Sau khi hai người cùng nhau dùng bữa tối thì sắc trời vẫn còn sớm.
Vân Khinh Tiếu trở về phòng thu dọn một chút rồi ra khỏi tiểu viện, nàng muốn đi dạo xung quanh.
Mặt trời chiều ngả về tây, ánh nắng ấm áp chiếu lên người rất thoải mái.
Dân ở chợ đều đang dọn hàng, ngoại trừ bán đồ sinh hoạt hàng ngày, cũng không thiếu gian hàng bán binh khí phòng thân. [thuphương-dđlqđ]
Ừm,trang phục mấy người kia thật giống với trang phục của võ lâm nhân sĩ trong ti vi nha.
Trong mắt Vân Khinh Tiếu lóe lên mấy phần trầm tư, xem ra cũng không có ít người muốn đến Ngọc Long Sơn.
Không phải là đại hội võ lâm chứ??
Không thể nào, người như Lãnh Vô Tà sao lại tham gia đại hội võ lâm cho được, hơn nữa độc trong người hắn hình như có chiều hướng xấu đi.
Nhìn khu chợ hấp dẫn, Vân Khinh Tiếu có chút hối hận, nàng nên mua hai bộ nam trang chứ không phải nữ trang mới đúng.
Mặc dù y phục trên người nàng chẳng khác gì dân chúng bình thường cả, nhưng khí chất trên người nàng lại hoàn toàn không vì áo gai vải thô mà hao tổn chút nào.
Chính vì thế, có không ít người nhìn nàng chăm chú.
Ở khu chợ nhỏ này không có gì khiến Vân Khinh Tiếu để mắt cả, hơn nữa trên người nàng cũng không có tiền.
Y phục là do Lãnh Vô Tà mua cho nàng.
Nghĩ đến chuyện này, Vân Khinh Tiếu vẫn còn bực mình.
Tòa núi băng kia lại không cho phép nàng xuất hiện ở chợ này, mà khu chợ này có xa gì khu rừng hôm qua đâu cơ chứ.
Hắn tự mua quần áo, sau đó bắt nàng thay y phục mới mua rồi mới để nàng đi đến chợ.
Nhưng nói thật, cũng thật may là hắn làm như vậy, nếu nàng mặc một bộ trang phục hiện đại nhất định sẽ trở thành quái vật trong mắt mọi người mất thôi.
Khu chợ này không lớn, Vân Khinh Tiếu đi gần mười phút là đã hết. [thuphương-dđlqđ]
Nghĩ đến trở về phòng trọ cũng không có việc gì làm, Vân Khinh Tiếu tính toán đi đến bên bờ sông cạnh khu chợ một chút.
Cảnh sắc cũng không tệ, phượng thảo um tùm, cũng có rất nhiều tiểu dã hoa.
Hơn nữa, nàng muốn bắt hai con cá về nhờ ông chủ hầm canh cá thì thật tuyệt.
“Thanh Mai, vừa rồi ta thấy dưới sông này có cá, ngươi nhanh đi bắt hai con cá. Ảnh ca ca thích ăn cá tươi, sau khi chúng ta bắt được rồi nướng cho Ảnh ca ca ăn".
Còn chưa đến bờ sông, Vân Khinh Tiếu nghe được thanh âm quen thuộc, trong mắt lóe lên tia đùa giỡn, khóe môi khẽ giương lên, tiến về phía trước.
Đi tới bờ sông, quả nhiên thấy một bóng dáng trang điểm lộng lẫy, lúc này đây đang sai bảo nha hoàn bên người.
Nha hoàn xuống sông, trong tay cầm một cây mộc côn.
Nữ nhân này mặc dù thân hình cao lớn nhưng rất linh hoạt, nhìn cũng biết nàng có võ công.
"Ngươi, nha đầu này. Con cá chạy mất rồi, tay chân người thật vụng về, bắt con cá cũng không xong. Ảnh ca ca mà không có ca ăn xem ta trừng phạt ngươi như thế nào."
Bản lĩnh nha hoàn kia chắc cũng không tệ nhưng cách bắt cá quả thật không ra hồn, chọc cho Vãn Tình càng không ngừng hùng hùng hổ hổ. [thuphương-dđlqđ]
Vân Khinh Tiếu nhìn một lát cảm thấy không có gì vui nữa, nhấc chân đi tới chỗ mấy đứa bé chơi đùa cách đó không xa.
Thời điểm đi về chỗ mấy đứa bé, đúng lúc đi qua chỗ Thượng Quan Vãn Tình, nha hoàn nàng ta nhìn thấy nàng.
Không biết có phải hay không sợ bị trách phạt, nha hoàn kia nhìn thấy Vân Khinh Tiếu, đặc biệt nàng đang một thân xiêm áo vải thô thì ánh mắt nhất thời sáng lên, không có ý tốt, còn ra hiệu với Thượng Quan Vãn Tình.
Thượng Quan Vãn Tình thấy Vân Khinh Tiếu, cả khuôn mặt nhất thời lạnh xuống, cũng không thèm để ý nha hoàn kiamà đôi mắt khinh thường nhìn Vân Khinh Tiếu, còn đi tới ngăn nàng lại.
Vân Khinh Tiếu nhíu mày, khóe môi nở nụ cười yếu ớt, nhưng trong mắt Thượng Quan Vãn Tình thật chói mắt.
"Thanh Mai, ngươi đã từng nhìn thấy nữ nhân này bao giờ chưa ? Nhìn thật quen nha, a, sau khi cởi một thân đồi phong bại tục, thì ra đây là da hồ ly tinh nha".
Đôi mắt Thượng Quan Vãn Tình càng không ngừng quét trên người Vân Khinh Tiếu, thấy y phục trên người nàng, trong mắt tràn đầy khinh thường cùng mừng rỡ.
Nhìn cách ăn mặc của nữ nhân này, chắc chắn là thân phận thấp kém. [thuphương-dđlqđ]
Nữ nhân như vậy sẽ không thể nào lọt được vào mắt của Ảnh ca ca.
Thanh Mai vừa thấy sự chú ý của Thượng Quan Vãn Tình không còn ở trên con cá, vậy là nàng ta sẽ không bị phạt bởi không bắt được cá nữa, sắc mặt lập tức thả lỏng, càng muốn gây phiền phức cho Vân Khinh Tiếu.
” Tiểu thư, nếu là hồ ly tinh, chúng ta đừng nên tới gần làm gì, tránh bị mùi thối trên người nàng hun chết đó ạ."
Thượng Quan Vãn Tình làm bộ lui về sau hai bước, bịt mũi nói :
” Ừ, ngươi nói không sai, chúng ta nên cách xa một chút nữa, để tránh bị ám mùi thối vào người".
Ánh mắt trong trẻo lóe lên tia tà mị, âm u, nụ cười bên khóe môi Vân Khinh Tiếu lại càng thêm tà ác, rực rỡ:
” Nếu đã biết hồ ly tinh giá lâm, hai nữ nhân ngu ngốc kia còn không mau tránh ra, hay là muốn bổn hồ ly hút hết tinh khí, để các ngươi biến thành một nắm xương trắng hả ?"