Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy ngày nay, Thẩm Quan Lan thường hay than thở, làm cái gì cũng không có hứng thú. Giang Phong nhịn hắn đến mấy lần, cuối cùng không chịu được nổi cảnh hắn lúc đánh bi-a mà hồn vía cứ ở trên mây hại chính mình thua, đành phải ném gậy sang một bên, kéo hắn vào phòng vệ sinh nam hỏi rõ nguyên nhân.
Bọn họ hôm nay tới chơi ở câu lạc bộ tốt nhất tại Nghi Châu, xây dựng theo kiến trúc của người nước ngoài cho nên phần cách âm hiệu quả rất tốt, phòng vệ sinh vừa đóng lại thì đã không còn nghe thấy tiếng nhạc ồn ào bên ngoài phòng lớn nữa.
Thẩm Quan Lan dựa vào trước bồn rửa tay, mở khóa vòi hứng nước rửa mặt, Giang Phong thì lại lấy thuốc lá cuộn ra để hút. Hai người ai cũng không nói gì, chờ Thẩm Quan Lan lau mặt khô ráo mới liếc nhìn Giang Phong, nói: “Cậu kéo tôi vào đây làm chi?”
Giang Phong “xì” một tiếng, nhả một làn khói về phía hắn: “Đầu óc cậu có phải bị đụng vào đâu rồi không? Mấy ngày nay sao cứ không tập trung vậy?”
“Đầu cậu mới bị đụng đến ngốc ấy.” Thẩm Quan Lan ném giấy lau tay vào trong thùng rác, vòng qua cậu ta vừa muốn đi ra, Giang Phong lại duỗi chân một cái, ngăn hắn lại nói: “Haizz, cậu đến cùng là đang tức cái gì vậy? Nói ra đi anh em giúp cậu nghĩ cách, có phải là mẹ cậu lại dằn vặt gì cậu không?”
Thẩm Quan Lan đang muốn trả lời, liền thấy cửa phòng vệ sinh lại bị người đẩy ra, bước vào là một người nước ngoài ăn mặc thân sỹ. Người kia liếc nhìn hai người bọn họ một cái, cuống quít cúi đầu, nói câu “sorry” liền đi ra ngoài.
Hai người không hẹn mà cùng sững sờ, Giang Phong nói: “Tình huống gì vậy? Sao hắn ta lại phải xin lỗi làm gì? Đây không phải là phòng vệ sinh nam sao?”
Thẩm Quan Lan cúi đầu liếc nhìn, một cẳng chân của Giang Phong đang quắp lấy bắp đùi của chính mình, người xiêu vẹo dựa vào trên bồn rửa tay. Thẩm Quan Lan lúc đi học đã gặp qua không ít các bạn học có cùng xu hướng tình dục, chơi cũng thân với vài người như vậy. Hắn lườm một cái, nghĩ đến ban nãy hẳn là người nước ngoài kia đã hiểu lầm, chắc là nghĩ bọn họ đang chuẩn bị làm chút chuyện gì đó không thích hợp để người khác nhìn thấy.
Hắn hất chân Giang Phong ra, nói: “Người ta hiểu lầm cậu đang muốn quyến rũ tôi đấy, đây là nhường lại chỗ cho cậu xê dịch.”
“Cái gì thế? Tôi nào có…” Giang Phong cũng từng đi du học, tư tưởng cùng tân tiến cởi mở giống Thẩm Quan Lan. Tuy rằng bị hiểu lầm thì khó chịu, nhưng cũng không coi đó là chuyện to tát, nói một lúc còn cười lên, vỗ vai Thẩm Quan Lan nói: “Làm ấy hả, ông đây có muốn làm với đàn ông cũng không làm với cậu đâu, nhìn khuôn mặt này của cậu xem, ai dám yên tâm cùng với cậu chứ.”
Cậu ta là thuận miệng nói mò, chỉ là người nói vô tâm người nghe lại để ý. Thẩm Quan Lan nghiêng người nhìn toàn thân mình phản chiếu trên gương lớn, nói: “Bộ dạng của tôi kém đến vậy sao?”
