Chương :
“Cái gì?!” Sắc mặt Trương Húc Đông lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Trên thế giới này, chỉ có hai người quan trọng nhất đối với anh.
Một người là Lâm Tâm Di, một người khác, chính là cụ Lâm nuôi anh khôn lớn.
Trương Húc Đông hít sâu một hơi, bắt mình phải bình tĩnh nói: “Bây giờ đang ở đâu, tôi lập tức đến đó.”
“Ở… trong nhà.” Lâm Tuyết Trinh có chút mất sức nói.
“Không phải đã nói không cho phép gọi điện cho cậu ta sao!” Ngay vào lúc này, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng của Lâm Vinh, sau đó điện thoại bị cúp.
Sắc mặt Trương Húc Đông âm trầm, anh đứng dậy, thấp giọng nói với Lâm Tâm Di: “Anh đi ra ngoài một chuyến.”
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Lâm Tâm Di cau mày nói.
“Có lẽ ông anh đã xảy ra chuyện, anh muốn đến nhà họ Lâm một chuyến.” Trương Húc Đông vừa đi ra ngoài cửa vừa nói nói.
“Em đi chung với anh.” Lâm Tâm Di không hề nghĩ ngợi, liền đuổi theo.
Ngồi lên chiếc G Class của Lâm Tâm Di, hai người lái nhanh về nhà họ Lâm.
Sau khi đến nhà họ Lâm, Trương Húc Đông phát hiện ở cửa đã tụ tập không ít xe.
Những chiếc xe này, Trương Húc Đông gần như đều biết, bởi vì đây đều là xe của họ hàng nhà họ Lâm.
Thấy cảnh này, sắc mặt Trương Húc Đông trở nên càng thêm khó coi.
Anh vội vàng nhảy từ trên xe xuống, bước nhanh vào nhà họ Lâm.
Trong phòng khách nhà họ Lâm đã tụ tập rất nhiều họ hàng, nhưng trên mặt bọn họ đều không có vẻ buồn bã, ngược lại chuyện trò vui vẻ.
Lâm Vinh đang trò chuyện vui vẻ với đám người, thỉnh thoảng còn dậm chân cười to.
“Ông nội của tôi đâu?” Trương Húc Đông đứng phòng khách, lạnh giọng hỏi.
Lâm Vinh nhìn anh một cái, nói ra: “Cậu đã bị trục xuất khỏi nhà họ Lâm, ai bảo cậu tới?”
“Tôi hỏi ông, ông nội của tôi đâu!” Trương Húc Đông gầm lên một tiếng, Lâm Vinh bị dọa đến mức không khỏi biến đổi sắc mặt.
“Ông nội…” Lúc này, Lâm Tuyết Trinh đi tới.
Trên mặt cô ta là vẻ đau lòng, nước mắt giàn giụa, đôi mắt khóc đỏ cả lên.
Thấy cảnh này, Trương Húc Đông cũng đã hiểu, chỉ sợ cụ Lâm đã không còn ở trên đời này.
Anh bước nhanh vào phòng của cụ Lâm, chỉ thấy cụ Lâm nằm ở trên giường, đã không có bất kì dấu hiệu của sự sống nào.
Trương Húc Đông hít sâu một hơi, cố nén khổ sở, lặng lẽ nhìn về phía Lâm Tuyết Trinh, nói ra: “Ông nội mất như thế nào.”
Lâm Tuyết Trinh thấp giọng nói: “Tôi.. tôi không biết…”
“Còn có thể chết thế nào được, già rồi thì chết chứ sao.” Anh họ của Lâm Khuynh Thiền là Lâm Xuyên ở bên cạnh hừ nói.
Trương Húc Đông quét mắt nhìn anh ta một cái, lạnh lùng nói: “Lần trước tôi xem qua sức khỏe cho ông, nếu như không có bệnh tật gì, ít nhất ông có thể sống được năm năm.”
“Ha ha, cậu cho rằng cậu là bác sĩ?” Lâm Xuyên không nhịn được cười lạnh một tiếng, “Vậy không bằng cậu nhìn xem tôi còn có thể sống bao lâu?”
“Nếu như anh còn dám bất kính, có lẽ chỉ có thể sống thêm một ngày.” Giọng nói của Trương Húc Đông vô cùng lạnh lẽo, khiến Lâm Xuyên không khỏi rùng mình một cái.
“Mẹ nó chứ, cậu đang hù dọa tôi à?” Lâm Xuyên ném hạt dưa trong tay đi, vẻ mặt tức giận nói.
Trương Húc Đông không so đo với anh ta, hôm nay là đám tang của của cụ Lâm, Trương Húc Đông không muốn gây chuyện.
Anh đi ra từ trong phòng ngủ, đứng trên phòng khách.
Trong phòng khách cực kì náo nhiệt, thậm chí đám người Lâm Vinh đã hẹn ban đêm uống rượu đánh bài.