Chương :
“Đúng là anh hùng xuất thiếu niên.” Ông lão mặc đồ võ bên cạnh Vương Húc híp mắt, cẩn thận đánh giá Trương Húc Đông
Ánh mắt của ông ta, khiến Trương Húc Đông cảm thấy rất khó chịu, dường như muốn nhìn thấu mình.
Sau đó, trong ánh mắt Vương Húc xẹt qua vẻ thất vọng, khẽ lắc đầu.
“Thuốc đâu?” Trương Húc Đông không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, bèn cau mày hỏi.
Vương Húc không nói chuyện, mà nhìn ông lão mặc đồ võ bên cạnh.
Ông lão gõ lên mặt bàn, nói: “Cách đây không lâu, tôi nghe nói Đạm thành xuất hiện một vị cao thủ, ngay cả con cháu nhà họ Đổng cũng thua cậu.”
Ông ta chỉ vào mặt thẹo nói: “Vị cao thủ võ thuật đó, chính là gã phải không?”
Mặt thẹo không lên tiếng, trong ánh mắt Trương Húc Đông xẹt qua vẻ chán ghét.
“Chuyện này liên quan gì đến thuốc?” Trương Húc Đông hỏi.
Ông lão cười cười, nói: “Nếu tôi đoán không sai, gã chính là sản phẩm thí nghiệm thất bại bị nhà họ Đổng đuổi đi phải không?”
Mặt thẹo biến sắc, trên gương mặt đột nhiên hiện lên vẻ phẫn nộ.
“Tôi còn tưởng là cao thủ gì, không ngờ chỉ là một sản phẩm thí nghiệm thất bại ngay cả nội công cũng không có.” Ông lão kia thở dài nói.
Lòng nhẫn nại của Trương Húc Đông, đã hoàn toàn biến mất trong khoảnh khắc này.
Anh lạnh mặt nói: “Nếu ông còn nói mấy thứ vô dụng đó nữa, tôi sẽ không khách sáo với ông.”
“Không khách sáo với tôi?” Ông lão cười lớn: “Cậu nhóc à, Đạm thành chỉ là nơi nhỏ bé, đừng tưởng cậu vô địch ở đây, thì là vô địch thiên hạ.”
Ông ta dùng tay chỉ hai người phụ nữ sau lưng, cười nói: “Hai người bọn họ, đã đủ để giết cậu.”
Hai người phụ nữ kia nghe vậy, nhanh chóng tiến lên một bước.
Mà mặt thẹo cũng đứng ra, sự phẫn nộ trên người dường như không cần che lấp.
“Xem ra cậu rất tức giận.” Ông lão mặc đồ võ mỉm cười: “Nếu cậu muốn ra tay, cứ việc thử xem.”
“Thử con mẹ ông!” Mặt thẹo tức giận mắng một câu, “soạt” một tiếng xông về phía hai người phụ nữ kia.
Nhưng mà, thân thủ hai người phụ nữ rất nhanh nhẹn, chớp mắt đã né qua.
Mặt thẹo khẽ biến sắc, vội vàng quay đầu, siết chặt nắm đấm đánh về phía một người trong số đó.
Người phụ nữ kia cười lạnh một tiếng, nhấc phần đùi thon dài của mình lên, “bốp” một tiếng đập lên trán mặt thẹo.
Mặt thẹo bị tấn công, cơ thể lui về sau mấy bước mới ổn định được thân hình.
“Anh Vương, anh có ý gì.” Sắc mặt Kiếm Hổ có chút khó coi: “Chỗ này là Đạm thành, không đến lượt anh ngang ngược.”
Vương Húc mỉm cười, nói: “Một tên lưu manh nhỏ bé, cũng dám uy hiếp tôi? Không biết các người có từng nghe nói đến Thập Long Môn chưa?”
“Thập Long Môn? Các người là người của Thập Long Môn?” Nghe thấy cái tên này, Kiếm Hổ đột nhiên biến sắc.
Vương Húc hừ khẽ một tiếng, sau đó nói: “Vốn tưởng Trương Húc Đông này là thiên tài hiếm có gì đó, muốn thu nhận vào môn hạ, hôm nay nhìn thấy, chẳng qua là thằng chột trong đám mù thôi, hoàn toàn không đáng nhắc đến.”
Nói xong, anh ta vươn vai: “Khiến tôi quá thất vọng”
Sau khi ném lại câu đó, bọn họ chuẩn bị rời đi.
“Tôi cho các người đi rồi sao?” Chính vào lúc này, Trương Húc Đông lạnh mặt, ngăn cản đường đi của họ.
Vương Húc có chút kinh ngạc nói: “Thế nào, cậu còn muốn ra tay với chúng tôi?”
“Cậu Tân, Thập Long Môn không phải thế lực tầm thường, chúng ta nhịn thôi…” Kiếm Hổ ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở.
Trương Húc Đông hất cấy chỉ vào mặt thẹo, lạnh lùng nói: “Người của anh đánh bạn của tôi, tôi cũng nên lấy lại chút gì đó chứ?”