Hắn nhìn thấy người trong gương.
Vóc người kiên cường, tướng mạo anh tuấn, còn có hai lúm đồng tiền lúc cười rộ lên thực mê người. Chỉ dựa vào bề ngoài đã ưu tú như vậy rồi, đừng nói chi đến gia thế cùng sự nghiệp học hành của hắn tại Nghi Châu đều tính là xuất chúng hơn người, tại sao lại không thể yên tâm ở bên hắn?
Giang Phong giả vờ già dặn lắc đầu nói: “Bộ dáng của cậu thì không kém, chỉ là cái đức hạnh cố tình gây thương nhớ khắp nơi của cậu ấy mà, đổi thành cô nương con nhà tử tế nào mà chả không chịu được.”
“Tôi cố tình gây thương nhớ khắp nơi?” Thẩm Quan Lan chưa bao giờ nhìn thẳng vào thành tựu trong quá khứ của chính mình, giờ khắc này nghe Giang Phong vừa nói như thế, nhất thời sửng sốt: “Cậu biết tôi không hề…”
“Tôi biết tôi biết, Thẩm nhị thiếu gia cậu có tính sạch sẽ, chưa bao giờ theo người làm loạn. Tôi nói không phải dựa trên việc tiếp xúc thân thể, mà là thái độ của cậu ấy. Thái độ ấy, hiểu chưa hả Thẩm Quan Lan?”
Giang Phong ngắt lời hắn, dập tắt điếu thuốc sắp cháy hết trong tay vào trong gạt tàn, tiếp tục nói: “Lời này tôi đã sớm muốn nói với cậu rồi, cậu đừng lúc nào cũng cho những cô gái kia hy vọng giả tạo, rồi lại tàn nhẫn đập giấc mộng đẹp của người ta đi. Thất đức lắm.”
Thẩm Quan Lan ngây cả người ra, còn phản ứng chậm hơn cả hồi nãy: “Tôi nào có như vậy?”
Nhìn hắn một mặt biểu tình oan uổng, Giang Phong cũng không đành lòng nói quá thẳng thắn khiến hắn mất mặt mũi, liền thay hắn tìm cách giải thích: “Cậu thì không có, chỉ là dễ dàng gây nên hiểu lầm cho người khác thôi. Được rồi, cậu sau này chú ý hơn một chút là tốt rồi, nếu như đối với người ta không có ý gì thì cứ lạnh nhạt đi.”
Mãi đến tận khi rời khỏi câu lạc bộ, đầu óc Thẩm Quan Lan vẫn thật mơ hồ.
Hắn đã suy nghĩ rất lâu nhưng cũng không hiểu được Giang Phong rốt cuộc có ý gì. Hắn chưa bao giờ ám chỉ hoặc có hành động gì dễ dàng gây nên hiểu lầm đối với bất kỳ người nào, tương phản, đối với các cô gái muốn tới gần hắn đó, Thẩm Quan Lan vẫn nhất quán duy trì khoảng cách thích hợp để không khiến người ta lúng túng.
Giang Phong sau đó tập trung đánh bài, nên cũng không rảnh để ý đến Thẩm Quan Lan nữa.
Hắn một mình ngồi xe trở về nhà, vừa vào cửa đã trông thấy Lai Vượng sủa vài tiếng với hắn, hắn đột nhiên nhớ tới buổi tối ngày hôm ấy từng nói muốn đưa Lai Vượng đi, kết quả sáng ngày thứ hai liền quên mất.
Nghĩ đến Lai Vượng mấy ngày nay khả năng đã từng doạ qua Từ Yến Thanh, hắn ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu Lai Vượng, như là tự nhủ: “Lai Vượng à, mày ở đây không thích hợp đâu, đợi tao gọi người đưa mày qua cho Giang Phong nhé. Mày phải nghe lời đó, đừng sủa to quá làm mẹ Tư sợ.”
