Chương :
Kiếm Hổ cười khổ: “Cậu Đông, mong cậu đừng chấp nhặt với tôi, tôi thấy cậu còn trẻ, nào biết cậu lại có bản lĩnh này.” Bây giờ Kiếm Hổ đã hiểu tại sao Trương Húc Đông lại có thể thân mật với nhà họ Tô.
Trương Húc Đông xua tay: “Đã tìm được thứ này thì tôi tin là thầy Thịnh sẽ biết cách xử lý, còn chuyện về sau… Nếu có cơ hội, tôi sẽ giúp anh.”
“Cảm ơn, cảm ơn.” Kiếm Hổ kích động nắm tay Trương Húc Đông, không hề che giấu lòng biết ơn của mình. Quả nhiên khi mình có bản lĩnh thì mới thực sự được người khác tôn kính.
Sau khi xử lý xong thứ âm tà này, Trương Húc Đông chuẩn bị rời đi. Lúc này, Bạch Thịnh bỗng gọi Trương Húc Đông lại, nhanh chóng đuổi theo rồi cung kính hỏi: “Cậu Đông, tôi xin cả gan hỏi cậu một câu, không biết sư môn của cậu là gì?”
Trương Húc Đông cười nói: “Tôi không có môn phái, chẳng qua là mèo mù vớ được chuột chết mà thôi, không có bản lĩnh gì đâu.” Dứt lời, anh quay đầu rời đi.
Nhìn bóng lưng Trương Húc Đông, Bạch Thịnh khẽ thì thào: “Kỳ lạ, mình chưa bao giờ nghe nói đến thuật sĩ trẻ tuổi như thế này.”
Sau khi về nhà, Trương Húc Đông bắt đầu đặt trận pháp. Trong truyền thừa, tụ linh trận có thể coi là trận pháp đơn giản nhất, cho nên Trương Húc Đông tốn một đêm đã đặt xong trận pháp này. Khi trận pháp vừa thành công, linh khí chung quanh nhất thời ùa về trung tâm đỉnh núi, thậm chí có thể thấy lốc xoáy linh khí nho nhỏ.
“Có trận pháp này thì về sau mình sẽ tu hành thoải mái hơn.” Trương Húc Đông mừng thầm.
Mấy ngày kế tiếp, Trương Húc Đông không bước chân ra khỏi nhà, dành hết thời gian ngồi trong trận pháp. Thoáng chốc đã đến đêm trước buổi tiệc thương nghiệp của nhà họ Tô.
Một ngày này, hầu hết nhân vật trong giới thượng lưu Đạm Thành đều đang bàn luận về chuyện này, thậm chí cả đài truyền hình Đạm Thành cũng đăng tin.
Tối hôm nay, người nhà họ Lâm tề tựu trong phòng khách. Cụ Lâm rối rắm một lát, lại nói: “Khinh Thiền, nghe ông nội lần cuối, dẫn Trương Húc Đông cùng đi dự buổi tiệc lần này đi.”
Nhắc đến đây, Lâm Khinh Thiền lại nổi giận, không kiên nhẫn nói: “Ông nội, trên thư mời viết tên cháu cơ mà, cháu muốn dẫn ai thì dẫn, ông không thể tự quyết định thay cháu.”
“Huống chi bữa tiệc thương nghiệp lần này đều tụ tập những nhân vật có uy tín danh dự ở Đạm Thành, Trương Húc Đông chỉ là một kẻ vô tích sự, anh ta xứng sao?” Lâm Khinh Thiền ngạo mạn nói.
Trong mắt cô ta, mình sắp bước vào xã hội thượng lưu, sẽ không bao giờ dính dáng tới những kẻ ở tầng dưới chót” như thế.
Thư mời dự buổi tiệc lần này đúng là viết tên Lâm Khinh Thiền, thế nên cô ta có quyền quyết định. Nhưng trong lòng cụ Lâm lại tràn đầy áy náy, nhất là hôm nay, hầu như đêm nào cũng mơ thấy ác mộng.
“Coi như ông nội van cháu, dẫn Trương Húc Đông đi cùng, được không?” Cụ Lâm lại lên tiếng.
Lần này, Dương Nghị cũng không vui, nhíu mày nói: “Ông nội, hy vọng ông hãy nghĩ cho kỹ, bây giờ cháu mới là cháu rể của ông.”
“Đúng thế, Dương Nghị chính là thanh niên tài tuấn, cậu ấy còn mạnh hơn Trương Húc Đông gấp vạn lần ấy chứ.” Người khác cũng hùa theo.
Thấy vậy, cụ Lâm biết mình đã không thể vãn hồi được gì, đành phải im lặng.
Trên đỉnh núi Long An, Trương Húc Đông vẫn ngồi khoanh chân. Có tụ linh trận, hầu hết linh khí ở Đạm Thành đều tụ tập trên núi Long An này, do đó số mệnh của cả núi Long An đều dâng lên, ngay cả hoa cỏ chung quanh cũng trở nên tươi tốt.
Giờ đây Trương Húc Đông đã đụng vào luyện khí kỳ tầng ba, không lâu sau sẽ chính thức phá vỡ ranh giới.
Bốn năm giờ sáng, một vài gia tộc lớn Đạm Thành bắt đầu rục rịch. Mục đích của họ chỉ có một, đó chính là bữa tiệc thương nghiệp của nhà họ Tô.
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng ban mai đầu tiên chiếu lên người Trương Húc Đông. Khoảnh khắc ấy, thân thể Trương Húc Đông đã bắt đầu thay đổi, từng luồng linh khí thẩm thấu qua lỗ chân lông, cuối cùng chảy vào đan điền.
“Pặc!”
Đến sáu giờ sáng, Trương Húc Đông mở mắt ra. Dường như lỗ chân lông trên người anh đều bị giãn nở, thân thể sảng khoái như ngâm mình trong suối nước nóng. Ánh mắt của anh càng thêm sáng ngời, khuôn mặt cũng tuấn tú hơn.
“Luyện khí kỳ tầng ba!” Trương Húc Đông không nhịn được kích động.
Đứng trên đỉnh núi đưa mắt nhìn quanh, Trương Húc Đông có thể nhìn xa mười mấy dặm, vô số pháp môn ùa vào đầu anh như dòng nước lũ. Rất nhiều ký ức không thuộc về anh cũng dần dần hòa làm một với bộ não. Giờ khắc này, Trương Húc Đông có thể sánh bằng một học giả Di bác.
“Hôm nay chính là bữa tiệc thương nghiệp của nhà họ Tô.” Trương Húc Đông nhìn thoáng qua đồng hồ, khẽ lẩm bẩm.