Trung tâm thương mại có sáu tầng, là trung tâm thuộc dạng tổng hợp. Tống Phong nhìn bản đồ hướng dẫn treo trên tường, đánh giá thứ mình muốn mua có thể mua được tại đây. Nơi này nằm ở khu vực khá đông đúc, điều này giúp giảm bớt độ khó của trò chơi, mặc dù bọn họ không rõ người đội đang ở đâu, nhưng ngược lại, người đội cũng khó mà tìm được bọn họ trong đám người nhộn nhịp như thế này.
Tống Phong quan sát xung quanh, không phát hiện có gì đáng ngờ, đang định đi mua đồ thì chợt nhìn thấy người quen, hắn quay đầu lại hỏi: “Đi theo anh tới đây làm gì? Chúng ta đứng chung một chỗ rất dễ bị lộ.”
Bạch Húc Nghiêu giật giật khóe miệng: “Anh, rõ ràng người lộ liễu nhất chính là anh, ít ra bọn em còn biết mặc quần áo bình thường, anh nhìn lại mình coi.”
Tống Phong nhìn quần rằn ri của mình: “Đây cũng là quần áo bình thường.”
“Bình thường cái con khỉ, quần rằn ri của anh nổi muốn chết, đã vậy anh còn mặc bộ đồ trong quân doanh,” Bạch Húc Nghiêu quan sát, “Anh mới là người nguy hiểm nhất đó.”
Tống Phong gật đầu đồng ý: “Vậy còn theo anh làm gì?”
Bạch Húc Nghiêu nghẹn họng, ấp úng hồi lâu mới thành khẩn nói: “Bọn em sợ anh bị bắt một mình sẽ buồn nên mới qua đây đi chung với anh, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia.”
Tống Phong vui vẻ sờ sờ đầu Bạch Húc Nghiêu, không có vạch trần cậu, xoay người mua đồ. Tống Phong đi lòng vòng khắp nơi, mở ví ra đếm tiền, buồn bực lầm bầm: “Quân doanh thiếu kinh phí lắm à, sao cho có chút tiền vậy, bây giờ chỉ có thể mua đồ giá rẻ.”
Vệ Tiểu Nghiễn đánh giá các cửa hàng xung quanh, nói: “Có đưa tiền là tốt rồi, anh còn muốn gì nữa?”
Tống Phong nhún vai, bắt đầu lựa chọn hàng hóa. Bạch Húc Nghiêu và Đoàn Thanh đứng phía sau quan sát, vẻ mặt từ từ trở nên méo xẹo, ánh mắt cũng ngày càng quỷ dị, đợi đến khi Tống Phong mua đồ xong, bọn họ đã không còn lời nào để nói.
“Anh. . . . . .” Bạch Húc Nghiêu đi theo Tống Phong vào toilet của trung tâm thương mại, ngơ ngác nhìn đồ trên tay hắn: áo đầm, vớ dài, giày cao gót, tóc giả, miếng độn ngực, áo ngực, đồ trang điểm, dây chuyền, lắc tay, túi xách. . . . . .
Bạch Húc Nghiêu há to miệng: “Anh anh anh. . . . . .”
Đoàn Thanh cũng không thể tin nổi: “Anh làm thật sao?”
“Nhìn là biết hai đứa không hiểu sự thần kì của trang điểm rồi,” Tống Phong cười híp mắt xách túi đồ to đùng đi vào toilet, “Chờ tí.”
Hai người vẫn giữ nguyên vẻ mặt hãi hùng, nhìn Tống Phong biến mất trong tầm mắt.
“Yên tâm đi, kĩ thuật của lão đại tương đối tốt,” Vệ Tiểu Nghiễn đứng bên cạnh nói, “Lát nữa hai người sẽ được chứng kiến kì tích.”
Bạch Húc Nghiêu vẫn không hiểu: “Anh ấy có thể biến thành người khác sao?”
