Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

chương 277: 277: đại thiếu gia quách gia

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trương Húc Đông lại nhìn hai cô gái đang chào đón, nhếch mép nói: "Nguyên Hằng, anh nghĩ lại đi, chắc chắn sẽ có những người đẹp hơn ở trong kia..."

“Sư phụ, tôi không muốn những người đẹp gì đó trong đó, chỉ cần hai người bọn họ!” Bắc Đường Nguyên Hằng nhìn lén hai cô gái đang chào đón khách và nói: “Mau hỏi cho đệ tử giá của họ ra sao, làm ơn đi!”

Trương Húc Đông bất lực lắc đầu, quay lại nói với hai cô gái nghênh đón: "Đệ đệ của tôi muốn hỏi hai vị bao nhiêu cho một đêm."

Hai cô gái đón khách thay đổi sắc mặt, không ngờ lại có người đặt câu hỏi thẳng thừng như vậy, nhưng họ chỉ đang thể hiện tài năng của mình nên một người trong số họ vẫn giữ một nụ cười chuyên nghiệp và nói: "Xin lỗi, thưa ngài, chúng tôi không làm những việc như vậy."

“Vậy thì không còn cách nào khác!” Trương Húc Đông nhún vai bất lực, quay sang Bắc Đường Nguyên Hằng nói: “Anh có nghe thấy không? Họ không làm như vậy”.

Sắc mặt Bắc Đường Nguyên Hằng tối sầm đến đáng sợ, rũ mí mắt xuống nói: "Sư phụ, anh phải để ý lời nói của mình chứ, trực tiếp hỏi hai vị tiểu thư xinh đẹp này, bọn họ cũng sẽ ngại ngùng, anh thử đổi cách khác đi.

Để xem họ có đồng ý không.

Tôi sẵn sàng trả thêm tiền!"

Sau một lúc không nói nên lời, Trương Húc Đông thở dài nói: "Chà, nếu anh muốn làm chuyện đó với bọn họ nhiều như vậy, vậy anh có thể trực tiếp báo tên là Thiếu gia Bắc Đường, mang theo mấy trăm vạn tiền mặt tới, bảo đảm các cô ấy sẽ cúi đầu xưng thiếp với anh!”

"Vậy thì sẽ mất đi ý nghĩa ban đầu.

Sư phụ, xin hãy giúp tôi nói chuyện đi mà!” Bắc Đường Nguyên Hằng nói.

Trương Húc Đông muốn mắng, nhưng lại không biết nên nói cái gì, liền hướng về phía hai cô gái nghênh đón nói: "Những gì tôi nói vừa rồi quá thẳng thắn rồi.

Các cô có muốn làm bạn với tên bên cạnh ta này không?"

“Thưa ngài, ngài nên vào khách sạn của chúng tôi đi, trong đó có thứ ngài muốn, tôi hứa!” Một người phụ nữ chào đón nói, gần như vỗ ngực.

"Má, ông đây bị anh làm cho thật xấu hổ quá! Đi vào đi." Trương Húc Đông đập vào mông Bắc Đường Nguyên Hằng, đá thật mạnh.

Tên kia đành khó chịu bước vào, nhưng anh ta vẫn ngoái lại nhìn hai người chào đón.

Không nghĩ lại khiến hai người phụ nữ được chào đón thậm chí còn phải bật cười nữa.

Trương Húc Đông lắc đầu đi vào, khách sạn này thật sự là có ba tầng cả trong ngoài, vừa vào đại sảnh liền có một nữ phục vụ đến chào hỏi, Trương Húc Đông gật đầu hỏi: "Quách thiếu gia có ở đây không?"

“Quách thiếu gia đã tới đây lâu rồi!” Cô gái tò mò nhìn Trương Húc Đông nói: “Anh biết Quách thiếu gia của chúng tôi sao?

