Chương :
“Điền đại sư!” Đồ đệ của lão nhìn thấy vậy thì sắc mặt vô cùng khó coi, nhưng lại không biết nên làm thế nào cho phải.
Lúc này Trương Húc Đông lại tiến lên vài bước, đi tới trước người Điền đại sư, khom lưng hỏi: “Là ai phái ông tới?”
Điền đại sư ôm lấy đầu mình, thống khổ nói: “Cậu… cậu tha cho tôi, tôi sẽ đem tri thức cả đời này truyền lại cho cậu!”
“Tri thức cả đời?” Trương Húc Đông cười lạnh nói: “Mấy cái thứ bàng môn tà đạo, đường ngang ngõ tắt đó còn chưa lọt nổi vào mắt tôi!”
“Tôi… tôi có tài sản lên đến hàng tỷ! Chỉ cần cậu tha cho tôi, tôi sẽ dâng toàn bộ lên cho cậu!” Điền đại sư hô lớn.
“Không cần thiết đâu.” Trương Húc Đông lạnh lùng nói: “Nếu đã tới đây rồi, thì cũng đừng nghĩ trở về nữa.”
“Đừng mà! Không muốn!” Điền đại sư hoảng loạn đến mức thất thố: “Cậu không thể giết tôi! Tôi là người của tam đại môn phái vu thuật Tây Sơn, nếu cậu giết tôi, bọn họ nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm đến cùng!”
“Tam đại môn phái vu thuật Tây Sơn? Là môn phái nào?” Trương Húc Đông lẩm bẩm. “Mà thôi, mấy cái kẻ hại người như các người vẫn nên giết hết toàn bộ đi thì hơn.”
Nói rồi, Trương Húc Đông giơ chân lên, dừng lại ngay trên đầu của Điền đại sư, giẫm mạnh xuống.
“Rầm!” một tiếng, Điền đại sư cứ như vậy mà chết đi.
“Không xong rồi, mau chạy đi!” Mấy người đồng hành cùng Điền đại sư biến sắc, quay đầu muốn chạy trốn.
“Mấy người các ngươi muốn đi đâu?” Tuy nhiên bọn họ vừa mới quay người thì đã kinh hãi phát hiện Trương Húc Đông không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt bọn họ.
“Tần… Anh Tần, chuyện này không liên quan gì tới chúng tôi.” Mấy người này hoảng sợ nói.
Trương Húc Đông lạnh giọng nói: “Tôi nói rồi, nếu đã tới thì đừng đi nữa.”
Nói xong, Trương Húc Đông đột nhiên phất mạnh tay, trong nháy mắt, đầu của mấy kẻ này đã nhanh chóng dọn khỏi cổ bọn họ.
Nhìn thấy một màn máu me tanh tưởi này, trong lòng Trương Húc Đông lại không có một chút cảm giác gì, giống như anh chỉ giẫm chết vài con kiến không đáng để vào mắt vậy.
“Hóa ra đây là sức mạnh của trúc cơ kỳ.” Trương Húc Đông cảm nhận được linh lực trong cơ thể mình đang sôi trào lên, không nhịn được mà cong môi cười. Ngay cả Trương Húc Đông cũng không nghĩ đến chỉ cần một viên tu linh đan kia vậy mà lại có thể đưa anh bước vào Trúc cơ kỳ.
“Nếu hiện tại lại gặp hai lão già ở nhà họ Lâm kia thì mình lập tức có thể lấy mạng bọn họ.” Trương Húc Đông thầm nghĩ.
Sau đó, anh nhanh chóng bước tới trước mặt Mặt Thẹo.
Bây giờ Mặt Thẹo đã lâm vào hôn mê sâu, nhưng may mắn, Trương Húc Đông đã đóng lại huyệt đạo của gã, vì thế mới có thể giữ lại được tính mạng cho gã. Nhìn vết thương trên cơ thể Mặt Thẹo, Trương Húc Đông không nhịn được mà thở dài.
“Thương thế này cho dù là mình cũng phải tốn rất nhiều thời gian mới chữa trị được.”
Sau đó Trương Húc Đông nhìn về hướng Tây Sơn, lạnh lùng nói: “Không may thay, các người chọc phải người không nên chọc vào rồi.”
Trương Húc Đông nâng Mặt Thẹo lên, đi về phía chiếc xe đậu không xa. Chiếc xe này là do đám người Điền Đại sư lái tới. Vì thế nên sau khi lên xe, việc đầu tiên của Trương Húc Đông chính là tìm một vòng xem có cái gì hay ho hay không. Rất may mắn, ngay khi tìm đến ghế sau xe thì Trương Húc Đông đã tìm được một chiếc túi da rắn, bên trong có rất nhiều viên thuốc nhỏ đen thui. Trương Húc Đông vội vã đưa một viên thuốc lên chóp mũi ngửi thử, lập tức một hương thơm tươi mát ập tới.
“Linh khí ư?” Trương Húc Đông nhất thời sửng sốt, sau đó thì vô cùng vui mừng. Bên trong một viên thuốc bé tí này thế mà lại chứa đựng linh khí. Mặc dù linh khí thưa thớt nhưng bù lại số lượng viên thuốc lại rất nhiều, chỉ trong cái túi da rắn này cũng phải chứa tới cả trăm viên thuốc.
“Trên đời lại có chuyện tốt như vậy hay sao?” Trương Húc Đông vui mừng khôn xiết, không nghĩ tới lão Điền đại sư này lại còn đem một phần đại lễ như vậy tới cho mình.
“Xem ra nên tìm thời gian đi Tây Sơn một chuyến” Trương Húc Đông thầm nghĩ trong lòng.
Nếu lão Điền đại sư đã có loại thuốc viên hiếm có này thì ắt hẳn ở trong môn phái vu thuật của Tây Sơn sẽ phải còn rất nhiều. Sau khi cất kĩ thuốc, Trương Húc Đông lái xe đưa Mặt Thẹo quay lại biệt thự Long An.
Một chuyến đi này của Trương Húc Đông đã đi suốt ba ngày ba đêm. Mà khi trở về Lâm Tâm Di và Phương Hiểu Điệp lại thấy được
Mặt Thẹo cả người máu me be bét. Hai người kinh hãi hô lên, Phương Hiểu Điệp thậm chí không nhịn được mà lùi lại về sau vài bước, dùng tay che kín hai mắt lại.