Chương :
“Anh đang nghĩ tôi cố ý tìm anh đòi tiền đúng không?” Trương Húc Đông phát hiện suy nghĩ của hắn ta.
Kiếm Hổ nào dám thừa nhận, lắc đầu nguầy nguậy “Không… Không phải, lát nữa tôi sẽ gửi tiền cho cậu ngay.”
“Ừ.” Trương Húc Đông gật đầu: “Nếu thấy hiệu quả thì nhớ mua nhiều lên nhé, tôi còn mười mấy viên đây.”
Sắc mặt Kiếm Hổ nhất thời trở nên khó coi hơn. Mười mấy viên, đó chính là cả trăm tỷ!
“Được rồi, tôi đi trước đây.” Trương Húc Đông khoát tay, sau đó xuống xe.
Nhìn bóng lưng Trương Húc Đông, Kiếm Hổ không nhịn được thầm mắng: “Còn mua nhiều nữa chứ! Mẹ nó, thằng này còn nhỏ mà sao ác độc quá vậy?”
Mặc dù nói vậy, nhưng hắn vẫn uống viên thuốc này, dù gì cũng mua hơn tỷ cơ mà.
Đến chạng vạng, Kiếm Hổ hớt hải chạy đến khu biệt thự Long An, lau mồ hôi kích động nói: “Cậu Đông, cậu còn thuốc không? Tôi đều mua hết!
Đúng là nghiệp quật! Hồi trưa Kiếm Hổ còn không muốn, nhưng bây giờ lại vội vã muốn chiếm đoạt hết lô thuốc này.
Trương Húc Đông đã sớm đoán được cảnh này, anh lắc lư ngón tay nói: “Bây giờ tôi đã tăng giá rồi, tỷ triệu một viên.”
Kiếm Hổ lại không nhịn được co giật khóe môi. Mẹ, thằng này đúng là tham lam!
“Nếu anh không cần thì tôi sẽ bán cho người khác.” Trương Húc Đông giả vờ muốn đóng cửa. Kiếm Hổ lập tức kéo anh lại, nói: “Tôi muốn, tôi mua hết!”
Trương Húc Đông lập tức đưa viên bổ nhỏ đã được bỏ vào chai đưa cho Kiếm Hổ, nói:
“Đều ở trong này.”
Kiếm Hổ sửng sốt, xấu hổ nói: “Bây giờ tôi không mang theo tiền…”
“Anh cứ lấy đi, trước ngày mai chuyển tiền cho tôi là được.” Trương Húc Đông nói.
Kiếm Hổ cầm bình thuốc, không nhịn được hỏi: “Cậu Đông, cậu không sợ tôi bỏ chạy hoặc quyt nợ à?”
Trương Húc Đông cười lạnh: “Anh dám không?”
Kiếm Hổ run rẩy, vội cười gượng mấy tiếng: “Lát nữa tôi sẽ gửi tiền cho anh ngay…”
tỷ triệu đương nhiên là con số trên trời đối với người thường, nhưng đối với người như Kiếm Hổ thì cái giá này quá giá trị!
Sáng hôm sau ngủ dậy, Trương Húc Đông đã nhận được tiền chuyển khoản từ Kiếm Hổ. Nhìn số dư tài khoản trong điện thoại, Trương Húc Đông không nhịn được vỗ lên mặt mình. tỷ, thật khiến người ta có cảm giác như đang nằm mơ.
“Có khoản tiền này thì chắc là có thể đi Ninh Thành một chuyến.” Trương Húc Đông thầm nghĩ.
Một lát sau, Lâm Tâm Di cũng gọi điện thoại tới: “Tôi đã dùng hết mạng lưới quan hệ của nhà họ Lâm mà vẫn không điều tra được người tên là Châu Cầm, ở thủ đô cũng không có nhà họ Châu.”
Trương Húc Đông cau mày, lẩm bẩm: “Sao lại như thế? Không thể nào…”
Lâm Tâm Di trầm giọng nói: “Chỉ có hai khả năng, thứ nhất là người này không tồn tại, thứ hai là quyền lực của nhà họ Lâm còn chưa đủ để điều tra ra người này.”
“Tôi đã biết.” Trương Húc Đông đáp. Xem ra cha không lừa mình, e rằng thân phận của mẹ mình không hề đơn giản chút nào.
Trương Húc Đông cúp máy, dự tính xuất phát đi Ninh Thành một chuyến. Anh nghĩ tới nghĩ lui, quyết định dẫn Bạch Thịnh đi cùng. Mặc dù Bạch Thịnh hơi thực dụng, nhưng mấy năm nay cũng tích trữ được rất nhiều mạng lưới quan hệ, danh tiếng cũng lan truyền đến Ninh Thành, dẫn ông ấy đi cùng thì có lẽ sẽ tiện làm việc hơn.
Trương Húc Đông ngồi trên sofa, bấm đốt ngón tay tính toán, lẩm bẩm: “Người nhà họ Địch chắc cũng sắp đến rồi.”
Để không gây phiền phức cho nhà họ Tô, Trương Húc Đông quyết định chờ đợi. Trương Húc Đông không phải là người hẹp hòi, nếu người nhà họ Địch biết lý lẽ thì Trương Húc Đông đương nhiên sẽ ra tay chữa khỏi chân của Địch Sáng.
Quả nhiên, tối hôm đó, người nhà họ Địch đã đến Đạm Thành.
Trong bệnh viện, chân Địch Sáng bị bó thạch cao, trông cực kỳ đáng thương.