên, “phù” một tiếng thế cháy ngút lên tận trời. Nhưng mặc dù Từ Yến Thanh khóc đến run rẩy cả người, trong đầu y vẫn rất tỉnh táo.
Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ có người chịu ôm y như vậy, để y giải tỏa tâm tình, muốn y giao ra tín nhiệm, muốn y an tâm.
Từ Yến Thanh vẫn như cũ không biết tình cảm đối với Thẩm Quan Lan đến cùng là gì, giống như chỉ cần đứng trước mặt hắn, y sẽ không thể khống chế nổi chính mình. Bất kể là tức giận hay khóc lóc, những cảm xúc này đều rất khó biểu đạt ra được trước mặt Ly Nhi, nhưng trước mặt Thẩm Quan Lan, y lại không thể giấu diếm được.
Nhưng Từ Yến Thanh vẫn không dám quá phận, y chỉ khóc một trận liền buông Thẩm Quan Lan ra.
Thấy tâm tình của y đã khá hơn được một chút, Thẩm Quan Lan lại ôm lấy Từ Yến Thanh: “Tối nay tôi đến là có chuyện nghiêm túc muốn làm, tôi đã mang đồ đến rồi.”
Trên mặt Từ Yến Thanh còn vương nước mắt, nghe thấy vậy trái tim y khẽ thắt lại, lập tức nhớ đến chuyện kiểm tra mà sáng nay đã nói.
Y xấu hổ lắc đầu nguầy nguậy: “Không được!”
Thẩm Quan Lan nói vào bên tai Từ Yến Thanh: “Anh lại uống thêm ba ngày thuốc rồi, vì vậy tôi nhất định phải xác định được tình trạng bệnh của anh lúc này. Tôi nói rồi, chuyện này không chỉ quan hệ đến hạnh phúc nửa đời sau của anh, mà càng có quan hệ đến việc anh có thể sống được bao lâu nữa. Yến Thanh, đừng kháng cự nữa, để tôi kiểm tra đi.”
Thẩm Quan Lan nói xong liền nhìn chằm chặp Từ Yến Thanh, vẻ mặt hắn cực kỳ nghiêm túc, Từ Yến Thanh bị hắn nhìn như vậy khiến toàn thân nóng lên, căng thẳng đến mức trong đầu nổi lên toàn những tiếng ông ông.
Trong đầu Từ Yến Thanh đang kịch liệt đấu tranh tư tưởng. Lúc này Thẩm Quan Lan không ép y thêm nữa, mà chỉ ôm lấy y kiên nhẫn chờ đợi. Mãi đến tận khi Từ Yến Thanh cứng ngắc quay mặt lại, lẩm bẩm nói: “Vậy… cậu muốn, muốn… kiểm tra… thế nào?”
Thẩm Quan Lan nở nụ cười, dựa theo tư thế ôm của mình nắm lấy tay Từ Yến Thanh đưa xuống vị trị giữa hai chân. Y ngay lập tức muốn khép chân lại, nhưng không cản được động tác của Thẩm Quan Lan.
Lòng bàn tay của người kia úp lên mu bàn tay của Từ Yến Thanh, để bàn tay của y chạm vào nơi đó của chính mình, sau đó lại ở bên tai y, mê hoặc nói: “Trước tiên phải để nó cứng lên đã, sau đó dùng dụng cụ dọc theo đỉnh miệng nhỏ chọc vào bên trong, đưa đến tận gốc rồi kiểm tra một chút xem anh có chỗ nào bị đau hay không.”
Thẩm Quan Lan vừa nói vừa thổi khí nóng vào tai Từ Yến Thanh, trái tim của y đập “thình thịch” so với lúc Thẩm Quan Lan tỏ tình còn đập nhanh hơn. Biện pháp này nghe qua quá hoang đường, Từ Yến Thanh vội vàng lắc đầu vẫn là muốn từ chối. Thế nhưng Thẩm Quan Lan lại mang theo tay y bỏ vào trong quần, mò đến nơi thịt mềm kia ve vuốt trên dưới.
Từ Yến Thanh căng eo lên, gáy dựa trên bả vai Thẩm Quan Lan, phát ra tiếng thở dốc không khống chế được.