Tuyên Chỉ đi theo phía sau Thẩm Quan Lan, nghe thấy lời này của hắn, tò mò nói: “Nhị thiếu gia, tại sao cậu lại muốn đưa Lai Vượng đi?”
“Không có gì, ngươi đi tìm hai người đến đưa nó đến Giang gia đi.” Thẩm Quan Lan đứng lên, sửa sang lại dây đai trên vai, rồi đi thẳng về phía Tây sương.
“Nhị thiếu gia, cậu đi đâu vậy?” Tuyên Chỉ ở phía sau kêu lên. Bước chân Thẩm Quan Lan không ngừng lại, chỉ xua tay một cái.
Hắn muốn đi thăm Từ Yến Thanh, tuy rằng Giang Phong nói hắn cố tình gây thương nhớ khắp nơi, điểm này hắn không đồng ý, nhưng có một điều Giang Phong nói đúng, hắn mấy ngày nay quả thật không hề tập trung.
Hắn cứ suy nghĩ mãi về Từ Yến Thanh.
Nghĩ ngợi xem nên dùng biện pháp gì, mới có thể xoá bỏ hết sự lạnh lùng xa cách của Từ Yến Thanh đối với hắn.
Thẩm Quan Lan bước nhanh tới cửa viện Tây sương, liếc mắt một cái thoáng nhìn cửa lớn đóng chặt, trước cửa còn có hai gia đinh đứng trông, vừa nhìn thấy hắn đến thần sắc liền trở nên hoảng hốt kinh sợ.
Thẩm Quan Lan không nói gì, mới vừa tới gần liền bị một gia đinh trong đó ngăn cản: “Nhị thiếu gia xin dừng bước.”
Thẩm Quan Lan nhíu mày: “Có ý gì?”
“Mợ Ba đang ở bên trong, xin Nhị thiếu gia đợt lát nữa hãy quay lại.” Gia đinh ngăn hắn lại nói.
“Mẹ Ba đến đây làm gì? Nếu người đã ở bên trong, vừa khéo để ta đến vấn an.” Thẩm Quan Lan dùng một tay đẩy gia đinh kia ra, hai tên kia liếc nhìn nhau một cái, một người khác vẫn không lên tiếng lúc này lại nói: “Nhị thiếu gia, xin đừng làm khó chúng tôi.”
Gia đinh mới vừa nói xong, từ bên trong Tây sương cách một tầng cửa liền có tiếng kêu khàn thảm thiết truyền ra.
Đó là tiếng kêu của một cô gái, kêu lên “đừng mà”, theo tiếng kêu ấy còn có tiếng đập xuống nặng nề. Thanh âm kia Thẩm Quan Lan quá quen thuộc, hắn khi còn bé không nghe lời cha học hành tử tế, cha sẽ đánh hắn bằng sợi xích trong lòng bàn tay cũng sẽ phát ra loại âm thanh vang trầm thế này. Chỉ là sợi xích nhỏ như thế, tự nhiên không thể phát ra động tĩnh lớn như vậy.
Thẩm Quan Lan trong lòng biết không ổn, cũng không quan tâm đến hai gia đinh đang ngăn hắn lại kia nữa, một cái hất tay đẩy một tên ngã lăn ra đất, một tên khác thấy hắn thật sự động tay động chân, nào còn dám cản thêm nữa. Thẩm Quan Lan một cước đá tung cửa lớn ra, quả nhiên thấy trong sân đã biến thành một Hình đường đơn giản.
Mẹ Ba của hắn mặc một chiếc sườn xám diễm lệ cao quý ngồi dưới mái hiên, trong tay cầm một tẩu thuốc, trên mặt trang điểm tỉ mỉ nhưng lại mang tư thế vênh váo hung hăng.
Mấy gia đinh nha hoàn đứng thành một vòng, Ly Nhi cùng Tú Oánh quỳ gối ở hai bên, đều bị người giữ lấy vai. Ở giữa đặt một chiếc ghế dài, trên đó còn có một người đang nằm, người kia ngược lại không bị người khác khống chế, chỉ là gia đinh đứng phía sau lại cầm trong tay một cái gậy dài năm, sáu thước, đang giơ lên muốn đánh xuống.
