Vân Khinh Tiếu nhìn Lãnh Vô Tà, sắc mặt hắn vẫn lạnh lẽo, hừm, chắc chắn hắn đang cố ý chê cười nàng.
Nam nhân này, căn bản rất phúc hắc a.
Vân Khinh Tiếu không để ý đến phản ứng của hắn nữa, dùng chủy thủ vót cành cây thành một cái xiên, trực tiếp nhảy vào dòng sông bắt cá.
Thấy Vân Khinh Tiếu ở trong sông bắt cá, Lãnh Vô Tà không nói gì nữa, chú tâm xử lý tốt thỏ hoang, tiếp tục mổ bụng moi ruột nó.
Bất quá ánh mắt hắn vẫn luôn liếc nhìn nữ nhân kia, thấy nàng lưu loát xiên cành cây vào dòng sông, chỉ cần có cá xuất hiện thì mắt nàng loé ra tia sáng.
Vân Khinh Tiếu xiên ba con cá lại, rồi trực tiếp đem tới trước mặt Lãnh Vô Tà.
Nàng cố ý bắt ba con cá vì muốn được ăn hai con.
Lãnh Vô Tà không nói gì, xử lí xong thỏ hoang liền lưu loát cạo vảy, rạch bụng cá.
Khi hắn làm xong chỗ thức ăn kia thì Vân Khinh Tiếu cũng đã nhóm được lửa, trên tay nàng còn cầm một cây đuốc.
Trong mắt Lãnh Vô Tà loé lên tia kinh ngạc, không nghĩ tới tác phong của nàng nhanh như vậy, xem ra nàng thường xuyên dã ngoại qua đêm nên việc này đã thành thói quen.
Chỉ là nàng không nói lời nào khiến cho hắn cảm thấy buồn bực.
Không phải nàng nói rất nhiều sao?
Hay bởi vì lờI nói vừa rồi của hắn chọc giận nàng?
Lãnh Vô Tà chép chép miệng mấy cái, tựa như muốn nói gì nhưng lại cảm thấy không cần thiết.
Vì vậy hắn đi tới ngồi xuống bên cạnh đống lửa, đem cá đã xiên qua cành cây cho Vân Khinh Tiếu.
“ Vân tiểu thư, nguơi tới nướng cá đi”.
Vốn là Lãnh Vô Tà muốn tự mình nướng đồ nhưng vẫn quyết định đưa cá cho Vân Khinh Tiếu, như thế cũng có thể thuận tiện nói một câu.
Vân Khinh Tiếu nhận lấy cá Lãnh Vô Tà đưa tới.
Thật ra, nàng không hề tức giận, chỉ là mới vừa rồi nhặt củi khô lại nhóm lửa cho nên không kịp nói gì mà thôi.
Lúc này nghe được lời nói của Lãnh Vô Tà, thấy thần sắc trên mặt hắn cực kỳ không tự nhiên.
Được rồi, thật ra thì người nam nhân này, trừ phúc hắc còn có một chút đáng yêu đấy chứ!!
“Lãnh đại ca, ngươi có mang gia vị không ?”.
Mặc dù sắc trời không hoàn toàn tối đen nhưng trong rừng mọi thứ khó có thể phân biệt rõ ràng.
Mới vừa rồi Vân Khinh Tiếu muốn nhìn một chút xem có thực vật gì để làm gia vị, nhưng không thấy rõ lắm.
Nếu không có thì chỉ ăn cho qua thôi, những thứ mang mùi vị hoang dã nhất định ăn không tệ đi.
Lãnh Vô Tà nghe được Vân Khinh Tiếu mở miệng nói chuyện, trong lòng nhất thời có cảm giảm thở phào nhẹ nhõm, đem bình sứ trong tay đưa cho nàng:
“Chỉ có một chút muối cùng thìa là”.
Khinh Tiếu cười nhận lấy:
"Ừ, có muối cùng thìa là là được rồi, những thứ này đều là động vật hoang, chỉ cần một chút muối, mùi vị cũng rất ngon rồi, huống chi lại còn có cả thìa là. Lãnh đại ca, nguơi chuẩn bị rất đầy đủ đấy chứ!”
“Bởi vì biết phải qua đêm trong rừng, vậy nên phải chuẩn bị tốt, đến lúc đó có thể chúng ta còn phải qua đêm ở Ngọc Long Sơn. Bất quá ra khỏi cánh rừng này, cách đó không xa có phiên chợ nhỏ, chúng ta sẽ mua được một ít đồ, y phục cũng có, chỉ là chất liệu cùng kiểu dáng có thể không được tốt.”
Lãnh Vô Tà liếc nhìn y phục trên người Vân Khinh Tiếu.
Bộ quần áo của Vân Khinh Tiếu lộ ra vóc dáng tuyệt mỹ của nàng, điều này khiến người khác chú ý quá mức.
Nếu để cho những nam nhân bên ngoài kia thấy bộ dạng này của nàng...
Ánh mắt Lãnh Vô Tà tối sầm lại.
Bộ trang phục này tuyệt đối không thể mặc ra ngoài.
“Ừ, không có việc gì, chỉ cần sạch sẽ là được rồi”.
Vân Khinh Tiếu đang chuyên chú nướng cá, vì vậy không chú ý tới ánh mắt của Lãnh Vô Tà.
Trong lòng còn tưởng rằng hắn biết nàng đã không tắm rửa, thay quần áo mấy ngày cho nên mới để nàng đến chợ mua trang phục.
“Có người tới”.
Vân Khinh Tiếu đang cuộn cá nướng trong tay, rắc một chút gia vị lên trên, chợt nghe được âm thanh trầm thấp, lạnh lẽo của Lãnh Vô Tà.
Động tác trên tay Vân Khinh Tiếu không dừng lại, trong mắt thoáng qua một tia bén nhọn, tốt nhất không phải là phiền toái.
Thời điểm nàng đói bụng, tính khí sẽ không tốt cho nên trêu chọc nàng lúc này hậu quả rất nghiêm trọng nha.