Trong phòng vẫn không bật đèn, chỉ có ánh trắng bạc bên ngoài cửa sổ chiếu rọi vào trong, nhuộm tất cả thành một bức họa trong giấc mộng, mông lung mà xa cách. Chỉ có duy nhất hai thân thể đang chặt chẽ ôm lấy nhau là đang phiêu lãng, nhiệt độ càng lúc càng nóng lên.
Thẩm Quan Lan nhìn chăm chú vào gương mặt của Từ Yến Thanh, không buông tha bất kỳ một biểu tình nào. Hắn mang theo bàn tay của y nắn bóp trên dưới, mãi đến tận khi lòng bàn tay của đôi bên đều có chút thấm ướt, hắn mới chạm vào miệng nhỏ kia.
Từ Yến Thanh thở dốc không ra hơi, đôi con ngươi mở to mơ hồ nhìn Thẩm Quan Lan, mới vừa muốn nói chuyện lại để lộ ra tiếng rên rỉ.
Ngón tay cái Thẩm Quan Lan xoa nắn một vòng xung quanh miệng nhỏ kia, đầu ngón tay hắn có dính chút chất lỏng ướt át, sau khi tách hai cái miệng ra liền dùng móng tay khẽ gẩy một cái.
Người trong ngực quả nhiên run lên, một tiếng rên rỉ ngọt ngào nhẹ nhàng chui vào trong tai hắn. Dưới thân Thẩm Quan Lan cũng căng cứng đến khó chịu, nhưng hắn vẫn gắng kiềm chế kích động, đặt Từ Yến Thanh nằm xuống trước.
Từ Yến Thanh mới vừa nằm xuống, liền trông thấy Thẩm Quan Lan cầm đồ vật ở dưới chân giường lên.
Đó là một cái valy. Thẩm Quan Lan mở nắp, lấy ra một cái ống nhỏ trong suốt, lại lấy ra một bình chất lỏng cùng một ít bông, ở ngay trước mặt y đổ chất lỏng lên đám bông kia rồi lau qua lau lại cái ống nhỏ.
Từ Yến Thanh nuốt xuống ngụm nước miếng, trong lòng vô cùng hoảng loạn. Y nhìn cái ống nhỏ kia một cách chuyên chú, những lời Thẩm Quan Lan mới vừa nói lại vang lên trong đầu Từ Yến Thanh từng đợt từng đợt.
Cái ống nhỏ kia dường như là bằng thủy tinh, hoàn toàn trong suốt còn phản xạ hồ quang, vừa nhìn đã biết không phải thứ bình thường khiến Từ Yến Thanh càng nhìn càng muốn chạy trốn.
Thẩm Quan Lan cũng chà xát hai tay mình bằng thứ chất lỏng đó, rồi hắn nắm chặt lấy vật kia của Từ Yến Thanh lau chùi miệng nhỏ kia.
Trên miếng bông có thấm cồn, vừa chạm vào đã lạnh đến mức khiến Từ Yến Thanh co rúm. Thẩm Quan Lan nhìn thấy được bất an của y, bèn dỗ dành Từ Yến Thanh đừng sợ. Lại lấy ra một ít thuốc bôi trơi dùng trong ngành Y, đổ ra lòng bàn tay rồi bôi lên toàn thân cái ống kia.
Hắn lại đổ không ít thuốc bôi trơn lên vật kia của Từ Yến Thanh, đặc biệt là ở phần miệng nhỏ kia. Xong xuôi mới cầm lấy cái ống nhỏ, để phần ống trơn tuột kia nhắm chuẩn vào miệng đỉnh của y.
Thân thể Từ Yến Thanh cứng đờ, theo bản năng muốn vươn tay ra chặn lấy.
Thẩm Quan Lan chăm chú nhìn y, khích lệ nói: “Yên tâm đi, cái ống này có kích thước nhỏ nhất, chỉ cần anh không cử động loạn lên sẽ không bị thương được đâu. Yến Thanh, tôi nói rồi, hãy tin tôi có được không?”
Từ Yến Thanh cùng Thẩm Quan Lan nhìn nhau, sự tha thiết trong đôi mắt kia khiến Từ Yến Thanh không có cách nào cự tuyệt được nữa, rốt cuộc cũng nhắm chặt mắt lại, hai tay nắm chặt lấy cạnh gối, không nói lời nào.