“Có chứ, nếu hai người cảm thấy hứng thú, khi nào được nghỉ thử lên mạng tìm cách trang điểm của gay Nhật, hiệu quả cũng tương tự. Không chỉ thế, lúc trước chúng tôi cua gái, bọn họ tẩy trang một cái là biến thành người khác ngay, chỉ tại hai người không biết thôi,” Vệ Tiểu Nghiễn vừa nói vừa nhìn quanh trung tâm thương mại, kế đến xoay người bước ra hành lang, “Tôi xuống dưới lầu mua ít đồ, lát nữa lên lại, nếu hai người tò mò thì cứ đứng đây đợi đi.”
Hai người kia bốn mắt nhìn nhau, thầm nghĩ dù gì cũng chưa nghĩ ra cách, không bằng tranh thủ nghĩ xem nên làm thế nào trong lúc chờ Tống Phong, tuy cấp trên ra lệnh không được hoạt động theo đội, nhưng không có nói không thể thảo luận cùng nhau, chỉ cần đảm bảo lúc thu hoạch vật dấu hiệu hành động một mình là được. Hơn nữa nơi này là thành phố, giao thông cực kì thuận lợi, ra cửa là có thể thuê xe, hai người cũng không sợ trễ nãi thời gian.
Hai người đọc tài liệu được phát một lúc, Đoàn Thanh nói: “Theo tôi thấy, hơn phân nửa đoạn miêu tả bối cảnh này chẳng có tác dụng gì, chúng ta chỉ cần nắm ý chính là một trùm buôn thuốc phiện nổi tiếng muốn đàm phán với thế lực xã hội đen địa phương là được.”
Bạch Húc Nghiêu gật đầu: “Bọn họ cần bàn chuyện làm ăn, có khả năng sẽ chọn mấy chỗ ăn chơi.”
“Ừ, giống như hộp đêm hôm trước chúng ta đi,” Đoàn Thanh vừa nói vừa lật tài liệu, “Trong đây còn giới thiệu sở thích của trùm buôn thuốc phiện và đại ca xã hội đen, chúng ta có thể đoán địa điểm cụ thể bằng tài liệu này, bây giờ chúng ta cần bản đồ thành phố và thu thập thông tin trong thời gian ngắn, xem thử địa điểm ăn chơi nào phù hợp với sở thích của bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ dùng phòng riêng, đến lúc đó chúng ta phải trà trộn vào, lấy vật dấu hiệu mà không bị bọn họ phát hiện.”
“Vấn đề là phải thu thập thông tin thế nào đây, lên mạng không tra được mấy thứ đó.”
“Chắc chắn sẽ có cách.”
Bạch Húc Nghiêu ừ một tiếng, than thở: “Tôi dám cá xung quanh hộp đêm nhất định có người mai phục.”
“Vì vậy hai người không thể vào trong với bộ dáng bây giờ đâu, cho dù vào được cũng bị bắt ngay thôi.” Phía trước đột nhiên vang lên một giọng nói mềm mại, vừa nhẹ nhàng vừa trầm thấp, không gây phản cảm cho người khác.
Hai người đồng loạt ngẩng đầu lên, biểu cảm trên mặt Đoàn Thanh lập tức nứt ra, cả người cứng ngắc tại chỗ. Bạch Húc Nghiêu há miệng rồi lại há miệng, ôm ngực tựa vào tường, run rẩy nói: “Anh. . . . . . Là anh đó ư?”
Cứ như biến thành một người khác!
Một người đẹp cao gầy đứng trước mặt bọn họ, tóc dài thướt tha, da trắng mịn màng, mắt dán lông mi giả gợi cảm, áo đầm là dạng trễ ngực, hai gò bồng đảo như ẩn như hiện, dây chuyền trên cổ lủng lẳng giữa rãnh ngực, trông cực kì bắt mắt. Áo đầm chỉ che được một nửa bắp đùi, phía dưới mang vớ dài sẫm màu, làm nổi bật hai chân thon dài, ngoài ra còn mang giày cao gót, khêu gợi không thể tả. Nhưng cho dù đàn ông có gầy thế nào, xương bả vai vẫn rất rộng, vì vậy Tống Phong còn khoác thêm một chiếc áo choàng không tay, rất hợp với bộ đầm.
