Vân Khinh Tiếu gật đầu:
“Đúng đúng. Lam Táp Ảnh, ngươi nên sai người điều tra Lạc Dương vương gia một chút xem số bạc kia có sạch sẽ hay không. Sau khi tra được, nhớ nói với ta một tiếng. Nếu là bạc sạch, ta sẽ đến đòi thêm. Còn nếu như không rõ nguồn gốc, vậy ta đây cũng không cần. Những chỗ bạc kia phải xử lý như thế nào, Lam Táp Ảnh ngươi chắc cũng biết”.
“Vân Khinh Tiếu, ngươi…”.
Thượng Quan Vãn Tình tức giận chỉ tay vào Vân Khinh Tiếu, ngực kịch liệt phập phồng, lửa giận trong mắt nàng ta nếu có thể thiêu huỷ người khác, e rằng chỉ sợ Vân Khinh Tiếu sớm đã bị thiêu đốt đến không còn gì.
“Ta? Ta cái gì ?”.
Vân Khinh Tiếu khẽ híp đôi mắt, lạnh lùng nhìn Thượng Quan Vãn Tình, trên người tỏa ra khí lạnh âm u.
“Vãn Tình quận chúa, điều ta ghét nhất chính là người khác dùng ngón tay chỉa vào mặt ta, hơn nữa vừa rồi ngươi còn dùng giọng điệu đó kêu tên ta, điều đó ta cũng ghét. Ngày hôm nay, vì nể mặt mũi của Ảnh ca ca ngươi, nên ta không so đo. Nếu còn có lần sau, không chỉ ngón tay của ngươi sẽ gãy mà miệng của ngươi cũng không lên tiếng được nữa !”.
Lời nói nhàn nhạt, ngữ điệu không cao nhưng bên trong ẩn chứa sự uy hiếp cũng khát máu đến tận xương tuỷ, làm cho người ta không dám hoài nghi độ chân thật trong lời nói của nàng.
Lãnh Vô Tà vẫn đứng sau lưng Vân Khinh Tiếu.
Ánh sáng hoàng hôn nhàn nhạt[thuphương - dđlqđ]khiến mọi người không thấy rõ thái độ của hắn.
Chỉ là, hắn yên lặng như vậy cũng là một chỗ dựa cho nữ nhân trước mặt.
Ngón tay Thượng Quan Vãn Tình không tự chủ đã thu hồi lại từ sớm, nàng ta càng thêm sợ hãi nấp ở sau lưng Lam Táp Ảnh.
Nữ nhân trước mặt quá mức âm lãnh, ánh sáng trong con ngươi cười như không cười kia khiến lông tơ trên người nàng ta dựng đứng, cảm giác giống như bị rắn độc nhìn chằm chằm vậy.
Vân Khinh Tiếu nhàn nhạt nhìn Lam Táp Ảnh, cũng không để ý đến Thượng Quan Vãn Tình đang ở sau lưng hắn, gương mặt nàng lạnh đến thấu xương:
“Lam công tử, ta biết Vãn Tình quận chúa là người bên cạnh ngươi, cũng biết thân phận các ngươi tôn quý nhưng trong mắt Vân Khinh Tiếu ta, cho dù thân phận các ngươi có tôn quý như thế nào đi nữa, trêu chọc đến ta, ta nhất định sẽ hoàn trả lại tất cả. Cho nên lần sau, Vãn Tình quận chúa tốt nhất không nên trêu chọc ta làm gì. Nếu không, sự trừng phạt của ngày hôm nay chính là ranh giới cuối cùng của ta”.
Trừ thời điểm làm nhiệm vụ, cho tới bây giờ Vân Khinh Tiếu nàng chưa bao giờ hèn mọn, cung phụng bất kỳ người nào.
Nói nàng phách lối cũng được, cuồng vọng cũng được, mặc dù từ nhỏ nàng chỉ là cô nhi nhưng nàng không cho phép bất luận kẻ nào coi thường nàng.
Tuy nói ở thế giới này hoàng quyền lớn hơn trời, nàng là người mới đến, nên che giấu thực lực, trước tiên phải thích ứng được nơi đây.
Chỉ là nếu nói chờ thích ứng thật tốt mà bắt nàng hèn mọn cúi chào mấy người thân phận tôn quý hoàng tử, quận chúa gì đó, nàng làm không được.
Không phải không làm được mà nàng sẽ không bao giờ làm như vậy.
Thân là một đặc công, để hoàn thành nhiệm vụ một cách chu toàn, cách thức cùng thủ đoạn đến việc giả trang thành bất cứ thân phận nào để có thể tiếp cận mục tiêu, nàng đều có thể làm được chuẩn xác.
Vì để hoàn thành được nhiệm vụ, nàng có thể không cần tôn nghiêm nhưng việc đó cũng chỉ xuất hiện ở thời điểm nàng làm nhiệm vụ mà thôi.
Ở hiện đại, nàng đều trôi qua những ngày bay nhảy bừa bãi, đến nơi cổ đại này, chẳng có lý do gì mà nàng phải co ro cúm rúm, phải nhìn sắc mặt người khác, phải thấp kém cầu xin thương xót cả.
Cho nên, lúc đối mặt với thái tử một nước, nàng hoàn toàn không cảm thấy thân phận[thuphương - dđlqđ]của hắn cùng thân phận của mình có gì khác biệt.
Nàng sẽ không cố kỵ, sẽ không cần nghĩ mình có đối với hắn bất kính hay không, có chọc hắn tức giận hay không.
Sắc mặt Lam Táp Ảnh trầm xuống, vẻ mặt cũng nghiêm túc hẳn lên, trầm giọng nói:
“Vân cô nương xin yên tâm, chuyện hôm nay là Vãn Tình không đúng. Ngày sau, tại hạ sẽ cho người trông coi nàng, không để nàng gây phiên toái cho Vân cô nương nữa”.