“Chúng tôi làm bạn với nhau đã lâu.” Trương Húc Đông cười cười, sau đó từ trong tay lấy ra vài tờ tiền đỏ nhét vào tay cô gái phục vụ này, dù sao đây cũng là sản nghiệp của tập đoàn Trung Khoa.

Hôm nay là khách, sau này anh sẽ là ông chủ ở đây, anh sẽ mang lại lợi ích cho nhân viên của mình.

“Cảm ơn tiên sinh!” Cô gái mỉm cười nhận tiền vào tay.

Có rất nhiều ông chủ lớn, những người thành đạt, thậm chí cả những người giàu có đến dùng bữa ở khách sạn được xếp hạng sao này.

Tuy nhiên, không nhiều để kiếm được năm sáu trăm cho một lần ăn như Trương Húc Đông.

Rốt cuộc thì tiền cũng không phải gió mạnh.

Một trăm hai trăm là rất nhiều.

Cô gái này lại càng nịnh bợ, Trương Húc Đông giàu có như vậy, người đàn ông chung quanh cũng không tệ, cái chính là anh đẹp trai, nếu có thể qua đêm, cho dù không cho mình danh phận, anh ta cũng sẽ hỗ trợ cho cô ta vài trăm ngàn, đáng giá cả đời.

Đương nhiên Trương Húc Đông không biết cô gái này đang suy nghĩ lung tung, nhìn quanh khách sạn này gọi là dịch vụ dây chuyền.

Trước tiên Trương Húc Đông đưa Bắc Đường Nguyên Hằng vào phòng riêng tắm suối nước nóng.

Có hai phòng tắm riêng biệt, hơi nước bốc lên nghi ngút, có hai tiểu thư đi vào cùng tắm, điều này làm cho Bắc Đường Nguyên Hằng càng đói khát hơn, Trương Húc Đông tiếp tục bất lực, cậu nhóc này hình như chưa từng thấy phụ nữ bao giờ.

“Sư phụ, không phải anh nói ở đây có đủ loại mỹ nữ sao? Tại sao tôi không thấy người nào?” Bắc Đường Nguyên Hằng tựa vào hồ bơi, thưởng thức một đôi tay nhỏ nhắn của người phụ nữ đấm bóp vai cho mình.

Trương Húc Đông lườm anh ta một cái: "Anh phát cuồng nữ nhân rồi phải không? Bao nhiêu năm chưa gặp phụ nữ rồi!"

“Tôi đã không gặp từ mười tám tuổi!” Bắc Đường Nguyên Hằng nhìn phòng riêng mờ mịt sương mù nói: “Gia gia kiểm soát loại chuyện này rất nghiêm ngặt, đây có lẽ là chuyện buồn của danh môn!”

Trương Húc Đông hỏi người phụ nữ bên cạnh anh ta: "Thưa cô, dịch vụ này có sẵn.

Nếu bạn của tôi cần, các cô có thể giúp anh ấy sắp xếp một cô thật xinh đẹp nhé!"

Trương Húc Đông chưa kịp nói, Bắc Đường Nguyên Hằng đã lập tức lộ ra vẻ vui mừng trên mặt, cười nói: "Ha ha, có đúng không, vậy xin chị gái này giúp tôi thu xếp đi!"

Trương Húc Đông trợn mắt nhìn anh ta, nói với cô gái kia: "Mang anh ta đi theo đi, đừng đối xử tệ với anh ta đấy, đương nhiên không cần lo thiếu tiền.

Đây là tiền boa!" Nói xong liền móc ra ba trăm đô từ ví bên hông, thả vào trong nước.

“Ha ha, cám ơn sư phụ!” Bắc Đường Nguyên Hằng bắt đầu đi ra khỏi bồn tắm, vỗ vỗ ba cọc tiền ướt đẫm vào ngực của cô gái, nói: “Nhớ kỹ, tìm cho tôi một người thật xinh đẹp, không thể thiếu lợi ích cho các cô đâu!

