Mặt trời nhô lên thật cao, Vân Khinh Tiếu cũng đã đói bụng, liếc mắt nhìn nam nhân bên cạnh vẫn đang nhìn ngọn núi đối diện. Vốn định im lặng rời đi, nhưng suy nghĩ một chút vẫn nên chào hắn một tiếng, Vân Khinh Tiếu nàng trước giờ luôn là người lễ phép.
“Hoa Cung chủ, Khinh Tiếu còn có chuyện nên đi trước“.
Hoa Lạc Tình khẽ nghiêng đầu, đôi mắt đen tĩnh mịch như mực nhìn thẳng Vân Khinh TIếu, chậm rãi gật đầu một cái.
Vân Khinh Tiếu nhìn dáng vẻ không mặn không nhạt của hắn, trong lòng lại giận dỗi, Hoa Lạc Tình là người không lễ phép nhất trên đời.
“Đúng rồi, Hoa Cung chủ lần này đến Ngọc Long Sơn cũng vì Thiên Thánh quả hay sao?”
Đang định xoay người thì Vân Khinh Tiếu nheo mắt mắt lại, quay đầu cười nhìn Hoa Lạc Tình, con ngươi tĩnh mịch thoáng qua một tia tà ác.
Hoa Lạc Tình nhíu mày, đôi mắt thâm trầm hơn, ánh mắt nhìn Vân Khinh Tiếu thêm mấy phần tìm tòi nghiên cứu, nhàn nhạt nói:
“Tới Ngọc Long Sơn, dĩ nhiên là vì Thiên Thánh quả“.
Vân Khinh Tiếu thản nhiên cho hắn tìm tòi nghiên cứu cùng quan sát mình, nàng nhẹ nhàng cười:
“Ha ha, nghe nói Thiên Thánh quả chỉ có mấy quả, bản cô nương tới Ngọc Long Sơn cũng vì nó, nếu Thiên Thánh quả không cẩn thận bị ta hái trước, mong rằng Hoa Cung chủ không tiếp tục ham muốn nữa. Dĩ nhiên, cuộc đời này có hai thứ mà bản cô nương thích nhất, nếu Hoa Cung chủ vẫn muốn Thiên Thánh quả thì có thể cùng ta trao đổi“.
Vân Khinh Tiếu tuyệt đối muốn hái được Thiên Thánh quả mà nàng cũng có lòng tin vào việc này.
Nửa đêm hôm qua, nàng đã thử qua độ cứng nham thạch của Ngọc Long Sơn. Mặc dù móc câu bắn vào nham thạch không tốt như trước kia, nhưng chất liệu móc câu này rất tốt, tay nghề thợ rèn không tồi, hơn nữa bộ móc khóa thiết kế cực kỳ tuyệt diệu, vì vậy dùng nó để leo vách đá Ngọc Long Sơn cũng không thành vấn đề.
Hoa Lạc Tình nhìn đôi mắt phát sáng rạng rỡ kia, ánh mắt nàng tràn ngập sự tự tin, không khỏi có chút ngoài ý muốn. Bộ dạng của nàng cực kỳ tự tin như chắc chắn có thể hái được Thiên Thánh quả.
“Không biết hai thứ mà Vân cô nương thích nhất là gì?”
Đôi mắt Vân Khinh Tiếu sáng lên, sóng mắt lưu chuyển lóe ra tia giảo hoạt cùng linh khí, chậm rãi nói:
“Một là tiền, hai là mỹ nam. Nếu về sau ta hái được Thiên Thánh quả, đến lúc đó Hoa Cung chủ vẫn muốn nó, có thể đưa tiền để mua, dĩ nhiên, nếu Hoa Cung chủ không có nhiều tiền, dùng người để đổi cũng được“.
Nhìn sắc mặt khẽ biến đổi cùng đôi mắt thâm trầm của Hoa Lạc Tình, Vân Khinh Tiếu vẫn không đổi sắc mặt, ánh mắt nhẹ nhàng:
“Hoa Cung chủ không nên tức giận, càng đừng cầm tảng đá nào đó ném vào ta, ta không biết võ công. Ta - Vân Khinh TIếu am hiểm nhất là chuyện làm ăn, cũng hiểu rõ nhất hòa khí sinh tài. Hoa Cung chủ nếu không nguyện ý, đến lúc đó có thể không mua Thiên Thánh quả trên tay ta mà“.
Sắc mặt Hoa Lạc Tình dần bình thường trở lại, thâm trầm trong mắt tản đi, tà mị ngoắc ngoắc khóe môi:
“Vân cô nương rất tự tin, không biết võ công cũng dám đến hái Thiên Thánh quả. Bổn cung chủ rất mong đợi đến ngày mai“.
Vân Khinh Tiếu gật đầu thật mạnh:
“Cùng mong đợi, cùng mong đợi. Tin đồn Hoa Cung chủ võ công cái thế, bí hiểm. Nếu thế, màn biểu diễn của Hoa Cung chủ ngày mai cũng khiến người ta phải mong đợi rồi“.
Màn biểu diễn ngày mai? Ánh mắt Hoa Lạc Tình lạnh đi vài phần, nữ nhân này, mỗi câu đều không mang ý tốt, mỗi câu đều làm cho người khác muốn bóp chết nàng. Nhưng khi chạm đến con ngươi giảo hoạt linh động kia, ý lạnh trong mắt hắn cũng vô thanh vô tức mà giảm đi, nhàn nhạt liếc nàng một cái, Hoa Lạc Tình rời mắt.