Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

chương 241: 241: trần uy hấp hối

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phát súng này khiến người phía sau giật mình choáng váng, kỹ thuật bắn súng cũng tốt quá rồi, nhưng ngay khi cửa kính của ba chiếc xe mở ra, tăng ga đến cực độ, vài phát súng thi nhau nổ, tiếng súng giòn giã vang lên một lúc, trên đường bắt đầu xảy ra tai nạn xe cộ, nhưng bọn họ không dám xuống xe mà đều ôm đầu ngồi trên xe, con đường thành phố Nam Kinh này đang vô cùng hỗn loạn.

"Anh Đông, đệch mẹ nó chứ, xảy ra chuyện rồi!"

Không đợi Trần Uy nói xong mọi chuyện, Trương Húc Đông đã nghe thấy tiếng súng nổ tra bên trong, biết chắc chắn đã gặp phiền phức, anh bèn nói: "Nói, hiện giờ mọi người đang ở đâu, tôi lập tức đưa người tới ngay."

"Đường Mậu Dịch, bên đối phương có không dưới mười mấy người, nhìn bọn họ không giống người qua đường bình thường, kỹ thuật bắn súng của người nào cũng rất tốt!" Trần Uy nói lớn.

"Hỏa Thần, Đường Phi, Tarzan, Tiêu Diễm, bọn Trần Béo đều gặp rắc rối rồi, đi!" Điện thoại vang lên giọng nói của Trương Húc Đông, đang đi trên đường, anh không hiểu nổi vào lúc này ai lại dám giở trò, rõ ràng người đó muốn chống lại mình, có thể là Hồ Sơn Nhạc, nhưng ông ta sẽ không nóng vội mà ra tay lúc này, vậy thì ngoài ông ta ra còn ai nữa?

Khăn trùm đầu của Đặng Lệ không thua kém đồ của cánh mày râu, đều có thể rút súng từ đó ra bắn lủng đầu đàn ông.

Trần Uy lái xe tới chỗ ít người, chỗ này đông người quá, không rõ lai lịch của đối phương, nhưng bản thân cậu ta biết rõ một điều đó là nếu đối phương đã có thể ra tay giết người giữa thanh thiên bạch nhật, trước mắt bao nhiêu người ở thành phố Nam Kinh này thì hẳng cũng là loại không đơn giản gì, hơn nữa bọn họ còn là cao thủ bắn súng, cho dù cậu ta đã từng kinh qua vô vàn trận đấu nhưng cũng không thể bắn chết kẻ thù trong tình huống này được, thật ra bọn cậu cũng chỉ có một cây súng.

Đột nhiên, một người đàn ông từ trong xe xuống, trên vai anh ta vác theo bệ phóng tên lửa, hai người nhìn nhau rồi lập tức nói: "Nhảy ra khỏi xe!" Ngay sau khi bọn họ mở cửa xe lăn ra ngoài thì bệ phóng tên lửa kia phát ra tiếng "vút", sau đó là tiếng phát nổ chấn động trời đất, chiếc xe đã nổ tan tành.

Bởi vì ban nãy tốc độ chiếc xe quá nhanh nên hai người họ lăn ra ngoài cách đó khá xa, nhưng họ không dám chần chừ thêm một giây nào, lập tức nhin đau nấp vào trong một con hẻm nhỏ, chiếc xe truy đuổi vừa tới đúng lúc rồi dừng lại, người trong xe quan sát một lúc rồi ra hiệu tiếp tục đuổi theo.

Trần Uy chỉ còn lại hai nắm đấm, không còn súng ống gì cả, cũng may là còn một con dao găm, hai người bọn họ lảo đảo nghiêng ngả không thể không trốn đi, thấy trong con hẻm là hẻm cụt, Trần Uy lập tức ném Đặng Lệ trên phía trên, còn mình thì chật vật bò xuống, lúc này đã có mấy tên giết người nhìn thấy bóng người trong hẻm cụt, bọn họ làm động tác kí hiệu rồi lập tức xông vào trong đó.

Thông qua hàng loạt những động thái của đối phương, có thể thấy bọn họ không phải người trong Hắc đạo bình thường mà là những quân nhân đã trải qua huấn luyện đặc nhiệm, còn những người lính giải ngũ đều là lính đánh thuê, lúc bọn họ cầm súng lên bắn, Trần Uy lập tức lăn đi mấy vòng, những chỗ cậu ta vừa lăn qua đều bị đạn bắn trúng tạo thành lỗ nhỏ.

Lúc những người kia vọt tới, Trần Uy lập tức rút dao găm trong tay ra đâm loạn xạ, sau khi chém chết mấy tên đến gần mình đầu tiên, cậu ta lại tiếp tục bỏ chạy thoát thân, bởi vì không nhìn thấy Đặng Lệ đâu, cũng không biết cô ta đi đâu rồi, nếu cô ta xảy ra chuyện gì thì cậu ta làm sao ăn nói với anh Đông.

