Thẩm Quan Lan rất muốn ở lại bên cạnh Từ Yến Thanh, nhưng trước mắt phải làm rõ ngọn nguồn sự việc mới là chuyện quan trọng nhất. Vết thương của Từ Yến Thanh rất nặng, còn đang phát sốt, hắn liền nói lại với Thẩm Chính Hoành trong phòng mình có thuốc hạ sốt của Tây dương trước hết cứ lấy cho y dùng đã.
Thẩm Chính Hoành ngầm cho phép, Thẩm Quan Lan liền bảo Tuyên Chi đi lấy rồi mang đến sau đó bỏ viên thuốc màu trắng kia vào trong nước ấm lúc đang muốn đút cho Từ Yến Thanh uống, chén nước lại bị Thẩm Kim Linh đi qua nhận lấy.
Cô nói: “Nhị ca, để muội làm cho.”
Thẩm Kim Linh quay lưng lại về phía Thẩm Chính Hoành, trong ánh mắt tàn khốc kia rõ ràng là đang cảnh cáo Thẩm Quan Lan phải biết điều.
Hắn siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên trên trán khẽ giật, móng tay găm vào da thịt tạo thành một loạt nhưng vết tích xanh tím mới có thể khiến Thẩm Quan Lan nhẫn nhịn lại được, hắn xoay người đi ra ngoài.
Ly Nhi nhìn theo bóng lưng của Thẩm Quan Lan muốn nói lại thôi, nàng muốn nói gì đó nhưng ngại lão gia và Đại thiếu gia còn đang ở đây nên không dám xằng bậy.
Thẩm Kim Linh nhận ra tầm mắt của nàng, bèn nói nhỏ: “Yên tâm đi, sự thật của chuyện này nhất định sẽ được phơi bày, nếu như hai người không làm gì cả thì sẽ không có chuyện gì đâu.”
Ly Nhi ngơ ngác nhìn Tam tiểu thư.
Cô nói xong thì đi đến bón thuốc cho Từ Yến Thanh, Tiểu Lý đại phu cẩn thận nâng đầu của y lên, động tác của Thẩm Kim Linh cũng rất tỉ mỉ, người kia hôn mê không dễ gì mà nuốt xuống được, có không ít nước thuốc đều tràn ra ngoài thuận theo cằm Từ Yến Thanh chảy xuống. Thẩm Kim Linh dùng chính tay áo của mình lau đi, rồi lại chậm rãi đút hết thuốc cho y xong mới thở phào một hơi.
Cô dặn do Tiểu Lý đại phu đừng quên bôi thuốc cho cả Ly Nhi, khiến nước mắt nàng một lần nữa lại lăn xuống, nghẹn ngào nói câu “Cảm tạ tiểu thư…”
Thẩm Kim Linh không quay đầu lại, thân ảnh cao gầy đi ngược lại với ánh sáng bên ngoài cửa, đôi vai dường như khẽ khuỵu xuống một chút. Cô dừng lại trong chốc lát, không nói câu gì đã rảo bước đi ra ngoài.
Thẩm Chính Hoành và mợ Cả ngồi trên ghế bành trong từ đường, mợ Hai và mợ Ba ngồi ở phía dưới, Thẩm Tế Nhật cùng Thẩm Quan Lan đứng ở chính giữa, một đám hạ nhân đã lui hết ra bên ngoài, bầu không khí lúc này cực kỳ nghiêm nghị.
Trông thấy con gái đã đi ra, Thẩm Chính Hoành liền hỏi đến đầu đuôi sự tình, Thẩm Kim Linh bèn thuật lại tỉ mỉ một lần những lời Ly Nhi đã nói với mình.
Khuôn mặt của Thẩm Chính Hoành vẫn luôn nặng nề lắng nghe, cũng không ngắt lời cô. Mặc dù ông ta tóc đã bạc màu, vì bệnh tật mà trông càng tiều tụy nhưng uy thế vẫn còn đó.
Ông ta nhấp một ngụm trà, cũng không vội nổi giận mà nhìn mợ Cả nói: “Kim Linh nói xong rồi đến lượt bà.”
Mợ Cả chỉ đành nói hết những gì mình nhìn thấy, mợ Hai cùng mợ Ba nghe thấy cũng trợn mắt há mồm không dám tùy tiện chen miệng vào. Dù sao chuyện hôm nay quá mức ầm ĩ, trước đây chưa xảy ra bao giờ. Họ không đoán ra được tâm tư của lão gia, đương nhiên lúc này cũng không dại gì góp mặt.
Thẩm Chính Hoành vẫn không có phản ứng gì, chỉ hỏi một câu: “Mạn Linh đâu?”
