“Chủ tử, nghe nói hôm nay trên triều Hoàng thượng đột nhiên đề cập đến Hà vương, còn có ý muốn triệu Hàn vương trở về.”
Trong Trúc Uyển vắng vẻ không bóng người, sắc tím bao trùm cả khu rừng, Tiêu Thư nhàn nhã ngồi đối diện với chủ tử hắn, hạ xuống một quân cờ, cũng không quên mở miệng làm phiền đối phương.
Đánh cờ vốn dĩ là phải tập trung, muốn thắng được chủ tử thì tất nhiên hắn phải hạ kế sách này, với lại chuyện này hắn cũng cần bàn với chủ tử, dù sao Hàn vương trở về cũng không phải chuyện bình thường, hiện tại trên triều đều là tâm đắc của Minh vương, Thái tử ngu đần vốn dĩ không có cơ hội kế vị, vậy mà lúc này Hoàng thượng lại triệu Hàn vương trở về, khiến Minh vương trở tay không kịp. Nghĩ đến Hoàng thượng đột nhiên đề cập đến việc này, Tiêu Thư không hiểu sao lại thấy lạnh sống lưng, mặc dù tâm đế vương hắn vốn dĩ nhìn không ra nhưng ở bên cạnh chủ tử, ít nhiều cũng hiểu đôi chút về việc này. Quả thật đúng như câu: “Vô tình nhất là bậc đế vương”!
Quân cờ bằng ngọc tỏa ra ánh sáng trắng nhợt nhạt, dưới ánh mặt trời không bị lưu mờ nhưng cũng không quá nổi bật, nếu người khác nhìn vào thì cũng chỉ tưởng đây là loại ngọc bình thường, không hơn không kém, mặc dù bên ngoài trong giống nhau nhưng sờ vào thì sẽ có cảm giác lạnh lẽo, hoàn toàn không giống loại ngọc tầm thường.
Vuốt quân cờ trong tay, bạch y nam tử mở miệng: “Không phải là có ý mà là thật sự muốn Hàn vương trở về!” Vốn dĩ Hoàng thượng đã không thể nhịn được, Minh vương làm càn như vậy Hoàng thượng không triệu Hàn vương về cũng không được, mỗi ngày lâm triều đám đại thần đều nhắc đến việc lập Thái tử khác, Hoàng thượng sao có thể không nhìn ra. Hiện tại người có thể chống lại Minh vương cũng chỉ có Hàn vương, mặc dù Tĩnh vương cùng Cửu Hoàng tử đều có năng lực này nhưng Hoàng thượng lại không mấy tin tưởng hai nhi tử này của mình, dù sao mấy năm nay Phượng Tề cùng Thành Thiên giao chiến, mà Thục phi cùng Nhu phi đều xuất thân từ Phượng Tề Quốc, mặc dù Hoàng thượng sủng ái hai người nhưng cũng kiêng kỵ vài phần, nếu không tại sao Cửu Hoàng tử đã tuổi mà vẫn không được phong vương?!
“Ý chủ tử… Lần này chẳng lẽ Hàn vương sẽ trở về?” Tiêu Thư không khỏi nghi ngờ mở miệng, từ lúc tuổi Hàn vương đã chinh chiến sa trường, mối lần bước ra chiến trường đều là vinh quang mà về, duy chỉ khi đấu với Nhiếp Chính vương Phượng Tề là bất phân thắng bại, tính ra kể từ lần trước Hàn vương trở về cũng đã năm. Nếu Hoàng thượng thật sự muốn Hàn vương trở về thì xem ra… Thành Thiên lại không an ổn nữa rồi, liệu hắn có nên dọn đồ bỏ trốn không nhỉ, mấy năm nay vốn yên bình đã quen, đột nhiên một hồi gió tanh mưa máu như vậy, đối với người thích yên ổn sống qua ngày như hắn… Dường như có chút nguy hiểm.
“Thành Thiên yên bình cũng khá lâu rồi, bất kể là sớm hay muộn thì Hàn vương cũng sẽ trở về thôi.” Bạch y nam tử cười trừ, hạ xuống một quân cờ khiến Tiêu Thư đối diện phục hồi tinh thần, vội vàng kêu ca nhưng nước cờ đã như vậy vốn không thể cứu được, trong lòng Tiêu Thư lúc này thật hận không thể giết chết bạn thân, rõ ràng âm mưu là do hắn bày ra để đặt bẫy chủ tử, nhưng tại sao cuối cùng người thua vẫn là hắn?!
~~~
Lúc này tại Minh vương phủ, Minh vương là người đầy rẫy tâm cơ, thư phòng của hắn cũng được canh gác nghiêm ngặt, cho dù là vương phi của hắn cũng không thể tùy tiện ra vào, vì vậy có thể nói thư phòng là cấm địa của Minh vương phủ, cho dù là thời điểm nào đều có người canh gác, người trong phủ cũng không dám lỗ mãng mà ra vào.