áo choàng không tay từa tựa thế này
Nhưng Tống Phong mặc kiểu hở ngực chắc giống loại này =))
Tống Phong cười híp mắt quấn lọn tóc, cánh tay thoa đầy phấn, trông vừa trắng vừa mịn, động tác quấn lọn tóc còn mang đến một loại phong tình khác. Lúc này một người đàn ông đi tới, dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn, Tống Phong lập tức nhích sang bên cạnh, tránh đường cho người ta đi toilet, sau đó cúi đầu ra vẻ ngượng ngùng: “Vừa rồi toilet nữ đông quá nên. . . . . . Nên. . . . . .”
“Không sao không sao.” Không đợi Tống Phong nói hết câu, người nọ vội vàng an ủi, lúc đi vào toilet còn quay đầu lại nhìn thêm lần nữa.
Tống Phong đi tới trước mặt hai người kia, cười híp mắt hỏi: “Thế nào?”
Bạch Húc Nghiêu và Đoàn Thanh vẫn chưa hoàn hồn, một lúc lâu sau, Bạch Húc Nghiêu mới nói: “Đẹp hơn mấy cô gái lúc trước. . . . . .” Mặt mũi của Tống Phong vốn đã nổi bật, thêm lớp trang điểm chỉ có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung, Tống Phong lập tức đắc ý, xách túi xách lên: “Chứ còn gì, lúc nãy nhìn mình trong gương mà anh còn muốn tự cua mình luôn ấy chứ.”
Bạch Húc Nghiêu: “. . . . . .”
Đoàn Thanh: “. . . . . .”
Tống Phong kéo áo xuống chút nữa, để phần ngực lộ ra nhiều hơn, sau đó cười hỏi: “Người đội rất chuyên nghiệp, hai đứa nói xem bọn họ có để ý đến người đẹp không?”
Hai người lắc đầu lia lịa, vì thế người này hoàn toàn có thể nghênh ngang đi ra ngoài!
“Cưng, em xong chưa?” Một giọng nói trầm thấp đột nhiên xen vào, ba người quay đầu lại, Đoàn Thanh và Bạch Húc Nghiêu lại kinh ngạc thêm lần nữa. Đoàn Thanh quan sát người trước mặt: “. . . . . . Tiểu Nghiễn?”
Người vừa tới mặc một bộ âu phục chỉnh tề, trên đầu đội tóc giả, phần tóc mái hơi dài xõa xuống mi mắt, trên sống mũi là một cặp kính viền vàng, ngũ quan đã được chỉnh sửa một chút bằng đồ trang điểm, ánh mắt bình tĩnh mà nghiêm túc, hoàn toàn không còn vẻ hớn hở như ban đầu, rất có phong cách của một người đàn ông thành đạt.
Vệ Tiểu Nghiễn tiến lên một bước, nhận túi xách trong tay Tống Phong, dùng một tay ôm eo Tống Phong, hiển nhiên đang định diễn màn bạn trai tốt dẫn bạn gái đi mua sắm: “Chúng ta đi thôi.”
Tống Phong ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ.” Lúc này có một người đẹp đi lướt qua bọn họ, Tống Phong bất chợt dừng bước.
“Anh yêu, em đi thay băng vệ sinh, anh chờ em một chút.” Tống Phong lập tức theo đuôi người đẹp vào toilet, không buồn quay đầu lại.
Bạch Húc Nghiêu: “. . . . . .”
Đoàn Thanh: “. . . . . .”