Đạn sau lưng bay vèo vèo, Trần Uy vừa chạy vừa lăn rồi trốn vào một góc khuất, cậu ta xoay người nhìn bả vai mình đã trúng mấy phát súng, máu tươi chảy ra ồ ạt, đau đến mức gáy nổi gân xanh, cậu ta cắn chặt răng, xoay ngược mũi dao lại, yên lặng ẩn náu.

Đối phương cũng chỉ còn lại hai người, vốn dĩ bọn họ còn cho rằng giải quyết Trần Béo này dễ như trở bàn tay, không ngờ lại khó khăn đến thế, hai người bọn họ nhìn nhau rồi chia ra mỗi tên một đường, vừa rồi bọn họ cũng đã thấy Trần Béo bị trúng đạn.

Sàn sạt!

Hai con dao lóe sáng, Trần Uy thở dốc, máu từ miệng vết thương chảy ra càng lúc càng nhiều nhưng hơi thở của cậu ta cũng không đến nỗi quá to, vừa nãy cậu ta đã cắt rách được một đoạn vải từ áo đối phương, trước tiên cứ băng lại vết thương cái đã, phòng khi mất máu quá nhiều, cậu ta ngồi xổm trước xác hai tên cao thủ, lấy khẩu súng trong tay một tên ra rồi chạy thật nhanh về hướng có Đặng Lệ.

Hiện giờ tình cảnh của Đặng Lệ còn éo le hơn cả Trần Uy, cô ta vừa mới bị trẹo chân, đôi giày cao gót này suýt chút nữa hại chết cô rồi, súng cũng bay đi đâu mất, có điều dù sao cô ta cũng từng trải qua huấn luyện nên rất nhanh đã trấn tĩnh trở lại, lập tức tìm một chỗ ẩn náu, sau đó quan sát lại thấy có năm trên sát thủ đang tiến gần về chỗ mình, trước tình thế ngàn cân treo sợi tóc như thế này, đột nhiên cô ta lại nhảy ra kẹp cổ một tên sát thủ trong số đó, bốn tên còn lại nhanh như cắt rút súng ngắm bắn, nhưng cô ta và tên sát thủ kia đã lăn xuống cùng nhau, sau đó cô ta tìm được một con dao găm trên người tên sát thủ đó, Đặng Lệ bèn đâm thẳng dao vào ngực anh ta.

Máu tươi tức thì ứa ra, Đặng Lệ đã nhanh chóng lăn tới dưới chân bốn tên còn lại, con dao găm trong tay cô ta thoắt ẩn thoắt hiện, vô cùng linh hoạt cắt đứt động mạch ở cổ chân bọn họ, sau đó còn chém tới chỗ chí mạng của hai người trong số bọn họ, hoàn toàn đoạt đi mạng sống của cả hai, chỉ còn lại hai tên lập tức bóp cò súng về phía Đặng Lệ, cô ta lăn đi mấy vòng, trên nền đất lập tức xuất hiện vết đạn bắn trúng.

Lúc này đã chạy tới chân tường, chẳng còn chỗ để trốn nữa rồi, Đặng Lệ cắn chặt răng, nhắm mắt lại chờ đợi giây phút viên đạn bắn xuyên vào cơ thể mình.

"Pằng! pằng!" Hai phát súng vang lên liên tiếp, hai tên sát thủ quay lại nhìn với vẻ mặt khó tin, bọn họ nhìn thấy Trần Uy đứng đó, hai tay hai súng, cậu ta bắt hai phát trúng mi tâm bọn họ, cuối cùng hai tên sát thủ cũng không cam tâm ngã vật xuống đất.

Trần Uy vội vàng chạy tới đỡ Đặng Lệ rồi hỏi: "Lệ Lệ, cô không sao chứ?"

Đặng Lệ cười khổ, lắc đầu nói: "Không sao, chỉ là lâu rồi không vận động, kỹ năng của tôi cũng kém đi nhiều, nếu...!Cẩn thận!" Còn chưa dứt lời, Đặng Lệ đã vội kéo người Trần Uy ra, nhưng cô ta đã đánh giá quá thấp trọng lượng cơ thể cậu ta, không thể nào kéo ra được.

Trần Uy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cậu ta biết chắc chắn sau lưng mình đang có nguy hiểm gì đó, nếu cậu ta tránh ra thì người hứng chịu sẽ là Đặng Lệ, cho nên cậu ta lập tức đẩy Đặng Lệ sang một bên, một tiếng súng chói tai vang lên, phát súng này bắn thẳng vào đằng sau lưng Trần Uy, cậu ta cũng rất nhanh nhẹn xoay người lại bắn tên sát thủ kia một phát súng, anh ta lập tức chết tươi.