“Đúng vậy, thưa ngài!” Tiểu thư ngượng ngùng cười cười, trước tiên đi ra ngoài.

Ngay khi Bắc Đường Nguyên Hằng quấn khăn chuẩn bị đi theo, Trương Húc Đông nói: "Nói cho anh biết, nhiều nhất là hai giờ, chúng ta còn có việc phải làm một lát."

“Chỉ có hai giờ, quá ít!” Bắc Đường Nguyên Hằng có chút ngượng ngùng nói: “Tôi dự định qua đêm!”

“Anh nghĩ đây là đâu, lại còn ở trong đó một đêm, anh sợ rằng chỉ cần một tiếng đồng hồ thôi cũng sợ không nổi.” Trương Húc Đông cười nhạo anh ta, hai vị tiểu thư đi cùng anh trong bồn tắm cũng bật cười, trước ngực cũng nhấp nhô từng đợt sóng.

Bắc Đường Nguyên Hằng không có thời gian để tán dóc với Trương Húc Đông, anh ta nhanh chóng bước ra, tay ôm một cô gái.

Một cô gái khác đến xoa bóp cho Trương Húc Đông, hỏi: "Thưa ngài, ngài có cần thêm dịch vụ nào khác không?"

Trương Húc Đông đương nhiên biết ý của cô, khẽ cười: "Không cần, cứ xoa bóp cho anh thật tốt là được!"

“Vâng!” Cô gái gật đầu.

Trương Húc Đông bước ra khỏi bồn tắm, nằm xuống ghế sô pha, lấy ra vài tờ giấy bạc đỏ đưa cho cô gái, dặn dò cô ta: "Gần đây tôi bị mất ngủ trầm trọng, hãy giúp tôi xoa bóp một chút.

Nhớ gọi cho tôi sau một tiếng rưỡi nữa!"

Cô nương vội vàng gật đầu nói: “Ngài đừng lo lắng, tôi hứa sẽ đánh thức ngài trong một tiếng rưỡi nữa!” Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Thần Tài hào phóng như vậy, vì vậy cô tự nhiên càng chăm chú hơn.

Trương Húc Đông bị cô xoa bóp, cảm thấy cô gái này có tay nghề nhất định, tuy rằng không phải cao thủ nhưng cũng rất thoải mái.

Đối phó với sát thủ Huyết Mân Côi quả thực có chút mệt mỏi, được xoa bóp liền ngủ mất.

Đúng như lời cô gái hứa, cô ta gọi Trương Húc Đông đúng giờ, Trương Húc Đông mở mắt ra, liền cảm thấy lỗ chân lông trên toàn thân đều mở ra, liền cảm ơn cô gái.

Sau đó liền nhìn thấy Bắc Đường Nguyên Hằng không biết đã trở lại từ lúc nào, anh ta đang nằm cúi đầu thất thần.

Trương Húc Đông kinh ngạc hỏi: "Làm sao vậy?"

Bắc Đường Nguyên Hằng rơm rớm nước mắt nói: "Sư phụ, tôi quay lại ngay sau khi anh ngủ say.

Mẹ kiếp, tôi đã bấm giờ đúng năm phút rồi, thật mất mặt!"

“Mẹ kiếp, tôi còn tưởng anh thế nào!” Trương Húc Đông cười mắng, tiểu cô nương cũng che miệng cười tủm tỉm.

"Chuyên này cũng cũng giống như khi anh huấn luyện vậy.

Kiên trì mỗi ngày sẽ luôn có tiến bộ.

Năm phút đồng hồ cũng không tệ!" Trương Húc Đông an ủi anh ta, trong lòng cười nói: Tên nhóc nhà cậu sao có thể là đối thủ của đám phụ nữ ở đây, người ta nhìn thế thôi nhưng mà nếm qua đủ loại đàn ông rồi.

Cậu nhóc này chỉ là một “người mới” mà thôi.

Trương Húc Đông quay lại nhìn người phụ nữ đang xoa bóp và hỏi: "Cô làm việc ở đây bao lâu rồi?"