Mắt Thẩm Quan Lan trở nên đỏ ngàu, lập tức hô lên “dừng tay”, nhưng một gậy đó vẫn được đánh xuống.
Người nằm úp sấp kia rên lên một tiếng, Ly Nhi lại gào lên, cũng không ai nghe thấy thanh âm của y.
Thẩm Quan Lan vài bước đã xông lên trước, khi một gậy tiếp theo còn muốn đánh xuống, hắn liền nhấc chân lên đạp tên gia đinh kia ngã lăn ra rồi nhanh đến xem thương thế của người kia.
Từ Yến Thanh trên trán đều là mồ hôi lạnh, đôi môi bị cắn đến bật cả máu, may mà ý thức vẫn còn tỉnh táo. Thẩm Quan Lan liếc nhìn phía sau hắn, không thấy vết máu, xem ra hẳn là mới vừa bắt đầu bị phạt.
Thẩm Quan Lan chợt cảm thấy như có một luồng nộ khí chạy khắp người, hắn nhìn về phía những gia đinh đang chế trụ Ly Nhi, quát: “Đều thả hết ra! Các ngươi muốn tạo phản sao!”
Hai gia đinh kia hoảng sợ nhìn về phía nữ nhân trên bậc thang: “Mợ Ba, chuyện này…”
Mợ Ba hút một hơi rồi nhả ra một tầng khói mỏng, nhếch miệng lên đánh giá Thẩm Quan Lan: “Nhị thiếu gia đây là muốn làm gì?”
“Tôi phải hỏi mẹ Ba muốn làm gì mới phải! Mẹ tôi mới không ở nhà, mẹ Ba liền muốn làm phản hay sao?” Thẩm Quan Lan mặc dù ở nước ngoài mấy năm, nhưng hắn dù sao từ nhỏ cũng đã là Thẩm gia Nhị thiếu gia, cái kiểu chiêu trò đối phó trong nội viện với nhau, hắn từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, thật muốn so đo cũng không phải dễ gạt như vậy.
Mợ Ba vốn còn cố kỵ thân phận của Thẩm Quan Lan, nhưng trước mắt lại nghe thấy hắn vừa mở miệng đã lôi mợ Cả ra, gương mặt lập tức tối lại: “Từ Yến Thanh hạ độc chết Tiểu Ngọc của ta, ta thân là mợ Ba phạt y mấy roi cũng không được hay sao?”
“Mợ Ba nói bậy! Nhị thiếu gia không có chuyện này đâu! Nô tỳ cũng không biết Tiểu Ngọc vì sao lại chạy đến sân của chúng tôi, ngày hôm nay sau khi mợ Tư tỉnh lại vẫn ở trong thư phòng vẽ tranh, là nô tỳ và Tú Oánh cùng nhau hầu hạ. Vừa nãy người của mợ Ba tìm đến đã phát hiện con mèo kia ngã ở trong vườn hoa đã không còn thở nữa, mợ Ba cứ khăng khăng là do mợ Tư hạ độc chết con mèo đó, còn muốn đánh mợ ấy hai mươi gậy!”
Ly Nhi gào lên nói khàn cả cổ họng.
“Con tiểu tiện tỳ nhà ngươi, chủ nhân ở ngay trước mặt mà ngươi cũng dám ngang ngược như thế à? Mau vả miệng nó cho ta!” Mợ Ba giận quá không có chỗ nào phát tiết, chỉ vào mũi Ly Nhi mà mắng.
Thẩm Quan Lan đi tới, từ trên cao nhìn xuống hai gia đinh kia: “Buông cô ấy ra.”
Hắn cũng không nổi giận, chỉ là khuôn mặt vốn thích cười kia bỗng nhiên lại trở nên lạnh lùng, lệ khí nơi đáy mắt như là mũi kim bằng băng, đâm hai gia đinh kia như quả cầu da xì hơi, nhẹ buông tay ra, Ly Nhi liền ngã úp sấp trên nền đất.
Thẩm Quan Lan đỡ nàng dậy nói: “Thế nào rồi?”
Thời điểm Ly Nhi giãy dụa tóc tai đều rối loạn, trên mặt cũng có chút bẩn thỉu, nhìn qua có vẻ rất thê thảm. Nàng dùng sức lắc đầu, kéo ống tay áo Thẩm Quan Lan nói: “Nô tỳ không làm sao cả, nhưng mợ Tư đã bị đánh ba gậy, thân thể kia của mợ ấy không chịu nổi đâu! Nhị thiếu gia mau cứu mợ ấy đi!”
Thẩm Quan Lan khuyên nàng đừng nóng vội, hắn đi đến bên cạnh Từ Yến Thanh. Từ Yến Thanh đau quá nói không ra lời, lại không biết hắn định làm gì, chỉ có thể gắt gao ôm lấy chân băng ghế, không ngừng ổn định lại thân thể đang phát run.
“Mẹ Ba, Ly Nhi nói gì người cũng nghe thấy rồi đấy, khi đó cô ấy và Tú Oánh đều đang hầu hạ mẹ Tư. Người nói Tiểu Ngọc là bị hại độc mà chết, có bằng chứng gì không?”
Thẩm Quan Lan mặt không cảm xúc nhìn mợ Ba nói.
Mợ Ba không nghĩ đến Thẩm Quan Lan lại thật sự muốn đối nghịch với mình như vậy, còn ở trước một đám hạ nhân che chở Từ Yến Thanh, nhất thời tức đến mức mặt mày cũng cau có lại.
Thế nhưng bà ta có ngang ngược thế nào, cũng không dám cứng quá với Thẩm Quan Lan. Dù sao phía sau hắn còn có tứ tôn đại Phật (bà nội, cha mẹ, anh trai) kia, người nào bà ta cũng đều không đắc tội được.
Bà ta tức đến nỗi đập tẩu thuốc vào tay vịn của ghế tựa một cái, khiến chiếc tẩu thuốc quý giá bị nứt một đường. Bà ta phẫn hận trừng mắt nhìn Từ Yến Thanh một cái, lưu lại một câu “Việc này ta sẽ không để yên như vậy đâu!” Sau đó liền sai người người ôm lấy thi thể của Tiểu Ngọc rời đi.
Li Nhi việc đầu tiên là chạy ào đến xem thương thế của Từ Yến Thanh, chỉ là Từ Yến Thanh lúc này lại bị thương ở mông, Thẩm Quan Lan lập tức đè tay nàng lại, không cho nàng vén vạt áo lên, chỉ cần giúp mình đỡ Từ Yến Thanh dậy.
Từ Yến Thanh chỉ bị đánh ba gậy, nhưng mà gậy này dày bằng nửa cái lòng bàn tay, một chút đấy thôi cũng khiến y không chịu đựng được. Thấy y không đứng được, Thẩm Quan Lan liền vác y lên, cẩn thận từng li từng tí một đưa y về phòng.
Từ Yến Thanh nằm trên giường, vết thương rất rát, trên người vải vóc mềm mại cũng biến thành công cụ chịu hình, một chút ma sát nhẹ nhàng cũng khiến y phát run.
Thẩm Quan Lan sai Tú Oánh lập tức đi đến phòng của mình cầm hòm thuốc đến đây, lại để Ly Nhi đi nấu nước nóng và lấy kéo. Đợi sau khi các nàng mang hết đồ đến, Thẩm Quan Lan liền đuổi cả hai người ra ngoài.
Ly Nhi cuống cả lên: “Nhị thiếu gia cậu muốn làm gì? Nô tỳ còn phải hầu hạ mợ Tư mà.”
Thẩm Quan Lan đẩy nàng ra ngoài, để Tú Oánh kéo nàng đi: “Lần này y bị thương ở mông, cô là một cô nương không thể nhìn thấy được, để tôi làm là được rồi.”
Nói xong, liền “cạch” một tiếng khoá cửa lại.