“Đi mời biểu tiểu thư đến đây!” Mợ Cả lập tức sai người. Lam Hương nhanh chóng đi ra ngoài, gần mười phút sau thì đưa được Thôi Mạn Linh đến nơi, đồng hành còn có cả Văn Nguyệt.
Thôi Mạn Linh vừa bước vào đã thấy toàn bộ người trong phòng đều đang nhìn mình chằm chằm, đặc biệt là gương mặt âm trầm của Thẩm Chính Hoành ngồi ở vị trí dành cho cao đường, lập tức cảm thấy chân mình đang run lên.
Văn Nguyệt đi ở đằng sau cũng đổ mồ hôi lạnh, hai người bước vào xong liền tiến lên chào hỏi Thẩm lão gia. Ông ta chăm chú nhìn Thôi Mạn Linh hồi lâu, ánh mắt biến ảo không ngừng đó khiến người nhìn cảm thấy sợ hãi.
Thôi Mạn Linh kiên trì nhẫn nhịn, cũng không biết đã đợi bao lâu mới nghe thấy Thẩm lão gia nói: “Là cô tận mắt nhìn thấy Yến Thanh cùng Ly Nhi làm chuyện xằng bậy?”
Thẩm Chính Hoành làm thương nhân đã nhiều năm, tuy thần sắc không có gì thay đổi nhưng vừa mở miệng đã có loại cảm giác áp bức không giận tự uy ().
()= mô tả một con người tuy không thể hiện ra tức giận nhưng vẫn khiến người khác cảm nhận được uy thế của mình, thường chỉ những người có vị trí cao.
Thôi Mạn Linh đã sớm phòng tới việc chuyện này nhất định sẽ kinh động đến ông ta, cũng làm xong tâm lý chuẩn bị rồi. Giờ khắc này tuy cô ta sợ hãi nhưng vẫn lấy hết dũng khí nói: “Đúng vậy ạ, con đã nhìn thấy qua khe cửa. Mợ Tư… mợ ấy để Ly Nhi ngồi trên người mình, bọn họ, bọn họ đều đang thở dốc…”
Thôi Mạn Linh dù sao cũng là một cô nương, sau khi nói đến đây thì không nói tiếp được nữa.
Thẩm Quan Lan không nhịn được mà quát lên: “Nói linh tinh! Mẹ Tư đối với Ly Nhi như muội muội ruột thịt, bọn họ sao có thể làm ra loại chuyện đó! Còn để cô vừa khéo nhìn thấy như vậy được sao?!”
Con người này bình thường rất có phong độ, Thôi Mạn Linh chưa từng thấy dáng dấp khủng bố dữ tợn như thế này của hắn bao giờ, chân cô ta liền mềm nhũn thật sự quỳ xuống.
Văn Nguyệt nhanh chóng đỡ lấy Thôi Mạn Linh, thấy cô ta khóc nức nở nói: “Nhị biểu ca, muội biết mọi người sẽ không tin muội, đều cảm thấy quá trùng hợp. Chính muội cũng không thể tin được, cũng hy vọng tất cả chỉ là giả mà thôi! Thế nhưng chính muội đã nhìn thấy! Dì dượng tốt với muội như vậy, muội cũng không thể trơ mắt nhìn hai người không hay biết gì! Nhìn Từ Yến Thanh tiếp tục đội nón xanh cho dượng, khiến dượng bị cười nhạo mà!”
“Cô!” Thẩm Quan Lan bị Thôi Mạn Linh chọc tức điên lên, định xông vào hỏi cho ra lẽ nhưng liền bị Thẩm Kim Linh ngăn lại.
Thẩm gia Tam tiểu thư nhìn kẻ đang quỳ trên mặt đất kia bằng nửa con mắt, cười lạnh nói: “Có một chỗ ta vẫn chưa hiểu. Biểu muội này, muội nói bệnh đau đầu lại tái phát, không dám kinh động đến người trong nhà sợ gây phiền phức cho mẹ ta. Thế nhưng hành động của muội lại hoàn toàn ngược lại với lời nói.”
Cô tiến lên vài bước, đứng trước mặt Thôi Mạn Linh nói tiếp: “Muội không dám làm kinh động đến người khác, nhưng lại lén lút chạy đến chỗ mẹ Tư xin thuốc? Hơn nữa đến Tây sương lại không đi từ cổng chính, mà lại chọn cổng sau, điều này có phải rất không hợp lý hay không?”
