Chương :
Lâm Tâm Di lái một chiếc Mercedes-Benz G, không gian rất lớn, vừa phù hợp cho cặp chân dài của Lâm Tâm Di.
Trên đường đến khu biệt thự Long An, thanh niên áo trắng không nói một câu, trong đầu luôn suy nghĩ nên giết chết Trương Húc Đông như thế nào. Trương Húc Đông và Lâm Tâm Di trò chuyện vui vẻ, không ai để ý tới anh ta.
Đến khu biệt thự Long An, đỗ xe xong, ba người cùng nhau lên đỉnh núi.
“Nơi này không tồi, rất phù hợp để luyện công” Thanh niên áo trắng là võ sĩ nên nhạy cảm với môi trường hơn hẳn người thường.
Trương Húc Đông gật đầu: “Đúng thế, càng lên đỉnh núi thì cảm giác này sẽ càng mãnh liệt.”
Thanh niên áo trắng thấy Trương Húc Đông không đề phòng mình, trong lòng càng phấn khởi.
Đi bộ thật lâu, cuối cùng ba người cũng lên đỉnh núi.
“Sau này em ở đây đi.” Trương Húc Đông nhìn Lâm Tâm Di, trong lòng hơi ngượng ngùng.
Lâm Tâm Di trợn trắng mắt: “Anh nghĩ gì thế hả? Căn nhà này nhiều phòng trống lắm. Anh ở lầu một, em ở lầu hai.”
Trương Húc Đông gãi đầu, gò má nóng ran. Vào nhà, Trương Húc Đông nói với Lâm Tâm Di:
“Hay là em lên lầu chọn phòng đi”
“Ừm.” Lâm Tâm Di đồng ý: “Hai người trò chuyện đi nhé.”
Thanh niên áo trắng vui mừng quá đỗi. Thằng này đúng là ngu si, dám đuổi Lâm Tâm Di đi chỗ khác, chẳng phải sẽ tiện cho mình ra tay hơn sao?
“Cậu Đông, tôi hơi khát, không biết có thể cho tôi xin miếng nước uống được không?” Thanh niên áo trắng giả vờ sờ cổ mình, cười nói.
“Được. Để tôi đi pha trà cho anh.” Nói xong, Trương Húc Đông cúi người cầm bình trà.
Khi Trương Húc Đông vừa quay lưng lại, ánh mắt thanh niên áo trắng chợt lóe lên một tia âm ngoan.
Chính là lúc này!
Anh ta nắm tay, vận dụng sức mạnh toàn thân, hung hăng đấm lên gáy Trương Húc Đông.
Anh ta là võ sĩ nên vô cùng tự tin vào thực lực của mình. Không ai có thể chịu được cú đấm này!
“Ủa? Hình như trong ấm nước vẫn còn nước.” Nhưng lúc này Trương Húc Đông lại trùng hợp nghiêng người sang bên cạnh lấy lá trà. Cú đấm này vừa lúc bị lệch mấy cm.
“Tại sao lại như thế?” Thanh niên áo trắng kinh hãi: “Không ngờ lại có sự trùng hợp như thế, thằng này đúng là may mắn!”
Nhưng Trương Húc Đông vẫn quay lưng về phía anh ta. Vì thế thanh niên áo trắng điều chỉnh lại trạng thái, chuẩn bị ra tay thêm lần nữa.
“Hình như lá trà này không ngon lắm” Trương Húc Đông cầm hộp tra cau mày.
Anh bỏ hộp trà xuống rồi cúi người, bắt đầu lục lọi ngăn tủ. Thanh niên áo trắng híp mắt, liên tục cười lạnh.
“Tôi không tin lần này cậu vẫn có thể mắn như lần trước” Thanh niên áo may trắng hít sâu, giơ chân đạp lên đầu Trương Húc Đông.
“À, thì ra ở đây.”
Mặt đất như nổ tung, khiến chân của thanh niên áo trắng run lên. May mà sàn nhà chất lượng tốt, chứ không cú đá này sẽ khiến sàn nhà bị rạn nứt.
“Anh dậm chân làm gì?” Trương Húc Đông cầm hộp trà, cau mày hỏi.
Thanh niên áo trắng lau mồ hôi lạnh, xấu hổ nói: “Tôi… Chân tôi bỗng hơi rút gân…”
“Ừ.” Trương Húc Đông nói, không để ý tới anh ta mà tiếp tục cầm bình nước chuẩn bị đi rót nước.
Lúc này thanh niên áo trắng đã hơi bối rối, hai lần liên tục ra tay đều bị Trương Húc Đông vô tình né tránh. Là do may mắn là do đề phòng trước?
“Không thể nào! Chắc chắn là may mắn thôi!” Thanh niên áo trắng cắn răng, cố kìm nén tâm trạng sốt ruột, rút một con dao găm. Con dao găm này là bảo bối của anh ta, chỉ có những người đủ tư cách mới được chết dưới con dao này.