Để phòng ngừa Từ Yến Thanh động đậy, Thẩm Quan Lan liền ngồi lên đùi y. Ống thủy tinh mới vừa chạm vào cửa miệng, Từ Yến Thanh đã không kiềm được những run rẩy. Thẩm Quan Lan vừa nói vừa động viên y, rồi lại cẩn thận từng ly từng tý chọc ống vào. Nhưng mới vừa vào trong được một chút, Từ Yến Thanh đã khó chịu mà kêu lên.
Loại cảm giác bị dị vật xâm chiếm nay tuy không đau, thế nhưng lại lạnh lẽo còn quá căng trướng nữa. Đời này Từ Yến Thanh chưa từng làm chuyện gì với lá gan to như vậy, mặc dù vẫn luôn thuyết phục chính mình đây chỉ là một lần kiểm tra, nhưng vẫn không áp xuống được cảm giác xấu hổ cùng sợ hãi xâm lấn.
Thẩm Quan Lan nhẹ nhàng chuyển động ống thủy tinh, độ lớn của vật kia trên thực tế chỉ có tám milimét, trong Y học có thể được coi là ống nghiệm có kích thước bé nhất rồi, người bình thường đều có thể xuyên một cách thuận lợi đến cùng. Chỉ là chính hắn cũng chưa từng sử dụng qua, nên cũng không xác định được Từ Yến Thanh có phải thật sự không chịu nổi hay không, nên đành phải rút ra trước.
Cổ họng Từ Yến Thanh khô khốc khàn khàn, y mở mắt ra nhìn Thẩm Quan Lan, cầu xin: “Đừng làm nữa…”
Thẩm Quan Lan cúi người xuống hôn lên môi y một cái, nói: “Vừa nãy anh có bị đau không?”
Từ Yến Thanh liền nhắm chặt mắt lại, một lát sau mới lắc lắc đầu. Thẩm Quan Lan lại nói: “Vậy là cảm giác gì? Anh phải nói cho tôi biết đi.”
Trong khi đợi câu trả lời của Từ Yến Thanh, thì động tác trên tay của Thẩm Quan Lan cũng không dừng lại, hắn tiếp tục vuốt ve nhược điểm của y. Rất nhanh Từ Yến Thanh lại không chịu nổi, nức nở nói: “Trướng lắm…”
“Cảm thấy trướng là rất bình thường, nhưng đây là đã là cái ống nhỏ nhất rồi. Yến Thanh, chúng ta thử một lần nữa có được không?” Thẩm Quan Lan mong đợi nhìn y, nói.
Từ Yến Thanh căn bản không dám mở mắt ra, chỉ có thể lại nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Nhìn dáng vẻ xấu hổ của y, Thẩm Quan Lan cảm thấy chính mình cũng sắp không nhịn nổi nữa rồi, chỉ có thể không ngừng nhớ đến những kiến thức đã học trên lớp, lại một lần nữa chậm rãi chọc cái ống kia vào.
Ống thủy tinh lạnh lẽo khiến Từ Yến Thanh phải nhịn lại cảm giác sợ hãi, lại có cảm giác xa lạ không thể nói ra được từ nơi nào đó lan tràn.
Y cắn lấy mu bàn tay của mình, cực lực đè nén lại cảm giác này, thời điểm Thẩm Quan Lan đụng đến nơi bị cản lại liền kêu lên.
Thẩm Quan Lan lập tức dừng lại động tác, căng thẳng nhìn hắn: “Làm sao thế? Anh đau sao?”
Từ Yến Thanh mở to tròng mắt ướt át, luống cuống nhìn hắn: “Không có… Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?” Thẩm Quan Lan vô thức nuốt ngụm nước miếng, nhìn y chăm chú nói.
Từ Yến Thanh bị hắn nhìn đến mức cả người nóng lên, cố tình lúc này lại thoáng nhìn Thẩm Quan Lan đang nắm lấy nơi đó của chính mình, một đoạn ống thủy tinh sáng lấp lánh đang dựng thẳng trên bề mặt, đoạn còn lại thì lại chôn ở trong thân thể y. Hình ảnh quá mức kích thích này khiến Từ Yến Thanh không thể chấp nhận được nổi một chút nào, y vươn tay ra muốn rút cái ống kia xuống. Thẩm Quan Lan sợ y làm loạn sẽ bị thương, đang muốn chặn tay Từ Yến Thanh lại, kết quả vì hắn không khống chế tốt cường độ, cái ống kia bị lệch đi vượt qua đoạn trở ngại càng chọc đến nơi sâu hơn.