Thẩm Kim Linh nói đến đây lại dừng một chút, sắc mặt của Thôi Mạn Linh trắng nhợt đang muốn giải thích lại chỉ thấy cô đứng dậy đi về phía Thẩm Chính Hoành, nói tiếp:
“Thưa cha, nếu như mẹ Tư thật sự cấu kết với Ly Nhi cũng sẽ không chọn ban ngày mạo hiểm như vậy. Nha hoàn thân cận bên người còn có Tú Oánh, nàng ấy bất cứ lúc nào cũng có thể vào phòng của mẹ Tư. Nếu như con là người ấy, sẽ không ngu ngốc chọn thời điểm nguy hiểm dễ bị phát hiện cùng nha hoàn của mình làm xằng làm bậy như vậy. Huống hồ thời điểm lúc mẹ phát hiện ra, bọn họ còn đang nằm trên giường ngủ mê man, mẹ giải bọn họ đến từ đường phải giội nước lạnh mới có thể khiến họ tỉnh lại. Cha, cha không cảm thấy tất cả những điều này đều khả nghi ư?”
Thẩm Chính Hoành nhìn Thẩm Kim Linh, vẫn không nói một lời, nhưng thần sắc tối tăm ngưng tụ giữa hai hàng lông mày tựa như tản đi đôi chút.
Thẩm Kim Linh lại nhìn về phía mợ Cả: “Thưa mẹ, quả thật bên chỗ mẹ Tư cũng có nhiều loại thuốc khác nhau, nhưng so với mẹ có thể còn nhiều hơn được sao? Biểu muội nói là đau đầu, Văn Nguyệt sao không qua chỗ mẹ mà xin, không đi mời đại phu ngược lại còn bỏ gần cầu xa nhất định phải muốn mẹ từ bệnh viện trở về? Mẹ cũng đâu biết chữa bệnh, cuối cùng cũng vẫn phải mời đại phu đó sao? Vậy làm như thế kia là có ý gì? Là vì muốn để mẹ chính mắt thấy được trò hay sao?”
Sắc mặt Thôi Mạn Linh càng lúc càng nhợt nhạt, đôi môi nhịn không được mà phát run. Cô ta kinh hoàng nhìn về phía mợ Cả: “Không phải đâu dì! Con thật sự là bị tái phát bệnh đau đầu! Văn Nguyệt sợ quá mới phải đi mời dì về xem thế nào! Con ở nhà cũng vì khó chịu quá, nghĩ rằng mợ Từ tốt tính, mới dám qua đó xin thuốc. Đây đều là sự thật, xin dì hãy tin con!”
Mợ Cả vốn đang tức giân, nhưng nghe những lời phân tích của con gái xong, trong lòng cũng bắt đầu có suy nghĩ khác.
Bà ta vừa nãy là giận quá mất khôn, hơn nữa vẫn luôn phản cảm với Từ Yến Thanh, căn bản là đã không ngẫm nghĩ nhiều đến thế. Bây giờ sau khi quay lại từ đầu, mới cảm thấy đúng là quá trùng hợp. Làm sao vừa khéo để Mạn Linh đi xin thuốc lại phát hiện ra gian tình của hai người kia? Còn cứ như vậy ngất đi ở cửa sau của Tây sương?
Nghĩ đến đây, trong đầu của mợ Cả bỗng nhiên lóe lên một chuyện, bà đập một cái xuống mặt bàn rồi đứng phắt dậy.
Sao bà có thể quên mất Từ Yến Thanh đã uống canh hạ hỏa hơn một năm nay rồi, phương diện kia e rằng từ lâu đã không còn khả năng nữa, sao còn có thể làm loạn với Ly Nhi được?
Mí mắt bà ta giật giật, đi về hướng Thôi Mạn Linh, lồng ngực cũng bắt đầu thở phập phồng gấp gáp.
“Mạn Linh, con nói thật cho dì biết đi đến cũng đã xảy ra chuyện gì? Có phải con có gì giấu diếm hay không?” Đôi mắt mợ Cả nhìn xuống cô cháu gái của mình, giọng điệu cũng đã thay đổi.
Thôi Mạn Linh hoảng loạn lắc đầu, kéo ống quần mợ Cả khóc ròng nói: “Dì ơi! Sự việc chính là như con nói mà! Con và mợ Tư không thù không oán, con nói oan cho người kia làm gì? Con thật sự không có, tam biểu tỷ vẫn luôn không thích con, tất cả những thứ này đều là bản thân tỷ ấy suy luận ra thôi! Dì tuyệt đối đừng tin mà!”
Cô ta than thở khóc lóc, câu nói “cùng mợ Tư không thù không oán” kia khiến mợ Cả nghĩ lại, so với Từ Yến Thanh, bà ta vẫn là nghiêng về cháu gái của mình hơn.