Cả Trần Uy và Đặng Lệ đều không ngờ được vẫn còn một tên sát thủ xuất hiện lúc này, nếu lần này không có Trần Uy đỡ cho thì có lẽ Đặng Lệ đã mất mạng từ lâu, nhìn thấy Trần Uy "rầm" một cái ngã xuống đất, Đặng Lệ cảm thấy vô cùng hốt hoảng, cô ta quỳ xuống bên cạnh cậu, la lớn: "Anh Béo, anh Béo, anh không sao chứ? Anh mau tỉnh lại đi!"

"Yên tâm, anh Béo của cô không sao đâu..." Trần Uy miệng thì nói thế nhưng sắc mặt đã tái nhợt đi rồi, máu sau lưng cậu ta không ngừng chảy ra, hai bàn tay Đặng Lệ sớm đã nhuốm đầy máu tươi của cậu mà vẫn không thể bịt lại miệng vết thương, chẳng mấy chốc, máu đỏ đã loang khắp lưng Trần Uy.

"Mọi người..." Trương Húc Đông vừa chạy tới đã nhìn thấy xác của mấy tên sát thủ nằm chỏng chơ trên đất, anh đang định nói thì nhìn thấy Trần Uy nằm ngửa dưới đất, thế là mấy lời định nói đều nuốt xuống cổ họng, anh lao đến bên cạnh Trần Uy, ôm lấy cậu ta: "Trần Béo, Trần Béo, mẹ kiếp, cậu mau mở mắt ra nhìn tôi nhanh lên, tôi đến rồi đây!" Anh mở miệng ra là chửi thề, là mắng, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi xuống.

Trần Uy từ từ mở mắt ra nhìn anh, cậu nở một nụ cười thèm đòn như mọi khi: "Anh, anh Đông, anh đến rồi à? Em còn tưởng không được gặp lại anh nữa chứ.

Là, là,là do em không tốt, để Lệ Lệ bị thương, giờ, giờ anh tới đây rồi, em, em giao lại cô ấy cho anh.

Em, em thấy buồn ngủ quá!"

"Mẹ kiếp, giữa ban ngày mà cậu ngủ cái gì, hả? Không được ngủ, nói chuyện với tôi, nhanh lên!" Hai mắt Trương Húc Đông đã đỏ đọc, anh bảo Đặng Lệ gọi cấp cứu, giờ anh không quản được nhiều thế nữa, vết thương trên bả vai thì không có gì nghiêm trọng, nhưng vết đạn ở lưng lại nguy hiểm hơn gấp vạn lần.

"Anh Đông, xin anh đấy, em chỉ ngủ một lúc thôi, một lúc thôi!" Trần Uy rầu rĩ nói, cậu ta có thể cảm nhận được, vết thương sau lưng mình không cứu vãn được nữa rồi: "Chỉ một lúc thôi!"

"Đm, không được ngủ, cậu mà dám ngủ thì tôi sẽ trừ toàn bộ ngày lương năm nay của cậu!" Trương Húc Đông cắn chặt răng, cố để nước mắt không rơi xuống nữa, nhưng trong lòng anh lúc này cảm thấy vô cùng hoảng sợ, anh vỗ vỗ vào mặt Trần Uy, còn làm cả hô hấp nhân tạo cho cậu.

"Đừng bủn xỉn thế, cũng đừng đánh nữa, em không ngủ là được chứ gì? Vậy em với anh nói chuyện gì đây!" Trần Uy biết giấc ngủ này cũng chính là cái chết của mình, cậu ta không thể chết thế này được, trải qua sóng to gió lớn, tại sao đến khi gần về đích rồi lại chết?

"Được, chúng ta nói chuyện!" Trương Húc Đông ra sức gật đầu, anh cũng không biết nên nói chuyện gì bây giờ: "Trần Béo, tôi còn chưa từng hỏi cậu, năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

"Hai mươi sáu!" Trần Uy cười khổ đáp.

"Vậy sao cậu lại đi theo tôi?" Trương Húc Đông hơi nghẹn ngào.

"Bởi vì anh là anh Đông, đi với anh mới có tiền đồ!" Dường như đôi mắt của Trần Uy sắp khép lại rồi: "Anh Đông, anh có thể nói chuyện gì thú vị hơn chút không, em buồn ngủ lắm rồi."

"Được, cậu để tôi nghĩ một chút, để tôi nghĩ một chút!" Trong lòng Trương Húc Đông đã hoảng loạn lắm rồi, nhìn thấy người anh em đã cùng đồng hành với mình suốt một chặng đường chết đi ngay trước mắt, trái tim anh như muốn nổ tung, anh đã từng nghĩ tới một ngày tất cả mọi người đều chết, bao gồm cả chính bản thân anh, nhưng anh chưa từng nghĩ tới Trần Uy sẽ chết, anh nói: "Sao trước giờ không thấy cậu tìm một người bạn gái tử tế nào vậy?"