“Đã hơn hai năm rồi, cụ thể thế nào tôi quên rồi!” Người phụ nữ kính cẩn đáp, loại khách hàng như Trương Húc Đông rất hiếm gặp, chi tiền rất phóng khoáng lại không kiêng kị gì, cũng không giống người đàn ông khác, mê tửu sắc.

Đương nhiên cô cũng sẽ đồng ý tiếp chuyện, tâm sự cùng anh.

“Vậy cô có biết thiếu gia Quách Lập Vũ không? Đó là ông chủ trẻ tuổi của tập đoàn Trung Khoa.” Trương Húc Đông ngập ngừng hỏi.

"Tôi không biết phải nói gì, nhưng tôi thường xuyên gặp anh ấy.

Anh ấy đến đây hai hoặc ba lần một tuần, nhưng anh ấy thường ở trên lầu và hiếm khi xuống dưới đây!"

Trương Húc Đông khẽ gật đầu, phục vụ ở đây căn bản là nghiêm túc, trên lầu cũng là nơi làm chuyện giống như Bắc Đường Nguyên Hằng đã làm.

Hiển nhiên, theo như thế thì Quách Lập Vũ này rất dâm đãng.

Anh ném ra mấy trăm đô cho người phụ nữ rồi nói: "Cảm ơn cô vì lòng hiếu khách của mình, kĩ năng của cô không tồi đâu!” Nói xong, anh đấm vào lưng Bắc Đường Nguyên Hằng và nói: "Đứng dậy, đi thôi!"

Người phụ nữ đang xoa bóp rất vui mừng, vì số tiền của Trương Húc Đông lần này gần như bằng tiền lương mười ngày của cô ta: “Cảm ơn đại gia, lần sau anh lại đến nhé!"

Sau khi đi ra ngoài, Bắc Đường Nguyên Hằng hỏi với vẻ mặt u ám: "Sư phụ, chúng ta đi đâu bây giờ?"

Trương Húc Đông nhìn cổ tay của mình rồi nói: "Đã đến lúc, các huynh đệ ra trận huyết chiến.

Chúng ta cũng không thể nhàn rỗi được.

Không phải anh muốn tham gia vào cuộc tấn công này sao? Bây giờ cho anh một cơ hội làm việc với tôi."

Khi nghe điều này, Bắc Đường Nguyên Hằng ngay lập tức trở nên phấn chấn và nói: "Vậy thì chúng ta sẽ giết ai?"

“Quách Lập Vũ!” Trương Húc Đông lạnh lùng nói, trong mắt hiện lên một tia sát khí.

Giờ phút này, Quách Lập Vũ còn không biết mình sắp đổ máu, nằm trong phòng riêng sang trọng xa hoa, hưởng thụ sự phục vụ nồng nhiệt của hai mỹ nữ.

Nhưng khả năng miễn dịch của anh ta còn mạnh hơn nhiều so với Bắc Đường Nguyên Hằng.

Mất nửa giờ tận hưởng mới có phản ứng, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Còn nửa giờ nữa, nhưng cũng không có tiến triển bao nhiêu, bởi vì ngay từ đầu công việc của anh ta không tốt, thậm chí hai người phụ nữ thay phiên nhau ra trận, nướu răng sưng tấy.

Một người phụ nữ nhỏ giọng than thở: "Quách ca, tại sao không phải hôm nay anh không thẳng lên được thế? Miệng và tay của chị em chúng ta đang đau."

“Con khốn!” Quách Lập Vũ với vẻ mặt hung dữ, vai hùm lưng gấu, dùng một chân đá văng người phụ nữ xuống đất, tiếp tục mắng: “Cô là đồ phế vật, tại sao tôi lại không thẳng lên được? Là do các cô làm việc không đủ chăm chỉ, nếu hôm nay không vừa ý ông đây, xem ông đây xử lí các cô như thế nào! Nào, tiếp tục cho tôi."