Đôi mắt Từ Yến Thanh đột nhiên trợn trừng, còn chưa kịp kêu ra miệng, một trận khoái cảm kịch liệt trước này chưa từng có đã đánh tan cảm xúc của y.
Y ngẩng đầu lên, nắm chặt lấy tay Thẩm Quan Lan, cẳng chân căng chặt đến mức như sắp bị chuột rút. Thân thể lúc này giống như không phải của y, nơi bị chọc vào kia vừa xót vừa trướng rồi lại sảng khoái đến mức không thể nào hình dung được, giống như nằm trên một đám mây phiêu lãng bồng bềnh.
Cao trào lần này so với lần trước còn mãnh liệt hơn, Từ Yến Thanh mờ mịt thở hổn hển, trong tầm nhìn của y chỉ còn lại tấm màn đang lay động. Mãi đến tận khi cảm giác mãnh liệt kia từ từ tản đi, y mới có thể phát ra âm thanh, những giọt lệ từ khóe mắt cũng bắt đầu lăn xuống.
“Yến Thanh?” Thẩm Quan Lan bị bộ dáng này của y hù dọa, hắn muốn rút cái ống kia ra nhưng chỉ mới vừa động vào, Từ Yến Thanh đã kêu lên nhưng lần này y lại nói: “Đừng mà!”
Y tóm lấy Thẩm Quan Lan, trên trán đều là mồ hôi, cũng không màng đến xấu hổ dựa vào hắn lấy đà ngồi dậy.
Từ Yến Thanh khẽ động, nơi còn cắm cái ống kia bị ma sát, sảng khoái khiến cho eo của y mềm nhũn, rơi thẳng vào lòng Thẩm Quan Lan, dựa vào người kia mà run lên.
Thẩm Quan Lan không biết Từ Yến Thanh đến cùng là làm sao, hắn thấy biểu tình trên mặt y không phải là đau đớn, liền lau đi những giọt lệ vương trên khóe mắt y rồi hôn lên môi của Từ Yến Thanh.
Nụ hôn ôn nhu này giống như dòng nước chảy róc rách, từng chút từng chút chảy thẳng vào trong lòng Từ Yến Thanh, khiến y từ từ bình tĩnh lại.
Thẩm Quan Lan buông đôi môi y ra, chăm chú nhìn vào đôi mắt của Từ Yến Thanh, nói: “Vừa nãy có phải là sắp được rồi không?”
Từ Yến Thanh phục hồi lại tinh thần, tuy rằng cảm thấy không còn mặt mũi nào nhìn người kia, nhưng y không dối gạt Thẩm Quan Lan nữa. Từ Yến Thanh chậm rãi gật đầu, đôi mắt nhìn thoáng qua nơi bị ống tủy tinh cắm vào kia, xấu hổ đến mức lại vùi mặt vào hõm vai Thẩm Quan Lan.
Thẩm Quan Lan hôn lên đỉnh đầu y, nói: “Anh vẫn còn nhạy cảm lắm, thật ra dụng cụ này cũng không xác định được chuẩn xác tình huống của anh, ngày mai tôi vẫn phải dẫn anh đi bệnh viện một chuyến mới được. Yến Thanh, anh nghe lời tôi đi, nếu như thực sự không muốn để cho bác sĩ khám, tôi có thể nói rõ tình trạng của anh cho bác sĩ biết để có được một chẩn đoán chính xác nhất.”
Từ Yến Thanh không trả lời, mà cũng không từ chối nữa.
Thẩm Quan Lan cảm nhận được hô hấp nóng rực nơi cổ mình kia, lại nói: “Vừa nãy là có phải là rất thoải mái không?”
Từ Yến Thanh vẫn không trả lời, chỉ là hơi thở lại có chút gấp gáp. Thẩm Quan Lan liếc nhìn thân dưới của y, nói: “Tôi phải rút nó ra, không thể cứ cắm như vậy được. Đợi chút nữa anh uống nhiều nước một chút, buổi tối đi tiểu thêm mấy lần thì mới xả hết thuốc bôi trơn ra được. Nhưng lúc đi tiểu chắc sẽ hơi đau một chút, đây là trạng thái bình thường thôi, đừng có sợ nhé!”
