Chương :
Trương Húc Đông hít sâu một hơi, cố nén khổ sở, lặng lẽ nhìn về phía Lâm Tuyết Trinh, nói ra: “Ông nội mất như thế nào.”
Lâm Tuyết Trinh thấp giọng nói: “Tôi.. tôi không biết…”
“Còn có thể chết thế nào được, già rồi thì chết chứ sao.” Anh họ của Lâm Khuynh Thiền là Lâm Xuyên ở bên cạnh hừ nói.
Trương Húc Đông quét mắt nhìn anh ta một cái, lạnh lùng nói: “Lần trước tôi xem qua sức khỏe cho ông, nếu như không có bệnh tật gì, ít nhất ông có thể sống được năm năm.”
“Ha ha, cậu cho rằng cậu là bác sĩ?” Lâm Xuyên không nhịn được cười lạnh một tiếng, “Vậy không bằng cậu nhìn xem tôi còn có thể sống bao lâu?”
“Nếu như anh còn dám bất kính, có lẽ chỉ có thể sống thêm một ngày.” Giọng nói của Trương Húc Đông vô cùng lạnh lẽo, khiến Lâm Xuyên không khỏi rùng mình một cái.
“Mẹ nó chứ, cậu đang hù dọa tôi à?” Lâm Xuyên ném hạt dưa trong tay đi, vẻ mặt tức giận nói.
Trương Húc Đông không so đo với anh ta, hôm nay là đám tang của của cụ Lâm, Trương Húc Đông không muốn gây chuyện.
Anh đi ra từ trong phòng ngủ, đứng trên phòng khách.
Trong phòng khách cực kì náo nhiệt, thậm chí đám người Lâm Vinh đã hẹn ban đêm uống rượu đánh bài.
Dáng vẻ lạnh lùng này khiến Trương Húc Đông thất vọng.
“Nhà họ Lâm… đúng là không có tình người…” Trương Húc Đông thấp giọng nỉ non, lúc trước anh đã đồng ý sẽ cho nhà họ Lâm một miếng cơm ăn, nhưng nhìn thấy một màn này, Trương Húc Đông đã hoàn toàn thay đổi ý định.
Loại người giống như bọn họ, căn bản không xứng.
“Ông của tôi mất như thế nào.” Trương Húc Đông đi tới trước mặt Lâm Vinh, lạnh giọng hỏi.
Lâm Vinh còn chưa lên tiếng, em hai Lâm Cường của ông ta đã không nhịn được nói ra: “Sao cậu lại không biết lễ phép như thế? Đây là thái độ cậu nói chuyện với chúng tôi? Từ khi vào cửa đến bây giờ ngay cả chào hỏi cũng không có, còn dám chất vấn chúng tôi như thế? Ai cho cậu lá gan?”
“Ông câm miệng cho tôi.” Trương Húc Đông trừng mắt liếc ông ta một cái, nói.
Lâm Cường giận dữ nói: “Mấy năm không gặp, cậu cũng to gan phết đấy? Quên mất khi còn bé tôi đánh cậu kiểu gì rồi đúng không?”
“Bây giờ tâm trạng tôi thật sự không tốt, nếu ông không muốn chết, liền ngậm miệng lại cho tôi.” Trương Húc Đông cố nén tức giận nói.
Lâm Cường mắng một câu đờ mờ, túm lấy cái ghế định đập vào đầu Trương Húc Đông.
“Mẹ nó chứ giết chết mày!” Lâm Cường nổi giận mắng.
Nhưng cái ghế còn chưa chạm được Trương Húc Đông, cơ thể ông ta đã bay thẳng từ phòng khách ra ngoài cửa.
Trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại, chỉ chốc lát sau lại ồn ào chỉ trích.
“Mẹ nó câm miệng hết cho tôi!” Trương Húc Đông quát to.
Một tiếng quát này, có cả linh khí của Trương Húc Đông, chấn động đến mức toàn bộ căn phòng đều rung lên.
Mà người có sức khỏe yếu ớt, thậm chí lỗ tai còn bị chảy máu.
“Con mẹ nó mày dám đánh tao..” Lâm Cường chật vật từ dưới đất bò dậy.
“Mẹ nó mày dám đánh ba tao!” Lâm Xuyên cũng chạy ra, anh ta chỉ vào Trương Húc Đông mắng: “Mày chờ đó cho tao, bây giờ tao sẽ cho người đến giết chết mày!”
Trương Húc Đông căn bản không thèm để ý, chỉ lạnh lùng nhìn Lâm Vinh, lại nói ra một lần nữa: “Tôi hỏi ông, ông tôi chết như thế nào.”
“Tần… Trương Húc Đông, cậu đừng có mà làm loạn!” Lâm Vinh có chút sợ hãi nói.
Trương Húc Đông đưa tay tát lên trên mặt ông ta một cái, lạnh lùng nói: “Nếu ông còn không nói thật, tôi sẽ đập nát mặt ông”
Trong lòng Lâm Vinh cực kì hoảng sợ, nhưng đối mặt với nhiều họ hàng như vậy, ông ta vẫn cố làm mình bình tĩnh nói:
“Cậu… cậu định hù dọa ai đấy, cậu có thể đánh chết tôi như thế nào được?”