Chương :
“Tôi… Tôi không phải là bác sĩ. Trương Húc Đông không biết nên giải thích như thế nào, chẳng lẽ nói minh biết thuật Hoàn Hồn?
Cụ Lâm càng nghi ngờ. Ông nhìn Trương Húc Đông một lúc, sau đó cười nói: “Tài không để lộ, ha ha, tôi biết. Bất kể thế nào, cậu cũng đã cứu tôi một mạng, chính là ân nhân của tôi. Ân tinh này, tôi sẽ nhớ kỹ
Trương Húc Đông liên tục xua tay: “Ông đừng khách khí, nếu không phải Cô Di nhặt tôi ở ven đường thì tôi có khả năng đã chết ở đó rồi.”
Cô Di mim cười đi đến trước mặt Trương Húc Đông: “Chi là tôi thuận tay thôi, cho dù là người khác thì cũng sẽ cứu anh”
Trương Húc Đông đúng ở đó, nhất thời không biết nên làm gì mới phải.
“Cậu lại đây ngồi đi.” Cụ Lâm vẫy tay gọi Trương Húc Đông. Trương Húc Đông cũng không dám từ chối, bèn đi tới ngồi xuống.
“Làm quen lại lần nữa, tên tôi là Lâm Tâm Di.” Lúc này, Cô Di bồng vươn bàn tay thanh mảnh của mình ra, cười khẽ nói. Ngón tay của Lâm Tâm Di rất nhỏ, vô cùng mịn màng và ẩm áp, lại thêm nụ cười dịu dàng của cô, khiến Trương Húc Đông ngây người.
“Khụ khụ..” Lúc này, cụ Lâm hằng giọng một tiếng, Trương Húc Đông mới hoàn hồn lại, vội nói: “À, tôi là Trương Húc Đông.”
“Trương Húc Đông… Ừm, tên rất hay” Cụ Lâm vuốt râu, cười đây ấn ý.
Sau khi trò chuyện một lát, Trương Húc Đông mới biết mấy năm trước cụ Lâm là quân nhân xuất ngũ, ngày xưa từng trải qua không ít chiến dịch, thế nên để lại không ít vết thương tật cũ trên người. Càng lớn tuổi, sức khỏe của ông lại càng yếu đi, mấy năm nay đã gần như sắp hấp hối.
“Trương Húc Đông, ông nội tôi còn có thể sống được mấy năm?” Lâm Tâm Di lo lắng hỏi, trong giọng nói còn có chút mong đợi.
“Chuyện này.” Trương Húc Đông nhất thời câm nín, anh không phải là bác sĩ, sao biết cụ Lâm còn sống được mấy năm.
“Sống chết có số, đừng quá bận tâm” Cụ Lâm xua tay, cười tiêu sái: “Đừng bàn chuyện này nữa. Tối nay tôi sẽ sai người chuẩn bị tiệc tối, cậu ở lại ăn chung với nhà tôi di.”
Trương Húc Đông vội đứng dậy, đang định trá lời thì điện thoại reo lên. Anh cầm điện thoại ra thì thấy người gọi tới là Lâm Khinh Thiền. Anh nhíu mày, cuối cùng không bất máy. Chỉ chốc lát sau, Lâm Khinh Thiền gửi tin nhắn tới: Trương Húc Đông, anh đang ở đâu? Mau cút về đây cho tôi, chúng ta phải nói rõ chuyện này!
Thấy tin nhắn này, Trương Húc Đông không khỏi cười khổ. Nói rõ ràng? Chuyện này thì sao có thể nói rõ ràng?
“Cu Tô, Cô Di, tôi còn bận việc, muốn trở về một chuyển.” Trương Húc Đông đứng dậy nói.
Cụ Lâm gật đầu: “Ừ. Uyên, con đưa cậu ấy ra ngoài đi.”
Lâm Tâm Di vội đáp lời, sau đi cùng Trương Húc Đông đi ra ngoài cửa. Trương Húc Đông vừa rời đi thì một người đàn ông tây trang giây da bước đến trước mặt cụ Tô.
“Đi điều tra cậu ta” Cụ Lâm trầm giọng nói.
“Vâng” Người đàn ông khẽ gật đầu, sau đó rời đi.
Trước cửa biệt thự là hai người nam nữ trẻ tuổi. Cô gái có khi chất siêu phàm, trông như tiên nữ, còn chàng trai thì có vẻ mệt mỏi.
“Trương Húc Đông.” Lâm Tâm Di đứng trước cửa, ánh mắt có phần van nài. Trương Húc Đông vội nhìn cô, khẩn trương hỏi: “Cô Di còn có chuyện gì sao?”
Lâm Tâm Di nhìn Trương Húc Đông bằng đôi mắt ướt át, nằm tay anh, van nài: “Tôi biết ông nội tôi đã sắp gần đất xa trời, sắp sống không được bao lâu, anh. Anh cứu ông nội tôi với, được không?”
“Tôi… Trương Húc Đông hơi khó xử. Anh không phải bác sĩ, sao có thể đồng ý lời thinh cầu của Lâm Tâm Di. Trương Húc Đông vốn định từ chối, song khi nhìn thấy đôi mắt ướt át của Lâm Tâm Di, anh lại không nói nên lời.
“Cha mình để lại nhiều truyền thừa như thế, minh không tin không thể cứu sống một phàm nhân.” Trương Húc Đông thầm nghĩ, sau đó ngẩng đầu nhìn Lâm Tâm Di: “Đế tôi thử xem đi”
Nghe vậy, Lâm Tâm Di nhất thời mừng rõ, năm chặt cánh tay Trương Húc Đông, phấn khởi nói: “Trương Húc Đông, cảm ơn anh, tôi nhất định sẽ ghi nhớ ân tình của anh.”
Đây là lần đầu tiên Trương Húc Đông nhận thấy minh đang sống, cũng là lần đầu tiên có người bày tỏ lòng biết ơn với mình. Anh không nhịn được cười khổ, xua tay nói: “Tôi cũng không dám bảo đảm.”
Lúc này, điện thoại thúc giục của Lâm Khinh Thiền lại vang lên. Trương Húc Đông vội vẫy tay chào Lâm Tâm Di: “Tôi đi trước, nếu có tin tức gì thì tôi sẽ mau chóng liên lạc với cô.”
“Để tôi lái xe đưa anh” Lâm Tâm Di vội nói.