Mọi người lại trở lại nghỉ ngơi sau đó tiếp tục đi. Tiêu Minh Hiên sợ đối phương không chịu dừng tay, nhắc nhở mọi người thời khắc phải luôn đề phòng. Những người khác tuy không rõ ràng lắm sự tình những sự việc xảy ra sáng hôm nay có thể phỏng đoán là có liên quan đến Tống Phong. Tuy nhiên, mọi người cũng không có hỏi bởi vì hiện tại không phải thời điểm --- Từ sau khi Tống Phong tự tiện rời đi, kể cả Tiêu Minh Hiên lẫn Vệ Tiểu Nghiễn đều không có tâm tình giải thích.
Đoàn xe gồm có hai chiếc xe việt dã và một chiếc xe tải, Tiêu Minh Hiên và Vệ Tiểu Nghiễn ngồi ở xe việt dã, phụ trách mở đường, những người còn lại thì chịu trách nhiệm bảo vệ ông chủ.
Bạch Húc Nghiêu mở cửa sổ, nhìn phong cảnh khô cằn hoang vắng ngoài trời, “Ông nói anh của tôi đi đâu vậy? Anh ấy có chọc gì vào phiền toái không? Tôi muốn đi tìm anh ấy.”
Ông chủ Khang tóm lấy cổ hắn, quay mặt hắn về phía mình, “Không biết.”
Bạch Húc Nghiêu yên lặng nằm. Đêm qua, ông chủ Khang kể cho hắn về chuyện có một tổ chức đang tìm Tống Phong, không nghĩ tới chỉ là qua một đêm mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, hắn quay đầu, “Anh của tôi và cái tổ chức kia có ân oán gì?”
“Cấp trên chỉ phân phó tôi điều tra lai lịch của bọn họ, nếu tra được lão Đại là ai thì lập tức xử lý, những thứ khác thì tôi không biết”, ông chủ Khang trả lời, không ngoài ý muốn khi nhìn thấy thần tình thất vọng, bình tĩnh bổ sung, “Bất quá, giờ tôi đã có đủ lực lượng chống lại họ. Sau khi tra xét lại tư liệu thì phát hiện tổ chức này từng bị diệt một lần hai năm trước, mà người tiêu diệt họ là anh của cậu, Tống Phong”, hắn dừng lại một chút, nhẹ giọng nói, “Anh của cậu thực đúng là kẻ ngoan độc, bình thường nhìn không ra.”
Bạch Húc Nghiêu trợn mắt, “Xảy ra chuyện gì?”
Ông chủ Khang lấy điện thoại, ném qua, “Đây là tất cả sự việc, lúc trước còn tạo không ít oanh động.”
Bạch Húc Nghiêu lập tức chăm chú nhìn, con ngươi ngày một tối, liên hệ với sự việc phát sinh sáng này, biểu tình không khỏi trở nên dữ tợn. Hắn nắm chặt hai tay lại, các khớp xương trắng bệch kêu răng rắc, vươn tay ra ấn cửa xe.
Ông chủ Khang liếc hắn một cái, “Cậu nhóc lính đánh thuê, muốn làm gì?”
Bạch Húc Nghiêu nghiến răng nghiến lợi, “Con mẹ nó, lão tử muốn diệt sạch bọn chúng.”
Ông chủ Khang vội vàng kéo hắn, “Cậu ngay cả hang ổ của chúng còn không biết rõ ràng thì diệt thế nào? Cậu ngồi đàng hoàng cho tôi, nhìn xem đội trưởng và sư huynh của cậu trấn định kia kìa. Mà bọn họ so với cậu lại càng muốn rời đi.”
Bạch Húc Nghiêu giận dữ, thở dồn dập, dưới đáy lòng lại mặc niệm mấy tiếng “Nhiệm vụ là số một”, nhanh chóng khiến bản thân bình tĩnh lại, tạm thời nhẫn nhịn.
Ông chủ Khang nhìn hắn, lại nhìn xe việt dã phía trước, thầm nghĩ, chuyến đi này tâm tư mọi người đều đặt trên người Tống Phong thì nhiều mà đặt trên người hắn thì ít. Bỗng nhiên, hắn cảm thấy tính mạng của mình không đảm bảo cho lắm, nhắc nhở, “Cậu nhóc lính đánh thuê, tôi là ông chủ của cậu.”
Bạch Húc Nghiêu đang vạn phần lon lắng Tống Phong đơn phương độc mã chiến đấu, thuận miệng đáp một câu, “Tôi biết.”
Ông chủ Khang tiếp tục kiên nhẫn, “Cho nên các cậu phải bảo vệ tốt tôi, hiểu không?”