Trần Uy lại cười khổ, cậu ta nhìn Đặng Lệ rồi hơi lắc đầu, nói: "Anh Đông, thôi để em hỏi anh đi! Sau này anh anh sẽ giao cho em bao nhiêu người ở Đường Môn?"

"Một vạn, hai vạn cũng được, chỉ cần Bang Long của chúng ta phát triển, tôi sẽ cho cậu quản lý một nhóm anh em!" Trương Húc Đông không chút do dự đáp.

Trần Uy cười hề hề, nói: "Anh Đông, anh nói xem chúng ta còn phải lăn lộn đến bao giờ mới kết thúc?"

"Mẹ kiếp, sao tôi biết được, nhưng tôi muốn dẫn dắt các cậu trở nên hùng mạnh ở Trung Quốc này, còn đi tới cả các nước trên thế giới, sau đó chúng ta sẽ mua một hòn đảo nhỏ không người, chúng ta cùng nhau an cư lạc nghiệp ở đó, sống những ngày tháng sung sướng không khác gì thần tiên!" Trương Húc Đông nói.

"Xa vời quá, không biết em còn có thể tiếp tục cùng mọi người được không..." Trần Uy thở ra một hơi yếu ớt.

"Được, nhất định sẽ được, chỉ cần cậu không ngủ thì chúng ta có thể thực hiện điều đó cùng nhau.

Mẹ nó, tôi không cho cậu chết, nếu cậu mà dám chết thì đừng trách tôi đánh vào xác cậu!" Khóe miệng Trương Húc Đông không ngừng run lên bần bật, nước mắt dù cố cũng không thể ngăn lại được nữa, chảy xuống ròng ròng.

"Anh Đông, anh đừng khóc.

Anh xem, Thẩm Giai Tài chết rồi Tạ Hồng Bằng còn chẳng rơi giọt lệ nào, anh như thế này thì làm sao đấu lại ông ta, sau khi Trần Béo chết, nhất định phải đưa em về thành phố Ngọc, em không muốn chết nơi đất khách quê người còn chôn thây nơi xa xứ..." Giọng nói của Trần Uy mỗi lúc một nhỏ dần, đôi mắt cậu ta không còn sáng lên như ngày thường nữa, nó dần dần, dần dần trở nên ảm đạm.

"Trần Béo, Trần Béo, đm cậu, đừng nói chết chóc gì ở đây, tôi không cho cậu chết!" Trương Húc Đông gào lên.

Trần Uy khó khăn mở mắt ra một chút, gắng nở một nụ cười chế giễu: "Đã nói là đừng khóc, anh chẳng có chút dáng dấp đại ca gì cả."

"Tôi không khóc, tôi chỉ nheo mắt mà thôi, cậu chết rồi tôi biết giao Đường Môn lại cho ai, cậu đừng có quên, cậu còn chưa lên nộp tiền năm nay đâu đấy!" Trương Húc Đông lau nước mắt, nói loạn.

"Không sao, sẽ có người mang tới cho anh, có mấy triệu bạc, gần đây em tiêu cũng hơi nhiều!" Trần Uy nói tiếp: "Anh Đông, em kể cho anh một câu chuyện, em nghĩ sau khi nghe xong anh sẽ không khóc nữa đâu!"

"Mẹ kiếp, đã nói là tôi đâu có khóc!" Trương Húc Đông trầm giọng mắng.

Trần Uy mỉm cười thoải mái, nói: "Một tên sát thủ đi giết một tên thầy bói, gã ta hỏi ông thầy: "Này ông, ông có nghĩ hôm nay mình sẽ bị bắn không?" Thầy bói cả kinh nói: "Không".

Tên sát thủ bắn vào đùi phải ông ta: "Ông đoán trật lất rồi!".

Ngày hôm sau, tên sát thủ lại tới hỏi thầy bói: "Này ông, ông nghĩ hôm nay mình có bị bắn không?" Thầy bói đáp: "Có!" Tên sát thủ lại bắt một phát súng vào đầu ông thầy bói, rồi anh ta nói: "Ông đoán chuẩn rồi!"

Trương Húc Đông nghe được mẩu chuyện vui này lập tức cảm thấy rất kinh ngạc: "Cmn lúc này rồi mà cậu còn tâm trạng kể chuyện cười nữa à?"

Trần Uy cười nhàn nhạt: "Anh Đông, em thật sự cố không nổi nữa, em mệt quá, ngủ đây, nhớ phải đưa em về thành phố Ngọc nhé...".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio