Chương :
“Ông Kình, bạn tôi có một bản hợp đồng muốn hợp tác với công ty ông.” Trương Húc Đông phất tay ra hiệu cho Cung Tiếu cầm hợp đồng tới. Cung Tiếu chợt hoàn hồn, vội gật đầu cầm hợp đồng đến. Địch Thân Kình nhận lấy đọc lướt qua, đồng ý ngay: “Được, chẳng qua chỉ là hợp đồng thôi mà.” Sau đó cầm bút ký tên.
Cung Tiểu vô cùng kích động. Cô ta không thể ngờ được rằng bản hợp đồng này lại do Địch Thân Kình đích thân ký tên.
“Đúng rồi, chân của con trai tôi, cậu xem…” Sau đó, Địch Thân Kình thử nhìn Trương Húc Đông.
Trương Húc Đông đáp: “Tôi có thể chữa khỏi chân cho con trai ông, nhưng tôi có yêu cầu.”
“Cậu nói đi, tôi đều sẽ đồng ý.” Địch Thân Kình vội gật đầu.
“Sau này anh ta không được quấy rối Lâm Tâm Di nữa.” Trương Húc Đông lạnh lùng nói.
Địch Thân Kình đồng ý ngay, cười nói: “Cậu yên tâm, tôi bảo đảm sau này con tôi sẽ không bén mảng tới nhà họ Lâm nữa đâu.”
“Ừ.” Trương Húc Đông gật đầu: “Kêu cậu Sáng chờ tôi ở Đạm Thành đi.”
“Vâng.” Địch Thân Kình ra vẻ vui sướng: “Vậy thì tôi chờ cậu ở Đạm Thành.”
Sau đó Địch Thân Kình không ở lại lâu mà quay đầu đi luôn. Trong văn phòng lặng ngắt như tờ, mọi người đều kinh ngạc nhìn Trương Húc Đông
“Người anh em, cậu đúng là Trương Húc Đông kia à.” Cuối cùng, Xa Nhân lên tiếng trước.
Trương Húc Đông cười nói: “Bây giờ anh còn muốn cách xa tôi một chút nữa không?”
Xa Nhân xấu hổ nói: “Cậu nói gì vậy, tôi đã quen với cậu rồi mà, sao còn dám nói kiểu đó nữa…”
Còn Cung Tiểu đứng ở đó thật lâu không nói được gì. Nhớ lại thái độ khinh thường của mình, cô nhất thời đỏ mặt, không biết nên đối mặt như thế nào.
“Ký hợp đồng xong rồi, chúng ta lên đường được chưa?” Trương Húc Đông hỏi Cung Tiểu.
“À.” Cung Tiếu sửng sốt: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Dưới lầu, Địch Thân Kình đen mặt ngồi trong xe Maybach.
“Ông Kình, ông định bỏ qua cho cậu ta sao?” Thuộc hạ của ông ta hỏi.
Địch Thân Kình lạnh lùng nhìn lướt qua hắn ta, nói: “Tôi sống chừng này tuổi còn chưa bao giờ bị làm nhục như thế. Tha cho cậu ta? Đừng nằm mơ! Cậu ta phải chết!”
“Vậy thì tôi sẽ đi thu xếp.” Thuộc hạ vội nói.
Địch Thân Kình khoát tay: “Không cần sốt ruột, chờ cậu ta chữa khỏi chân cho Địch Sáng trước đã.”
Trương Húc Đông không biết tâm tư ác độc của Địch Thân Kình, song điều này được coi là ngòi nổ dẫn tới việc nhà họ Địch bị diệt môn sau này.
Năm người cùng nhau đi đến trung tâm đấu giá nổi tiếng nhất Ninh Thành. Trên đường đi, bầu không khí hơi xấu hổ, nhất là Cung Tiếu không nói một lời, thậm chí không dám nhìn vào mắt Trương Húc Đông. Xa Nhân lại không mấy bận tâm, liên tục líu ríu như chim sẻ, có thể thấy anh ta rất có hứng thú với Trương Húc Đông.
Không lâu sau, mọi người đã đến trung tâm đấu giá.
Trung tâm đấu giá Đạm Thành mà so với nơi này thì quả thực là một trời một vực. Chỉ riêng quy mô đã rộng lớn hơn không chỉ một nửa, bãi đỗ xe bên ngoài rộng lớn đến mức đáng kinh ngạc.
“Người anh em, cậu muốn mua gì?”
Sau khi xuống xe, Xa Nhân hỏi.
“Thảo dược.” Trương Húc Đông nói: “Càng lâu đời càng tốt.
“Thảo dược à..” Xa Nhân chống cằm suy nghĩ: “Trước kia chỗ này thực sự từng bán mấy cây thuốc trăm năm, cuối cùng giá thành giao đều trên tỷ..”
Nói đến đây, Xa Nhân dừng một chút mới nói tiếp: “Đương nhiên đối với cậu thì tỷ không phải là vấn đề, dù sao cậu cũng có nhà họ Lâm cơ mà.”
Trương Húc Đông im lặng không lên tiếng, cầm thẻ ngân hàng thầm nghĩ, không biết tỷ này có đủ xài không đây.