“A.”
Ông chủ Khang nhìn nhìn hắn, “Sao thế? Đang suy nghĩ gì?”
“Nghĩ đến anh của tôi”, Bạch Húc Nghiêu nhìn hắn, “Ông nói anh ấy có thể đi đâu a? Có gặp phiền toái gì không a?”
Ông chủ Khang hít vào một hơi, “Tôi là ông chủ, mấy cậu nên lo lắng mình có thể bảo vệ tôi an toàn hay không chứ.”
“Bình tĩnh đi, chúng tôi chẳng lo lắng gì cả.”
“Vì sao?”, ông chủ Khang dấy lên một tia hi vọng, “Là vì mấy cậu sẽ hết sức bảo vệ tôi?”
“Không”, Bạch Húc Nghiêu trưng ra thần tình vô tội, “Tai họa lưu ngàn năm mà, ông không nghe nói sao?”
“...”
(Ame: Cái này sao nghe giống anh Khang muốn thu hút sự chú ý của em nó về phía mình vại? gãi mông)
Tiêu Minh Hiên nhìn con đường phía trước, lập tức nhận ra nơi đến của đoàn xe. Nếu có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ có thể rời đi sớm mà hắn cũng có thể đi tìm Tống Phong.
Nghĩ đến người kia, hắn không khỏi nhíu mày, cực lực áp chế tâm tình lo lắng dâng lên. Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh. Bọn họ hiện tại đang có nhiệm vụ, mà hắn là đội trưởng, gánh vác tính mạng của họ trên vai, hắn phải lấy đại cục làm trọng. Vì vậy dù sáng sớm biết người nọ đã rời đi, hắn chỉ trầm mặc hạ lệnh tiếp tục xuất phát, hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng trong lòng hắn rất muốn cùng người kia rời đi, cùng nhau sát cánh. Mặc kệ hắn muốn điều chỉnh tâm trạng thế nào cũng không ức chế được lo lắng. Tống Phong đang ở địa bàn của người khác lẻ loi, em ấy có thể hay không bị thương, có thể hay không chiếu cố bản thân mình thật tốt?
(Ame: Chảy tim mất thôi.)
Hắn đưa tay day trán, thầm nghĩ như vậy chưa đủ, hắn là muốn xuống xe tìm Tống Phong đến điên lên rồi.
Tiêu Minh Hiên nhìn liếc qua Vệ Tiểu Nghiễn, thấy tâm tình giống mình, thấp giọng hỏi, “Lần trước hắn tiêu diệt tổ chức kia...?”
Vệ Tiểu Nghiễn ngẩn ra, nhất thời cười khổ, “Lúc đó lão Đại còn đang dưỡng thương, suốt ngày trầm mặc, không nói năng gì cả. Khi vết thương còn chưa lành thì đã chạy khỏi bện viện. Tôi và mọi người tìm nửa ngày, kết quả phát hiện lão Đại không nói một tiếng đã chạy đến châu Phi.”
“Em ấy tìm đám người kia tính sổ”, Tiêu Minh Hiên nói, “Tôi nghe em ấy nói qua, hẳn là từ châu Phi đuổi tới Châu Âu, cuối cùng điên cuồng chiến đấu tại châu Á.”
“Ân, chúng tôi phải lợi dụng hết cỡ mạng lưới tình báo để cung cấp thông tin cho lão Đại”, Vệ Tiểu Nghiễn nhớ lại, thở dài, “Đoạn thời gian kia, anh ấy sống dưới áp lực, cơ hồ không thể ngủ sâu, lòng chỉ có một ý niệm đem lũ người kia làm thịt.”
“Tôi có thể hiểu”, Tiêu Minh Hiên dừng một chút hỏi, “Tôi thấy vòng cổ có khắc chữ, là đối phương kích thích hắn là người đó chưa chết? Kẻ kia còn có thể sống không?”
“Tôi không rõ lắm”, Vệ Tiểu Nghiễn tự hỏi, nhíu mày đáp, “Có điều nếu thực sự có người sống thì có lẽ là chạy trốn được khi lão Đại đuổi đến Nga.”
Tiêu Minh hiên hồi tưởng, “Tôi nhớ rõ em ấy ngăn bọn họ tại một nhà xưởng bỏ hoang.”
“Phải, bên bờ sông, lão Đại đem cả nhà xưởng nổ tung, chính anh ấy cũng bị thương.”
Tiêu Minh Hiên ngẩn ra, đây là nguyên nhân của lần cấy da thứ hai của Tống Phong?
Vệ Tiểu Nghiễn nhớ lại hình ảnh cũ, thở dài, “Lão Đại khi đó còn rất thanh tỉnh, không có hôn mê nhưng vết thương trên người tuyệt đối không nhẹ. Nếu đổi thành người thường chỉ sợ đã đau lăn lộn nhưng anh ấy chỉ đứng lên, kéo một thân đầy máu đến những thi thể trong nhà xưởng, từ đống phế tích lôi ra một vài phần chân tay còn lại đếm nhân số, nhìn xem tất cả có phải đã chết hết hay không. Anh có thể tưởng tượng ra cảnh kia không?”
Tiểu Minh Hiên chấn động mạnh, chỉ nghe Vệ Tiểu Nghiễn nói, “Vụ nổ khiến cảnh sát chú ý, đuổi theo anh ấy, nhưng chún tôi đang ở gần đó tìm, nghe thấy tiếng nổ thì chạy đến sớm hơn so với cảnh sát. Lão Đại không chịu đi vì nhân số chưa đủ, chúng tôi không còn cách nào khác ngoài đánh anh ấy ngất xỉu, khiêng lên xe. Lúc ấy trong tay anh ấy còn cầm một phần cánh tay bị đứt ra. Anh ấy năm quá chặt, chúng tôi không thể gỡ ra được. Sau này mới biết cánh tay kia là của đầu mục tổ chức, bởi vì bộ quần áo kia là bộ quần áo hắn mặc thường ngày, ngón tay còn đeo nhẫn.”
Tiêu Minh Hiên nhíu máy, “Xác định đã chết? Những người còn lại thì sao?”
“Chúng tôi biết không nhiều lắm”, Vệ Tiểu Nghiễn nói, “Cánh sát địa phương tìm đến ngay khi chúng tôi vừa rời đi, bắt đầu phong tỏa hiện trường. Chúng tôi vì ngừa vạn nhất nên chú ý chặt chẽ đến những bản tin, nghe nói không còn ai sống sót mà mấy khối thi thể đều bị đem đi xử lý, không có biện pháp đối chứng. Một thời gian lâu sau cũng không thấy tin tức kẻ kia, chúng tôi đều cho rằng hắn đã chết, không ngờ...”, hắn nói xong lắc lắc đầu, “Hiện tại kết luận có hơi sớm, có lẽ những người đó chết thật, lần này không biết quan hệ giữa họ như thế nào.”
Tiểu Minh Hiên lẳng lặng nghe, mặt nhăn càng sâu, trong lòng nhớ rõ cái tên kia, trầm mặc.
Vệ Tiểu Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ. Kì thực sáng nay hắn cũng muốn rời đi nhưng nhiệm vụ lần này không biêt sẽ gặp phải những gì, con đường phía trước chưa biết rõ. Huống chi ánh mắt của lão Đại lúc lên phòng đã cảnh báo hắn, hắn không thể làm trái, thở dài, “Anh nghĩ anh ấy sẽ đi đâu?”
Tiêu Minh Hiên cẩn thận nghĩ nghĩ, phân tích, “Em ấy không phải ngu ngốc, đương nhiên sẽ nghĩ đến đối phương cố tình chọc giận, không có khả năng làm ra chuyện ngu xuẩn. Hiện tại điều em ấy cần là tư liệu”, hắn hơi dừng một chút, híp mắt lại, “Cậu có nhớ lần trước tại Kim Tân Nguyệt, Phù Minh Sơn trước khi đi đã nhắn em ấy một câu?”
(Ame: Vâng, lại Phù Minh Sơn. Dự là sẽ lại góp chân cho vui. – Bà tám ghê, cái gì cũng chõ mũi vào.)
Vệ Tiểu Nghiễn ngẩn ra, thốt lên, “Cái tin nhắn kia?”
“Ân, cho nên Tống Phong có thể sẽ tìm Phù Minh Sơn, nhưng từ nơi này đến Malaysia cũng đi qua địa bàn của chúng...”
“Tôi tin tưởng lão Đại”, Vệ Tiểu Nghiễn lập tức nói, “Anh ấy lợi hại như vậy, ngụy trang hắn không phải vấn đề.”
Tiêu Minh Hiên gật đầu, không nói,
Đoàn xe chậm rãi tiến vào căn cứ, cuối cùng dừng lại, mọi người vội vã xuống xe.
Cảnh đêm Malaysia vẫn không thay đổi, vẫn thập phần xinh đẹp. Tống Phong vốn định đi tìm Phù Minh Sơn không ngờ kẻ kia lại lái xe rời đi, hắn phải đuổi theo đến một nhà hàng cơm Tâu. Hắn nhìn hai người ngồi trong nhà hàng, hơi hơi híp mắt, chậm rì rì đi vào.