Hai người thật sự không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy đi theo hai người này sẽ không có ngày bình yên, bởi vì hai người này vốn không có tiết tháo. Vệ Tiểu Nghiễn đứng chờ tại chỗ, lát sau thấy người nào đó đi ra đâm đầu vào ngực mình, chiều cao của bọn họ ngang ngửa nhau, bây giờ Tống Phong mang giày cao gót nên cao hơn một chút, nhưng hắn vẫn tiếp tục đâm, bộ dạng vô cùng tủi thân.
“Mẹ nó,” Tống Phong nhỏ giọng oán hận, “Phía trên có cửa, anh không nhìn thấy gì hết.”
“Vừa rồi ở nhà vệ sinh nam anh không nhìn thấy cửa à?”
“Bên nam có hai cái bị hư, anh cứ tưởng bên nữ cũng thế, ai biết cái nào cũng tốt chứ!”
Vệ Tiểu Nghiễn im lặng chụp tay Tống Phong: “Lão đại, tức thì tức, đừng cào âu phục của em, đây là hàng siđa, anh cào rách luôn thì làm sao?”
“Trong hộp đêm thiếu gì trai có tiền, cướp đại một bộ là được.”
“Vậy cũng phải chờ đến đó trước đã.” Vệ Tiểu Nghiễn đẩy tay người nào đó ra.
“Được rồi,” Tống Phong đưa đồ trang điểm còn dư cho hai người kia, kéo tay Vệ Tiểu Nghiễn, “Anh yêu, chúng ta đi.”
Hai người nói đi là đi, nháy mắt đã không thấy bóng dáng. Bạch Húc Nghiêu hoàn hồn, nổi giận mắng: “Gì kì vậy, đã nói không được hoạt động theo đội mà!”
Đoàn Thanh nói: “Chắc là đến hộp đêm bọn họ sẽ tách ra hành động riêng, còn chúng ta làm sao bây giờ?”
Bạch Húc Nghiêu ngơ ngẩn, hai người cúi đầu nhìn đồ trang điểm trong tay, rồi lại nhìn các cửa hàng trong trung tâm thương mại, nhất thời không nói gì.
Tống Phong và Vệ Tiểu Nghiễn nghênh ngang đi trên đường, Tống Phong nhớ lại tài liệu: “Tối nay trước mười giờ sẽ kết thúc đàm phán, đúng không?”
Vệ Tiểu Nghiễn gật đầu: “Vì vậy chúng ta phải tìm được hộp đêm kia, sau đó trà trộn vào lấy đồ.”
Tống Phong nheo mắt: “Không, chúng ta phải nhanh chân một chút, anh muốn trà trộn vào buổi đàm phán.”
Vệ Tiểu Nghiễn nhướng mày: “Anh muốn làm tiếp viên?”
Tống Phong gật đầu: “Bọn họ cho chúng ta làm kiểm tra ở thành phố, xét theo độ chân thực này, cho dù trùm buôn thuốc phiện và đại ca xã hội đen là người khác giả dạng, trình tự các bước sẽ không thiếu, chắc chắn bọn họ sẽ gọi gái.”
“Được rồi, chúng ta mau đi thôi.”
“Ừ, mà em còn tiền không? Đón taxi đi, mẹ nó đồ rẻ đúng là đồ dỏm, đau chân muốn chết.”
Vệ Tiểu Nghiễn im lặng quan sát hắn: “Đồ trang điểm cũng là hàng rẻ tiền, đến tối có cần bôi thêm nữa không?”
“Không cần bôi thêm nhiều, anh có chuẩn bị, yên tâm.” Tống Phong nói xong, hai người ra ven đường đón xe.
Hai người không mua bản đồ mà đón xe đến tiệm Internet để lên mạng tra bản đồ, Tống Phong tìm một hộp đêm, sau đó vào trong dụ một tên lưu manh vào khách sạn đập một trận, moi được không ít thông tin tình báo hữu dụng. Hắn nhanh chóng khoanh vùng hai chỗ ăn chơi có khả năng cao nhất, kế đến đánh người nọ bất tỉnh, bịt miệng, trói vào giường khách sạn, ngoài ra còn hốt luôn cả ví tiền của người ta, cuối cùng mới mở cửa bỏ đi.