“Đúng, con và Từ Yến Thanh không có thù oán gì, không cần thiết phải làm như thế. Con gái, mau đứng lên trước đã, dưới đất lạnh lắm!” Mợ Cả ngồi xổm xuống muốn đỡ Thôi Mạn Linh dậy, nhưng cô ta vì sợ hãi quá mà chân vẫn còn run không sao đứng lên nổi. Mợ Cả cùng Văn Nguyệt phải hợp lực đỡ cô ta đến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, còn bảo người mang trà đến cho Thôi Man Linh định tâm lại.
Mắt thấy tình hình bị mẹ mình làm hỏng, Thẩm Quan Lan lại nổi điên lên. Nhưng hắn còn chưa mở miệng, Thẩm Kim Linh đã nói: “Biểu muội và mẹ Tư không thù không oán, nhưng muội vì muốn được gả cho Nhị ca ta mà dám bỏ thuốc huynh ấy, ai biết được có phải vì chuyện hôn sự của muội không thành nên sinh lòng thù hận, muốn làm loạn lên để nhà chúng ta không yên, biết đâu lại còn định ra tay với từng người một. Ngày hôm nay nếu không phải mẹ Tư, cũng có thể là mẹ Hai mẹ Ba. Bản lĩnh bỏ thuốc của muội ta đã được chứng kiến tận mắt, một chút mê dược thôi đã khiến ngay cả Nhị huynh ta là đàn ông mà thần trí còn thất thường như vậy, nếu như muội muốn tùy tiện mê hoặc một gã gia đinh nào đó rồi ném lên giường mẹ Hai mẹ Ba, vậy đến lúc đó chẳng phải hai người ấy cũng là có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa nổi hay sao?”
Thẩm Kim Linh tùy tiện dẫn lửa lên người mợ Hai và mợ Ba, cố tình những lời nói nghe như vô lý không có căn cứ của cô lại khiến người khác phải nhìn nhận lại về Thôi Mạn Linh.
Mợ Hai nghe thấy thế xong cả người đều thấy không thoải mái, mợ Ba tuy bất mãn Thẩm Kim Linh kiếm chuyện lên người bọn họ, nhưng lại càng ghét Thôi Mạn Linh một kẻ ngu ngốc còn chưa vào cửa đã gây ra bao chuyện, liền thuận theo lời cô nói: “Lão gia, Tam tiểu thư nói thật có lý. Vị Thôi tiểu thư này ngay cả đến sự trong sạch của bản thân cũng không cần chỉ vì muốn ép Nhị thiếu gia cưới mình, với tâm tính như thế nếu như thật sự muốn báo thù, vậy thì bọn thiếp dẫu là ai cũng đều có khả năng trở thành mục tiêu của cô ta! Như thế cũng thật là quá đáng sợ đi!”
“Hai người đều là ngậm máu phun người! Tam biểu tỷ, tỷ đến cùng đã chán ghét ta đến mức nào mà có thể hãm hại ta như vậy! Dì! Con không có! Con thật sự không có mà…” Thôi Mạn Linh nói không lại Thẩm Kim Linh, lại nhìn thấy mợ Ba cũng nhảy vào nói giúp liền vội vàng kéo ống tay áo mợ Cả.
Bà ta muốn động viên Thôi Mạn Linh, nhưng lại nghe thấy tiếng quải trượng đập nặng nề xuống nền đất của Thẩm Chính Hoành: “Được rồi! Đều ngậm miệng lại cho ta!”
Ông ta vừa nói, tất cả mọi người đều lập tức yên lặng.
Thẩm Chính Hoành ho khan vài tiếng, Thẩm Tế Nhật đi lên giúp ông ta thuận khí, nhân cơ hội đó ghé đến bên tai cha mình, thấp giọng nói: “Cha, con cũng cảm thấy lời Tam muội có lý. Mẹ Tư trước nay luôn sống an phận, Ly Nhi còn là người đã sống từ nhỏ bên cạnh người ấy, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không thể xảy ra chuyện đó được. Huống hồ mẹ Tư còn uống canh hạ hỏa lâu như vậy, đại phu cũng đã từng chẩn đoán phương diện kia thực sự không được nữa. Nếu cha còn chưa tin, không bằng bây giờ con sẽ bảo Tiểu Lý đại phu kiểm tra một lần? Cũng là để trả lại trong sạch cho mẹ Tư.”
Ánh mắt hung ác của Thẩm Chính Hoành đảo qua từng khuôn mặt trong gian nhà, một lúc lâu sau mới chịu lên tiếng: “Làm đi, nhớ phải báo lại ngay.”