Phục vụ lễ phép hỏi, “Vị tiểu thư này, xin hỏi cô ngồi đâu?”
“Tôi cùng hai vị tiên sinh kia ngồi cùng nhau”, Tống Phong đưa một ngón tay chỉ, nói xong liền đi đến chỗ ghế dựa, ngồi xuống, nhẹ giọng nói, “Đã lâu không gặp, biệt lai vô dạng.”
Hai người liếc mắt, thấy không quen liền tự động cho rằng hắn đến tìm người còn lại, tiếp tục ăn cơm. Tống Phong không để ý, gọi một suất ngồi ăn. Hai người kia cảm thấy không bình thường. Phù Minh Sơn nhìn hắn, “Vị tiểu thư này, cô tìm ai?”
“Đương nhiên là anh”, Tống Phong chuyên chú nhìn hắn, nhẹ giọng nói, “Từ lần trước từ biết, tôi vẫn nhớ mãi anh, rốt cuộc không nhịn được đến tìm anh.”
(Ame: Má, Tiêur Tống, anh diễn đạt ghê.)
Phù Minh Sơn nhíu mày, hắn là gay, căn bản không qua lại với nữ nhân. Người này rốt cuộc là ở đâu nhảy ra?
Thiệu Tu Kiệt thảnh thơi nói, “ Tôi nghe thanh âm của cô ấy có lẽ là người Thái Lan đi. Hóa ra Phù tiên sinh còn có loại yêu thích này. Cứ như vậy thì sau này cũng làm quen dần với nữ nhân. Tôi cao hứng a.”
Phù Minh Sơn tạm thời không nhìn đến nữ nhân này, giương mắt nhìn hắn, “Cao hứng gì?”
Thiệu Tu Kiệt bình tĩnh nói, “Cao hứng Phù tiêu sinh không có tuyệt hậu.”
Phù Minh Sơn cắt lời, “Lo lắng cho tôi không bằng tự lo chính mình. Liễu gia đã sớm trở mặt vì mâu thuẫn hôn nhân. Anh chừng nào lại tìm về một hôn thê. A, thiếu chút nữa quên”, hắn cười rộ ác liệt, “Người kia đã có người trong lòng, lần trước còn cùng tôi có một đêm tuyệt vời, tôi vốn định đem toàn bộ quá trình chụp ảnh gửi anh, nhưng tư vị của hắn thực tốt, tôi không có thời gian chụp a. Hương vị kia...chậc chậc, anh còn chưa hưởng qua, Ân?”
Thiệu Tu Kiệt dừng tay, bình tĩnh nhìn hắn, con ngươi gợn lên mấy đạo sóng, “Tôi nói rồi, không cần nhắc lại chuyện đã qua.”
“A, ai là người hiện tại, anh nói tôi sao?”
Thiệu Tu Kiệt run lên, Tống Phong ở chung với hắn một thời gian, nghe người kia nói vậy lập tức nhận ra đây là hắn đang giả trnag, trong lòng nhất thời run lên, người nọ muốn đổi phương thức đối phó tên biến thái này sao?
Lúc này, phục vụ đem một đĩa bít-tết lên, Tống Phong cúi đầu ăn, cố gắng làm mình không tồn tại. Mấy ngày nay trốn tránh thế lực kia, hắn còn chưa được ăn no bữa nào.
Chú ý của hai người lập tức quay lại, Phù Minh Sơn nhíu mày, “Cô rốt cuộc là ai? Tôi chưa thấy qua cô.”
Tống Phong chậm rãi nuốt thịt bò xuống, lại uống một hớp rượu, khôi phục bản âm, “Không có lương tâm, tao đã làm người hầu cho mày một thời gian, giặt quần áo, nhổ cỏ, không nghĩ tới mày lại không nhớ tao.”
Phù Minh Sơn bị sặc một cái, họ khù khụ. Thiệu Tu Kiệt buông tay, toàn bộ dao nĩa rơi hết lên bàn.
Tống Phong tiếp tục thảnh thơi ăn cơm, thấp giọng hỏi, “Mày nói với tao, cửa địa ngục không đóng chặt là chỉ ai?”
Phù Minh Sơn hoàn hồn, cười nói, “Bảo bối, mày muốn như thế nào?”
Tống Phong không để ý, đem miếng thịt bò cắt thành từng khối, nhấn từng chữ, “Tao muốn đem hắn cắt xuống từng tấc thịt, hoàn toàn đưa hắn trở lại địa ngục.”