Lúc này vừa qua khỏi xế chiều, Tống Phong và Vệ Tiểu Nghiễn đi hai hộp đêm xem xét, nhanh chóng phát hiện một nơi có khả nghi, coi như đã xác định mục tiêu. Tống Phong cười híp mắt nói với Vệ Tiểu Nghiễn: “Anh đi đây, chúc em may mắn.”
Tống Phong đi vào hộp đêm, trước tiên đi trang điểm lại, tiện tay vứt hết mớ đồ vô dụng, sau đó tìm chỗ ngồi xuống gọi một ly rượu, vừa uống vừa nhìn ra ngoài cửa.
Tám giờ tối, người mà Tống Phong chờ rốt cuộc cũng xuất hiện. Tống Phong híp mắt nhìn hai tên cầm đầu lạ hoắc, dựa theo số tuổi và thân hình, hai người này không phải là người trong quân doanh, theo sau hai người nọ là Tiêu Minh Hiên, vai trò là người giới thiệu hoặc bên thứ ba, vừa nhìn là biết đến đây để theo dõi buổi kiểm tra.
Tống Phong đứng dậy đi theo sau, thấy bọn họ vào phòng riêng, chỉ để lại hai gã áo đen đứng bên ngoài coi chừng. Tống Phong chờ một hồi, không hề ngạc nhiên khi thấy quản lý đại sảnh mang theo một đám chân dài đi tới. Hắn đứng yên tại chỗ, nhìn xung quanh một chút, cố ý tông vào một cô nàng đi ngang qua.
“Xin lỗi, cô không sao chứ?” Những cô gái ở đây đã được đào tạo bài bản, vội vàng mở miệng xin lỗi trước.
“Không có gì.” Tống Phong mỉm cười đứng dậy, mắt thấy quản lý đại sảnh đã ra khỏi phòng, hắn không để ý đến cô nàng nữa, xoay người đi đến bên kia, sau đó bị hai gã ngoài cửa chặn lại.
“Tôi đi chung với các cô ấy, lúc nãy tôi đi vệ sinh nên mới đến trễ,” Tống Phong lấy ra món đồ moi được từ trên người cô gái kia. “Đây là thẻ nhân viên của tôi.”
Hai gã đàn ông liếc mắt một cái, rồi lại liếc nhìn Tống Phong, quyết đoán cho đi.
Tống Phong đẩy cửa bước vào, bình tĩnh tìm chỗ ngồi xuống, lén lút ném thẻ nhân viên đi, các cô gái sẽ cho rằng hắn là khách, còn khách sẽ cho rằng hắn là tiếp viên, không ai nghi ngờ cả.
Tống Phong nhanh chóng nhìn xung quanh, trên bàn đặt một hộp bài poker, nhiệm vụ rất đơn giản, chỉ cần tùy tiện lấy một lá là được. Hắn có thể giả vờ đưa trái cây rồi tiện tay chộp một lá giấu dưới mâm đựng trái cây, hoặc giả vờ rót rượu cho người ta rồi chộp một tờ giấu trong người, sau đó kiếm cớ chuồn đi, hoàn thành nhiệm vụ một cách đơn giản.
Tiêu Minh Hiên chỉ là người đứng nhìn, hắn không có làm khó người nào đi vào. Hai người kia chỉ tới đóng kịch, hoàn toàn không biết mặt lính mới, nhưng bọn họ có chú ý đến bộ bài poker, nếu bị bọn họ bắt được thì nhiệm vụ vẫn thất bại như thường. Tiêu Minh Hiên nhíu mày nhìn người vừa vào cửa, cảm thấy có gì đó không đúng. Phát hiện ánh mắt của hắn, Tống Phong tươi cười nhìn sang rồi nháy mắt mấy cái.
Tiêu Minh Hiên chưa kịp chuẩn bị tâm lý, lập tức phun sạch rượu trong miệng.