“Phụ hoàng cư nhiên muốn triệu Thương Hàn Phong trở về!” Minh vương tức giận đập bàn, hôm nay trên triều phụ hoàng đột nhiên đề cập đến chuyện này đã khiến hắn cảm thấy không ổn, hiện tại binh lực trên dưới hơn phân nữa đều nằm trong tay Thương Hàn Phong, tuy Minh vương là hắn có thể thao túng triều đình nhưng nếu Thương Hàn Phong trở về, chỉ sợ…
Tâm tư của phụ hoàng hắn nhìn không ra, nhưng hắn biết phụ hoàng lần này triệu Thương Hàn Phong trở về là muốn áp chế hắn, hắn trên triều hô mưa gọi gió cũng đã lâu, làm càn đến như vậy phụ hoàng cũng không nhịn được mà ra tay, vốn dĩ hắn chỉ muốn phụ hoàng phế Thương Lưu Quân, nhưng không ngờ phụ hoàng lại dùng chiêu này đối phó hắn!
“Vương gia bình tĩnh, chuyện này sớm đã quyết định rồi!” Quân sư Triệu Lâm bên cạnh mở miệng khuyên nhủ, sở dĩ Hoàng thượng đề cập là muốn Trữ tướng quân mở miệng nói ra những lời đó, vốn dĩ Hoàng thượng đã có chủ ý từ lâu rồi. Viên gia mặc dù chức cao vọng trọng nhưng đó chỉ là ngoài mặt, Viên Hoàng hậu trong cung không được Hoàng thượng sủng ái, hơn nữa Thái tử lại ngu ngốc, dã tâm lớn nhưng lại không có đầu óc, tính ra cũng không đáng bận tâm. Tĩnh vương cùng Cửu Hoàng tử xuất thân cao quý nhưng chung quy vẫn không phải người Thành Thiên, cho dù Hoàng thượng để mắt đến nhưng cũng có phần kiêng kỵ, vậy nên đối thủ lớn nhất của vương gia chính là Hàn vương!
“Bình tĩnh? Ngươi nói xem bổn vương làm sao bình tĩnh?!” Minh vương tức giận mở miệng, có chút không cam lòng.
Triệu Lâm thấy vậy thở dài: “Vương gia, người làm việc lớn nên cố nén cảm xúc…” Hắn là do Mai phi nương nương mời đến làm quân sư cho Minh vương, tuổi tác không lớn nhưng kiến thức thì vô hạn, tiếp xúc mấy năm nay đối với tính tình của vương gia xem như hiểu rõ, dã tâm tuy lớn nhưng là người nóng tính, với tính tình này mà không có Mai phi bao bọc chỉ sợ sớm đã…
“Bổn vương hiểu rõ, là bổn vương không suy nghĩ kĩ càng…” Đối với quân sư Triệu Lâm này hắn có mấy phần kính trọng, một phần là do hắn là người của mẫu phi, một phần là do kiến thức cùng thủ đoạn của hắn, từ nhỏ hắn đã được mẫu phi nuôi dưỡng để trở thành một người có dã tâm, mặc dù Đỗ gia là gia tộc phú thương, vốn không liên quan đến triều đình nhưng bất kì nữ nhân nào vào cung đều hy vọng nhi tử của mình có thể làm vương xưng đế.
Đỗ Nhược Mai tuy là nữ tử nhưng lại thông minh không kém nam tử, nếu không Hoàng thượng làm sao thưởng thức nàng?! Vốn dĩ lúc đầu Đỗ gia chỉ là thương nhân không đáng để mắt, từ khi có nữ nhi vào cung liền nổi trội không ít, sau đó khi nữ nhi được sủng ái, cửa hàng Đỗ gia buôn bán ngày càng thuận lợi, cho đến khi hạ sinh Minh vương thì Đỗ gia đã trở thành gia tộc Đệ nhất phú thương khiến Hoàng thượng cũng kiêng nể vài phần. Mặc dù nói Đỗ gia không liên quan đến triều chính nhưng cũng không hoàn toàn là như vậy, Đỗ gia phú khả địch quốc là điều ai cũng biết, nếu không phải bởi vì có thể trợ giúp triều đình thì Hoàng thượng sẽ kiêng nể sao?! Bởi vậy mới nói, cho dù là chuyện gì đi chăng nữa, Hoàng thượng đều không từ thủ đoạn mà lợi dụng!
Minh vương cũng biết bản thân có ngày hôm nay là vì có mẫu phi trợ giúp, vì vậy đối với người của mẫu phi chưa bao giờ không nể mặt, cho dù hắn là vương gia đi chăng nữa thì vẫn không dám làm trái ý mẫu phi.
“Vương gia, có thư!” Lúc này ám vệ đột nhiên xuất hiện, cung kính giao bức thư cho Minh vương rồi biến mất.
Đọc xong bức thư Minh vương liền đem đốt đi, điều đó chứng tỏ hắn là người cẩn thận, khó lòng mà tìm điểm yếu của hắn, mặc dù hắn ngang ngạnh cường thế, thao túng triều đình nhưng nếu không phải có mẫu phi hắn phía sau trợ giúp thì chỉ sợ hắn không thể nào đơn giản nắm quyền trong tay.
“Vương gia, trong thư nói gì?”
Ánh mắt Minh vương âm trầm, đợi khi giấy đã cháy hết mới mở miệng, giọng nói có chút lãnh khốc: “Án binh bất động!”
Triệu Lâm nhướng mày, như vậy chẳng phải bảo bọn họ im lặng chờ Hàn vương trở về sao?