“Ngươi muốn chủy thủ ? Không phải ngươi đã có một thanh hay sao ?”.
Lãnh Vô Tà ngoài ý muốn nhìn Vân Khinh Tiếu, nàng không phải đã có một thanh chủy thủ rất tốt sao ?
Hôm đó thấy nàng dùng nó rất thuận tay, hơn nữa chủy thủ này tuyệt đối là vật bất phàm.
“Thanh kia của ta dùng vào việc khác rồi”.
Vân Khinh Tiếu không nói chủy thủ kia nàng đã nung chảy để làm vật khác, mặc dù nàng còn có một condao Swiss Army (), chỉ là lúc quan trọng lại không hữu dụng chút nào.
() Dao Swiss Army: là dao đa năng thuộc dòng Victorinox của Thụy Sĩ.
“Trong tay ta cũng có một thanh, chỉ là để ở vương phủ, chờ khi trở về kinh thành ta sẽ đưa cho ngươi”.
Trong phủ của hắn, có một thanh chủy thủ tên là Khinh Ngâm.
Khinh Ngâm là binh khí xếp thứ năm và cũng là thanh chủy thủ duy nhất nằm trong bảng bài danh binh khí, nếu nói đâu là thanh chủy thủ tốt nhất thế gian, vậy chính là Khinh Ngâm rồi.
Vân Khinh Tiếu liếc mắt nhìn Lãnh Vô Tà, sau khi hiểu thân phận của hắn, trên mặt nàng cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, nụ cười nơi khóe môi có mấy phần chế nhạo.
“Thì ra Lãnh đại ca còn là một Vương gia nha”.
Lãnh Vô Tà nhàn nhạt nhìn Vân Khinh Tiếu một cái.
“Đi thôi, nhân lúc trời vẫn còn sớm”.
Trước mặt bọn họ có không ít người đi lên núi,[thuphương - dđlqđ]Vân Khinh Tiếu khẽ híp híp mắt, dẫn đầu đi trước Lãnh Vô Tà.
Leo lên đến đỉnh Ngọc Long Sơn đã là việc của ngày hôm sau.
Tối ngày hôm qua, bọn họ qua đêm ở lưng chừng núi.
Vân Khinh Tiếu vốn là muốn leo lên đỉnh núi vào ban đêm để sáng ngày thứ hai có thể nhìn thấy mặt trời mọc, nhưng Lãnh Vô Tà nói bọn họ sẽ ở trên núi ba ngày, cho nên vẫn còn cơ hội khác.
Nói thật, Ngọc Long Sơn là ngọn núi cao nhất trong những ngọn núi mà Vân Khinh Tiếu đã leo, cũng may tối hôm qua đã nghỉ ngơi một đêm cho nên lúc leo đến đỉnh núi cũng không quá mệt mỏi.
Cảnh sắc trên đỉnh núi rất đẹp, chỉ là bây giờ đã có không ít người nhao nhao ầm ĩ, thật là phá hư tâm tình thưởng thức cảnh đẹp của người khác.
Người của Lãnh Vô Tà cũng đã dựng lều xong.
Thiên Thánh quả ngày kia mới kết quả, cho nên bọn họ phải ở lại trên đỉnh núi hai buổi tối, vì vậy mọi người đã sớm chuẩn bị lều cùng thức ăn.
“Vân cô nương”.
Vân Khinh Tiếu từ trong lều đi ra,[thuphương - dđlqđ]trong miệng còn đang cắn một miếng thịt khô bò thật to, không ngờ lại đụng phải Lam Táp Ảnh.
Không gian trên đỉnh núi mặc dù không nhỏ, chỉ là người đi lên cũng không ít, vì vậy lều mọi người gần như đều kề cùng một chỗ, mà lều của Lam Táp Ánh vừa đúng ở sát vách của nàng.
Vân Khinh Tiếu gật đầu một cái với Lam Táp Ảnh, hướng tới hắn giơ giơ thịt bò khô trong tay, nhanh chóng nhai miếng thịt trong miệng, nuốt xuống rồi mở miệng nói.
“Lam công tử có muốn ăn một chút không ?”.
Lam Táp Ảnh không khách khí nhận lấy túi giấy trong tay Vân Khinh Tiếu, cười nói:
“Thịt bò khô của Thiên Nguyệt quốc nổi tiếng khắp thiên hạ. Đặc biệt là những thứ trong tay Vân cô nương, tất nhiên là thượng thừa, tại hạ cũng không khách khí”
Dứt lời, hắn cầm lên cả một miếng thịt lớn bỏ vào trong miệng, túi giấy chứa thịt bò khô trong tay cũng không có trả lại cho Vân Khinh Tiếu.
Vân Khinh Tiếu nhìn tên nam nhân không biết khách khí trước mắt, khóe miệng co quắp.
Vừa rồi nàng cũng chỉ khách khí mời hắn một tiếng,[thuphương - dđlqđ]căn bản không nghĩ tới hắn sẽ ăn.
Sao nàng lại quên đêm hôm đó hắn không khách khí ăn cá nướng, gà nướng cùng thỏ nướng chứ ?
Hắn vốn dĩ chính là một tên thích ăn uống !(thuphương: Ta định viết "là một tên tham ăn", cơ mà cảm thấy như vậy sẽ làm mất hình tượng của Ảnh ca ca nên thôi ^^)
“Vân cô nương, ăn nhiều một chút. Món thịt này dù có tiền chưa chắc đã có thể mua được, đây làbí chế()thịt bò khô của Ngô thị tại kinh thành Thiên Nguyệt quốc. Năm đó ta đi Thiên Nguyệt quốc, mất không ít sức lực mới mua được một chút, mùi vị đó ta vẫn luôn nhớ kỹ. Không nghĩ tới hôm nay nhờ Vân cô nương lại được nếm thử một lần nữa”.
() Bí chế: công thức chế biến bí mật.