Ngón tay Hoa Lạc Tình cuộn lại, một viên đá nhỏ nhanh chóng bị bắn ra ngoài. Đợi đến lúc Tần Phỉ Nhi cảm nhận được, cục đá kia đã đánh vào người nàng ta. Tần Phỉ Nhi nhíu chặt chân mày, kêu rên một tiếng, cả gương mặt nhất thời tái nhợt.
“Hoa Lạc Tình, ngươi không phải ức hiếp người quá đáng, ưmh... “.
Hàng Chí Khiêm còn chưa nói hết, cục đá trong tay Hoa Lạc Tình lần nữa lại bắn thật nhanh ra ngoài, đánh vào trên người hắn. Hắn cũng tránh không kịp nên bị cục đá đánh trúng, liền lộ ra vẻ mặt giống như Tần Phỉ Nhi.
“Bổn cung chủ đã nói, đừng để Bổn cung chủ nghe thấy tên tuổi của Bổn cung chủ từ miệng các ngươi. Còn nữa, Bổn cung chủ không có muội muội, Tần cung chủ tốt nhất không nên nhận loạn thân nhân, nếu nhận thân nhân cũng đừng đánh chủ ý lên Bổn cung chủ “.
“Hoa Vô Tình, ngươi...”
Hàng Chí Khiêm chưa nói xong, Hoa Vô Tình đã xoay người rời đi, đồng thời đem cục đá trong tay bắn ra, tất cả những cục đá đều đánh vào người Hàng Chí Khiêm khiến hắn ngã trên mặt đất. Mặc dù không ngất đi, nhưng vẫn nhìn ra được hắn bị thương không nhẹ.
Hàng Chí Khiêm thật là không biết thức thời, căn bản là không biết nặng nhẹ. Vân Khinh Tiếu khẽ híp mắt, nàng không biết Hoa Vô Tình là ai, nhưng võ công của hắn tuyệt đối cao hơn Hàng Chí Khiêm và Tần Phỉ Nhi kia.
Nhìn bóng dáng rời đi của Hoa Vô Tình, [thuphương - dđlqđ] đáy mắt Hàn Dật Phong xẹt qua một tia u quang, hắn hơi mỉm cười nói:
“Võ công của Cung chủ Vô Tình Cung quả nhiên sâu không lường, Lam công tử nghĩ sao? “.
Lam Táp Ảnh rũ mắt xuống, khóe môi giương lên một độ cong cực mỏng:
“Người có thể làm cho Dật Phong công tử hình dung “sâu không lường”, võ công của Hoa Cung chủ đương nhiên là cao thâm, chỉ là không biết so sánh cùng Dật Phong công tử, ai sẽ hơn ai? “.
“Ha ha, tại hạ từ trước đến giờ đều lười khiêu chiến. Vì ngày thường lười tu luyện, nên cũng chỉ biết mấy chiêu khoa chân múa tay, sao có thể so sánh cùng Hoa Cung chủ được “.
Hàn Dật Phong vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Vân Khinh Tiếu, liếc mắt nhìn bầu rượu cùng ly rượu trên mặt đất, cười nói:
“Lam công tử như thế nào lại không chuẩn bị thêm một ly rượu nữa? Tại hạ thích nhất là rượu ngon, chỉ mới ngửi qua rượu này, đã biết đây không phải là phàm phẩm “.
Vân Khinh Tiếu bưng ly rượu lên, ưu nhã nhấp một ngụm, ngụ ý nói:
“Thật may không thừa ly rượu nào, nếu không rượu ngon này sợ là bị tửu quỷ làm hỏng “.
“Vân tiểu thư, Vân cô nãi nãi, ta nói ngươi có thể đừng chỉnh ta nữa được không? Ta tự nhận ta sai không được sao? “.
Hàn Dật Phong cúi gằm đầu, bất đắc dĩ nhìn Vân Khinh Tiếu. Vốn là muốn cầm miếng thịt bò khô ăn nhưng suy nghĩ một chút, hắn còn chưa muốn ném cái mặt này đi đâu. Chỉ sợ tay hắn còn chưa vươn ra, nha đầu kia đã đem đồ thu lại.
Nhìn bộ dạng khổ sở nhíu mày của Hàn Dật Phong, [thuphương - dđlqđ] đáy lòng Vân Khinh Tiếu thầm buồn cười, trừng mắt nhìn, ranh mãnh cười:
“Cháu nội ngoan, cô nãi nãi về sau sẽ hảo hảo yêu ngươi. Biết ngươi muốn ăn thịt, đến đây đi, ta cho ngươi ăn, cũng không thể để bụng cháu nội ngoan của cô nãi nãi ta đói được “.
“Ha ha, Vân cô nương, ngươi tạm tha cho Dật Phong công tử đi, ngươi ở đây trêu chọc hắn, sợ là hắn sẽ khóc thật đấy “.
Nghe lời nói của Vân Khinh Tiếu còn có biểu tình của nàng, Lam Táp Ảnh lớn tiếng cười, mặt mày cong cong, nụ cười tràn đầy đáy mắt, ánh mắt nhìn Vân Khinh Tiếu không tự giác đầy sự nhu hòa cưng chiều.