Thẩm Quan Lan không có ý khiến Từ Yến Thanh thẹn thùng, đây chỉ là muốn dặn dò y, chỉ là thật sự khi nghe vào tai, Từ Yến Thanh vẫn thẹn chỉ muốn đánh người này một cái.
Y chặn lại miệng của Thẩm Quan Lan, đầu lưỡi lúng túng nói không lưu loát: “Ngậm miệng lại đi!”
Thẩm Quan Lan nở nụ cười, liếm vào lòng bàn tay Từ Yến Thanh, đợi đến khi y bỏ tay ra, mới nói: “Yến Thanh, khi anh xấu hổ thật sự là đáng yêu lắm, tôi cũng không biết phải hình dung thế nào mới đúng. Tôi rất muốn bây giờ được ôm lấy anh, tiến vào trong thân thể anh, muốn anh lập tức trở thành người của tôi.”
Thẩm Quan Lan nói mãi nói mãi, vòng tay của hắn càng ôm lấy Từ Yến Thanh chặt chẽ hơn, tiếng hít thở cũng trở nên trầm thấp nặng nề. Từ Yến Thanh nghe thấy thế mặt liền đỏ đến mang tai, thật sự là hết cách với người này mà, y đành phải xin tha: “Đừng nói nữa…”
“Được rồi, không nói nữa. Vậy trước tiên để tôi rút cái ống ra đã nhé, anh mở chân ra, đừng lộn xộn.” Thẩm Quan Lan nói xong cũng tách hai chân của Từ Yến Thanh ra, y còn đang dựa sát trong lồng ngực của Thẩm Quan Lan, cái tư thế này khiến cho y thấy rõ ràng cảnh tượng giữa hai chân mình.
Đoạn ống thủy tinh trắng như tuyết kia cực kỳ chói mắt, bởi vì bị cắm vào khiến cho nơi đó của y vẫn chưa mềm xuống. Thẩm Quan Lan mới vừa sờ vào, Từ Yến Thanh nhạy cảm lại run lên.
Nhìn y lại vùi mặt vào trong lồng ngực mình, Thẩm Quan Lan mê hoặc nói: “Có muốn thêm một lần nữa hay không?”
Từ Yến Thanh lập tức lắc đầu, bám vào cổ áo Thẩm Quan Lan nói: “Mau rút ra…”
Thẩm Quan Lan không trêu đùa y nữa, hắn nắm chặt lấy ống thủy tinh kia, chậm rãi xoay chuyển rút ra.
Cũng không biết có phải cố ý hay không, mà động tác của Thẩm Quan lại cực kỳ giày vò người khác. Từ Yến Thanh nhắm mắt lại, cảm giác bén nhạy dị thường, nơi nhạy cảm kia bị ma sát qua một chút, khoái cảm khó hình dung kia lại chảy thẳng dọc sống lưng của y.
Từ Yến Thanh nhẫn nại, không dám phát ra thứ âm thanh xấu hổ, mãi đến tận khi cái ống kia được rút ra hoàn toàn mới thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Quan Lan cúi người quan sát, nói: “Có hơi sưng một chút, nhưng đừng lo. Tôi đêm nay sẽ ngủ ở đây, lát nữa để Ly Nhi mang nước đến, nhất định phải uống nhiều một chút.”
Từ Yến Thanh đã không còn sức lực cùng hắn khua môi múa mép nữa, dẫu sao Thẩm Quan Lan cũng không phải chưa từng ngủ ở chỗ y bao giờ. Nhưng Từ Yến Thanh vẫn còn chút lo lắng, y kéo cổ áo Thẩm Quan Lan, nói: “Ngộ nhỡ lão gia…”
“Đừng sợ, sẽ không bị phát hiện đâu.” Thẩm Quan Lan biết y muốn nói đến cái gì, hắn nâng cằm của Từ Yến Thanh lên, biến yêu thương ngập tràn thành một nụ hôn, truyền vào trong lòng y.
“Chỉ cần anh mau chóng yêu tôi, đồng ý đi theo tôi thôi thì điều gì cũng không cần sợ nữa.”