Trước "uy lực" của Quách Thiếu, hai cô gái đành phải tiếp tục ra sức, nhưng trong lòng lại khinh thường: "Anh lớn lên rất tốt, nhưng phía dưới thì không.

Bà đây mà dùng sức sợ rằng cái đó của anh sẽ gãy mất."

"Hả? Đây không phải là Quách thiếu gia sao? Chăm chỉ cày cấy nhỉ?"

Cửa phòng riêng bị đẩy ra, một giọng nói làm cho Quách Lập Vũ vô cùng không vui truyền đến, lúc này cả người như lửa đốt đến mức không biết thở ra hơi.

Ban đêm còn ăn ba viên thuốc tam giác màu xanh nhưng cũng vô ích, có lẽ là lại bị lừa.

Nghe thấy có người xông vào, trong lòng chợt tức giận, anh ta quát lớn: "Tên khốn kiếp, biến đi, mau cút đi cho tao.”

Đang chửi rủa, Quách Lập Vũ đứng dậy nhìn, anh ta sững sờ khi nhìn thấy anh, bất giác nhíu mày và nói: "Trương Húc Đông? Mày làm gì ở đây?" Cha anh ta từng bảo anh ta tránh xa người này ra, nên mới nhìn anh ta nhận ra ngay.

“Tôi đến đây cũng là để giải trí, anh có thể giả vờ như tôi không tồn tại!” Trương Húc Đông đã đi đến một chiếc ghế bên cạnh và ngồi xuống.

Hai người phụ nữ đã dừng lại, ngay khi Quách Lập Vũ đưa tay ra, một người vội vàng đưa khăn tắm cho anh ta.

Anh ta quấn lấy người, lạnh lùng nói với hai người phụ nữ: "Ra khỏi đây cho tôi."

Hai người phụ nữ tuân theo và lần lượt bước ra khỏi phòng.

“Trương Húc Đông, chính xác thì anh muốn làm gì?” Quách Lập Vũ cau mày, giọng điệu có chút cáu kỉnh: “Tôi chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện của anh với cha tôi.”

“Anh cho rằng tôi tới đây làm gì?” Trương Húc Đông châm thuốc cười một tiếng: “Anh không biết Quách thiếu gia có quen biết người của nhóm lính đánh thuê Hắc đoàn hay không?”

Quách Lập Vũ rùng mình một cái, nhưng lập tức lắc đầu: "Tôi không biết, tôi còn không biết quân đoàn Hắc gì đó đâu, là game online sao?"

"Vậy thì tôi sẽ nhắc nhở cho anh nhớ!" Trương Húc Đông nhẹ nhàng nói: "Cách đây không lâu ở thành phố Nam Kinh, có người đã thuê một nhóm lính đánh thuê tới để làm tổn thương anh trai tôi.

Người đứng sau mọi chuyện chính là Hồ Sơn Nhạc.

Tôi nghe nói rằng anh có chút quen biết với anh ta, phải không? "

"Anh ta chưa chết sao? Hơn nữa chúng tôi chỉ gặp nhau ở bàn rượu, cũng không thể nói là bạn bè được.” Quách Lập Vũ nói.

"Mặc dù đã đổ lên đầu người khác, nhưng người của tôi phát hiện anh đã dẫn nhóm lính đánh thuê Hắc đoàn kia giới thiệu cho Hồ Sơn Nhạc, hơn nữa bọn họ cũng muốn ám sát tôi.

Đáng tiếc là không được, người huynh đệ của tôi vừa ra khỏi bệnh viện, tôi muốn cho anh ta một lời giải thích."

"Chuyện này là không có, anh không thể ngậm máu phun người như thế được.

Chuyện này không liên quan gì đến tôi." Quách Lập Vũ trợn mắt nhanh chóng, anh ta không biết rốt cuộc là ai đã tiết lộ chuyện này ra..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio