Chương :
Đang nói, một chiếc xe thương vụ liền dừng ở cổng nhà họ Địch.
Địch Thân Kình và Địch Sáng vội vàng đứng dậy đi ra ngoài đón, hai người giả vờ lo lắng nói ra: “Cụ Tô, ông phải để ý đến sức khỏe của mình, đừng quá lo lắng.”
Cụ Lâm lạnh lùng nhìn hai người, hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì cả, mà nhanh chân đi vào phòng khách.
Hai cha con nhà họ Địch liếc nhau một cái, lập tức bước nhanh theo.
“Ông Tô, tên Trương Húc Đông này cũng quá vô dụng, ông giao Lâm Tâm Di cho anh ta, lại để xảy ra chuyện như vậy!” Địch Sáng tức giận bất bình nói, “Nhưng mà ông yên tâm, cháu đã phái tất cả bạn bè của cháu đi tìm cô Lâm rồi, chắc hẳn rất nhanh sẽ có manh mối.”
Cụ Lâm phất tay ngắt lời Địch Sáng, lạnh lùng nói: “Không cần, Lâm Tâm Di đã được Trương Húc Đông cứu ra rồi.”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Địch Sáng lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Thế mà Trương Húc Đông đã cứu người ra rồi? Anh ta tìm được như thế nào?
“May mà cha đã kịp thời xử lý.” Địch Sáng cảm giác vô cùng sợ hãi, nếu như không tìm người giải quyết Dương Nghị, chỉ sợ bây giờ đã bại lộ!
“Cứu ra thì tốt, cứu ra thì tốt.” Địch Thân Kình nhanh chóng phản ứng lại, ông ta tự mình rót cho cụ Lâm một chén trà, cười nói: “Nếu cô ấy đã được cứu ra rồi, ông cũng không cần phải lo lắng nữa.”
Cụ Lâm vuốt ve cái chén, lạnh lùng nhìn Địch Thân Kình một chút, chậm rãi nói: “Tôi đã lớn tuổi, đã sớm không quan tâm đến chuyện đời nữa, cũng có suy nghĩ thoái ẩn, nhưngTô Di Nhi là thịt trong lòng tôi, nếu ai đụng vào một cọng tóc gáy của con bé, cho dù tôi có phải liều mạng già, cũng phải đánh nhau đến chết sống.”
Một câu nói lạnh nhạt lại khiến Địch Sáng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Sắc mặt Địch Thân Kình cũng khó coi, lần này chỉ sợ cụ Lâm đến đây là không có ý tốt rồi.
Bên cạnh cụ Lâm đã rất lâu chưa từng xuất hiện cao thủ gì, hôm nay đến nhà họ Địch lại dẫn theo hai vị cao thủ đại sư!
“Địch Sáng, chuyện này không có liên quan đến cậu chứ?” Đúng lúc này, cụ Lâm bỗng nhiên mở miệng.
Đôi mắt ông giống như giếng cổ, nhìn chằm chằm vào Địch Sáng, chỉ một ánh mắt này đã khiến sau lưng Địch Sáng lạnh toát, mồ hôi lạnh chảy ròng.
“Ông.. ông Tô, ông đang nói gì đấy..” Địch Sáng vội vàng phất tay, “Ông cũng biết, cháu vẫn luôn thích Lâm Tâm Di, sao có thể làm ra chuyện gây tổn thương đến cô ấy chứ…”
Cụ Lâm híp mắt nói: “Thật sao? Tôi không thích người khác lừa tôi.”
Sắc mặt Địch Sáng lập tức trở nên cực kỳ khó coi, trên trán ứa ra từng tầng từng tầng mồ hôi.
Mà Địch Thân Kình ở một bên lại thấy thót cả tim, một khi Địch Sáng nói lỡ miệng, sợ rằng hôm nay chính là ngày nhà họ Địch bị hủy diệt!
“Ông Tô, sao ông có thể nghi ngờ cháu chứ!” Cuối cùng Địch Sáng vẫn chịu đựng được, anh ta giả vờ tức giận nói ra: “Ông Tô, ông thật sự khiến cháu quá đau lòng, sao Địch Sáng cháu có thể làm ra loại chuyện này không bằng cầm thú này được? Cháu biết ông yêu thương Lâm Tâm Di, nhưng cháu cũng yêu Lâm Tâm Di không kém ông là bao! Cháu thà rằng tổn thương chính mình, cũng không nỡ để Lâm Tâm Di chịu một chút tổn thương nào cả!”
Dáng vẻ kích động này, gần như không tìm ra được sơ hở.
Cụ Lâm đặt chén nước xuống, lạnh nhạt nói ra: “Cậu không cần kích động, tôi cũng chỉ thuận miệng nói thôi, nhưng ta nói cho các ngươi biết, chuyện này nhất định tôi sẽ tra tra ra manh mối.”
“Ông Tô, ông cứ việc đi điều tra, thằng Sáng nhà tôi không có khả năng làm ra chuyện như vậy!” Địch Thân Kình cười ha hả nói.
Cụ Lâm khẽ gật đầu, không cần phải nhiều lời nữa.
Ông chậm rãi đứng lên, nói ra: “Được, nếu đã như vậy, tôi cũng không cần ở đây thêm nữa, nếu như hai người có tin tức gì, nhớ phải nói cho tôi.”
Địch Thân Kình nhẹ nhàng thở ra, ông ta vội vàng gật đầu nói: “Vâng, cụ Lâm cứ yên tâm, chuyện này nhất định tôi sẽ dốc hết sức để tìm ra hung thủ!”
Cụ Lâm ừ một tiếng, chuẩn bị rời đi.
“Phù, lão già này quá đáng sợ.” Địch Sáng không nhịn được mắng thầm ở trong lòng, ngay sau đó, khóe miệng của anh ta lộ ra một nụ cười.
Đúng lúc này, một chiếc xe con đột nhiên dừng trước cổng.