Chương :
Trương Húc Đông trợn trắng mắt: “Thân phận của tôi là gì? Tôi chẳng qua chỉ là bình dân mà thôi. Hơn nữa ngồi xe khách cũng được mà.”
“Không tiện chút nào.” Mặt thẹo lẩm bẩm: “Nếu cậu không có tiền thì để bữa sau tôi mua một chiếc..”
Trương Húc Đông không nhịn được cười khổ: “Được rồi, chờ khi nào rảnh tôi nhất định sẽ mua một chiếc.”
Vừa ngồi lên xe, Trương Húc Đông đã bị ai đó vỗ lên vai.
“Trương Húc Đông, trùng hợp thế cơ à?” Anh quay lại thì thấy người này chính là bạn học cũ của mình, Cung Duyên. Trương Húc Đông cũng rất kinh ngạc: “Sao cậu lại ở đây?”
Cung Duyên cười khổ: “Gần đây công ty kinh doanh không tốt, đang cắt giảm biên chế. Rất bất hạnh, tôi bị đưa vào hàng ngũ đó.”
“Cho nên cậu đến Ninh Thành giải sầu hả?” Trương Húc Đông cười hỏi.
“Thứ nhất là muốn đi chơi, thứ hai là muốn nương tựa chú hai của tôi. Ông ấy có công ty ở Ninh Thành, tôi muốn đến đó xem thử.” Cung Duyên trả lời, sau đó lại hỏi: “Còn cậu?”
“Tôi đi chơi.” Trương Húc Đông thuận miệng đáp.
Cung Duyên là một cô gái rất chính trực, mặc dù đã tốt nghiệp nhiều năm, song vẫn chưa bị xã hội nhuốm bẩn. Trên đường đi, hai người hàn huyên không ít về tình hình gần đây, sau đó mới biết thì ra Cung Duyên bị sa thải là vì Trương Hoán. Trương Hoán không dám đối phó với Trương Húc Đông nên mới trút giận lên đầu Cung Duyên.
“Trương Hoán đúng là không nhớ bài học.” Trương Húc Đông nhíu mày nói.
Cung Duyên rộng lượng khoát tay: “Không sao đâu, tôi cũng không muốn làm ở đó nữa, không chừng đến Ninh Thành thì sẽ có nhiều cơ hội hơn.”
Trương Húc Đông mỉm cười, không nói gì mà chỉ im lặng cầm điện thoại nhắn tin cho Kiếm Hổ.
Bên kia, tình trạng sức khỏe của Địch Thân Kình càng ngày càng tồi tệ, chẳng những khó thở mà trên người đau nhói như bị kiến gặm nhấm.
“Mau đưa tôi đến bệnh viện…” Ông ta phất tay nói với trợ lý.
Khám tổng quát một lượt mà không phát hiện bất cứ vấn đề gì, Địch Thân Kình chẳng những không khỏi mà còn càng ngày càng nặng, hấp hối gần chết.
“Sao lại như thế? Tôi bị làm sao vậy.” Địch Thân Kình thở hổn hển, trán chảy mồ hôi.
“Ông Kình, có khi nào là vì Trương Húc Đông không?” Lúc này, người bên cạnh nhắc nhở ông ta. Sắc mặt Địch Thân Kình chợt thay đổi, nhớ tới lời nói hôm qua của Trương Húc Đông.
Mặc dù không muốn tin, song hiện giờ thân thể của Địch Thân Kình vô cùng đau đớn, sống không bằng chết. Trong tình huống này, ông ta không thể làm được gì khác, đau đớn phất tay: “Gọi điện thoại. Cho thằng nhóc đó.”
“Vâng.” Người bên cạnh ông ta không dám chậm trễ, vội cầm điện thoại gọi cho Trương Húc Đông. Nhưng tiếc rằng không gọi được, Trương Húc Đông thấy số điện thoại gọi tới là tỉnh thành thì đều từ chối nghe máy.
“Ông Kình, cậu… Cậu ta không bắt máy.”
Địch Thân Kình túm tóc mình, gần như nức nở kêu gào: “Đi tìm cụ Tô, đi tìm cụ Tô!”
Biệt thự nhà họ Tô, cụ Lâm đang đánh Thái Cực quyền. Kể từ khi uống viên thuốc mà Trương Húc Đông tặng, sức khỏe của ông càng ngày càng tốt, cứ như trẻ lại thêm mười tuổi.
Trên mặt cỏ rộng lớn này còn có một thiếu nữ xinh đẹp đang u sầu nâng má.
“Bé Di, con nghĩ gì vậy?” Cụ Lâm lau mồ hôi, cười ngồi xuống bên cạnh Lâm Tâm Di.
Lâm Tâm Di lắc đầu: “Con có nghĩ gì đâu.”
“Có phải là đang nhớ Trương Húc Đông không?” Cụ Lâm thành thạo hỏi.
Lâm Tâm Di đỏ mặt, lắc đầu nói: “Không có đâu… Con… Con chỉ hơi lo cho anh ấy. Nghe nói tối qua họ nói chuyện không hòa thuận.”
“Lo à?” Cụ Lâm uống ngụm nước trà: “Con cho rằng Trương Húc Đông không thể đối phó với Địch Thân Kình, đúng không?”
Lâm Tâm Di thở dài: “Không phải là con không tin anh ấy, chẳng qua… Chẳng qua Trương Húc Đông quá trẻ tuổi, hơn nữa dù gì anh ấy cũng lẻ loi một mình.”
“Đôi khi một người có thể địch lại thiên quân vạn mã” Cụ Lâm thản nhiên nói: “Năm xưa Đạm Thành từng xuất hiện một nhân vật có tuyệt kỹ, cuối cùng làm kinh động ban an ninh. Lãnh đạo của ban an ninh đích thân đến mời ông ấy. Ông ấy cũng chỉ có một thân một mình thôi.”