Chương :
Cơ thể Trương Húc Đông nhảy lên trên không, trong chớp mắt đã vọt đến sau lưng anh ta.
“Tốc độ vẫn quá chậm.” Trương Húc Đông bình luận.
“Hừ!” Ngũ Hào biển sắc, vội vàng quay đầu, nhưng đã không kịp, Trương Húc Đông đánh mạnh một quyền vào ngang hông của anh ta.
Ngũ Hào lập tức cảm giác thân mình giống như bị đánh xuyên qua, cả người lảo đảo, suýt nữa đâm vào trên tường.
“Thế mà không ngã.” Đôi mắt Trương Húc Đông sáng lên, lập tức tràn ngập ý chí chiến đấu.
Ngũ Hào dường như có chút lo lắng, anh ta nhìn về phía ngoài cửa sổ nhiều lần, liên tiếp nhăn mày lại.
“Thằng nhãi, tốc chiến tốc thắng đi.” Ngũ Hào hít sâu một hơi, hai tay của anh ta chậm rãi nâng lên, phun ra một ngụm khí từ trong miệng.
Ngay lập tức, liền nhìn thấy phía trên hai tay của anh ta mơ hồ hiện ra ánh sáng.
“Hừ, đây là cái gì?” Trương Húc Đông có chút giật mình, loại thủ đoạn này, đây là lần đầu tiên anh được nhìn thấy.
Ngũ Hào cười ha ha nói: “Thằng nhãi, cái này gọi là nội lực hóa hình, tôi dồn tất cả nội lực lên trên hai tay, mỗi một quyền đều có bản lĩnh dời sông lấp biển, cậu chưa từng được thấy bao giờ đâu.”
“Nội lực.” Trương Húc Đông nhíu mày lại, “Hóa ra là như thế.”
Vừa dứt lời, trên người Trương Húc Đông cũng bốc lên ánh sáng xanh, mà ánh sáng xanh này càng ngày càng tăng lên, lớn bằng khoảng một cái bàn.
Ngũ Hào há to miệng, không nhịn được tức giận mắng to: “Đờ mờ mày, đây là cái quỷ gì?”
Trương Húc Đông tự nhủ: “Quả nhiên là như vậy, thế mà nội lực có thể vận chuyển lên trên hai nắm đấm, vậy linh khí của mình đương nhiên cũng có thể làm được.”
Lúc này Ngũ Hào bắt đầu hốt hoảng, nội kình hóa hình vốn chính là một chuyện rất khó, anh ta dựa vào cái này, không biết đã dọa lui bao nhiêu người.
Nhưng mẹ nó tên Trương Húc Đông này cũng quá khoa trương rồi.
“Ra tay đi, nếu không anh sẽ không có cơ hội đầu.” Trương Húc Đông nhìn phía Ngũ Hào, cười lạnh nói.
Ngũ Hào nói thầm một tiếng không ổn, anh ta đảo mắt một vòng, bỗng nhiên chạy về phía cửa sổ, muốn chạy trốn.
Trương Húc Đông thăm dò đưa linh khí trong tay hướng về phía trước, chỉ thấy ánh sáng xanh trên nắm tay nhanh chóng lao đi, trong nháy mắt liền đập vào trên lưng Ngũ Hào.
“Phụt.”
Ngũ Hào kêu lên một tiếng đau đớn, toàn bộ xương cột sống uốn lượn với độ cong kì lạ, giống như bị xe tải lớn va vào, ngũ tạng lục phủ gần như cũng đã nát.
“Quả nhiên là được.” Trương Húc Đông vui mừng trong lòng, một chiêu thức này, trong truyền thừa của cha cũng không có ghi chép, một chiêu này là do mình sáng tạo ra.
Nghĩ tới đây, Trương Húc Đông không nhịn được cười ha ha.
Ngũ Hào nửa chết nửa sống nằm trên mặt đất, xương sống lưng đứt gãy, khiến thần kinh của anh ta chịu chấn động cực lớn, hai chân đã hoàn toàn chết lặng.
Cho dù lúc này Trương Húc Đông thả anh ta đi, chỉ sợ cả đời này anh ta cũng phải sống ở trên giường.
“Cảm ơn sự nhắc nhở của anh.” Trương Húc Đông đi đến trước mặt anh ta, nghiêm túc nói.
Ngũ Hào cắn răng, vét mặt không cam lòng nói: “Rốt cuộc cậu là ai, tuổi còn trẻ mà lại có nội lực hùng hậu như thế.”
Trương Húc Đông cười nói: “Nếu tôi nói tôi là thần tiên, anh có tin không?”
Ngũ Hào cười thảm, anh ta ngửa thẳng lên trời thở dài nói: “Đã bao lâu rồi Thập Long Môn không phải chịu thương nặng như thế, ha ha ra tay đi.”
“Anh cũng được coi như một người đàn ông, đáng tiếc.” Trương Húc Đông khẽ thở dài một hơi, anh giơ tay lên, mu bàn tay từ trên cao rơi xuống, giống như một vật rơi từ không trung, đập vào trên người Ngũ Hào.
Ngũ Hào bị mất mạng tại chỗ.
“Haiz, lại rước lấy phiền phức rồi.” Trương Húc Đông khe khẽ thở dài dưới đáy lòng.