“Hàn vương?” Bạch Tử Linh nhìn một đám người đang đánh nhau, thanh âm vũ khí va chạm không ngừng vang lên, phá vỡ không khí yên tĩnh của khách điếm, ở giữa đám người có một bóng dáng thập phần thu hút sự chú ý của nàng, ánh mắt nàng từ đầu chí cuối đều dõi theo hình bóng đó, cũng biết rõ hắn chính là vị “Hàn vương” trong miệng của Lạc Hàm.
“Hắn chính là tam nhi tử của Thành Thiên đế, Thành Thiên Chiến thần Hàn vương Thương Hàn Phong!” Trong giọng nói của Lạc Hàm không hề che giấu tia thưởng thức, bất quá nhiều hơn lại sự cảm thán, tựa hồ như có chút tiếc hận, nhân tài như vậy mà lại sinh ra ở Thành Thiên, hơn nữa lại còn là người của hoàng thất, đúng là đáng tiếc.
Võ lâm và triều đình trước vốn không cùng một chiến tuyến, võ lâm muốn nhất thống giang hồ, triều đình lại muốn thống nhất thiên hạ, triều đình muốn lợi dụng võ lâm để bình định thiên hạ, võ lâm lại không muốn làm con cờ trong tay vua, hai bên nhìn mặt ngoài hòa hoãn, không xen vào việc của nhau nhưng rõ ràng sâu bên trong mâu thuẫn lại vô cùng gây gắt, chỉ là cả hai đều không có động thủ, là bởi vì đang đợi đối phương ra tay trước để có cớ gây sự mà thôi. Thân là người xuất thân trong giang hồ, Lạc Hàm đối với đám người hoàng thất không hề có thiện cảm, bất quá Thương Hàn Phong là ngoại lệ, vị Chiến thần của Thanh Thiên này đa mưu túc trí, mưu dũng kì phùng, tài lãnh binh đánh trận của hắn không hề thua kém người được mệnh danh là Đệ nhất mưu sĩ Dạ Phi Ngạo, nàng thưởng thức tài hoa của hắn, đồng thời cũng sợ hãi con người này, hắn lãnh khốc vô tình, trên sa trường không hề nhận thân nhân, gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ, năm đó Thành Thiên cùng Phượng Tề đánh nhau, Lạc Hàm từ xa nhìn thấy hắn chẳng khác nào tu la tái thế, máu nhuộm chiến trường, thây cốt chất đống, đến giờ này trong lòng nàng vẫn còn rung động.
Bạch Tử Linh lục tìm trong trí nhớ của nguyên chủ thì xác thật có một người được gọi như vậy, Tam hoàng Tử Hàn vương, nhi tử do Nhã phi sinh ra, nhà ngoại của hắn là Trữ Quốc công - một trong những công thần khai quốc của Thành Thiên, từng có một thời Trữ gia vinh vang vạn dặm, Trữ Quốc công thừa hưởng Thánh ân, Nhã phi độc sủng hậu cung, Tam hoàng tử là nhi tử được Thành Thiên đế yêu thích nhất, một nhà Trữ gia không có gia tộc nào có thể so sánh. Bất quá quyền lực cũng như phù dung sớm nở tối tàn, càng nắm trong tay nhiều quyền lực Trữ gia càng khiến nhiều người ganh ghét, cuối cùng vẫn là không thể giữ lại, Trữ Quốc công bị tra ra tội mưu phản, Nhã phi bị mang đi điều tra, sau cùng Trữ gia cũng rửa được trong sạch, chính là Nhã phi thân thể yếu ớt, vẫn là trụ không được đến lúc ra khỏi đại lao, hồng nhan bạc mệnh Nhã phi đi rồi để lại Tam hoàng tử một mình ở nơi thâm cung tranh đấu không ngừng này.
Bởi vì cảm thấy có lỗi với Nhã phi cùng Trữ gia cho nên Thành Thiên đế đối với Tam hoàng tử sủng ái có thừa, đối với Tam hoàng tử và Trữ gia đều thập phần chiếu cố, Viên Hoàng hậu bên kia cảm thấy Tam hoàng tử có uy hiếp tới địa vị nhi tử của nàng nhưng e ngại còn có Thành Thiên đế tại nên cũng không dám hành động lỗ mãng, Hoàng hậu đã không dám ra tay, một đám phi tần hậu cung cũng không dám hành sự bất cẩn, sợ nhược điểm của bản thân bị người khác nắm được lại liên lụy đến cả gia tộc. Bởi vì còn nhỏ cho nên sau khi mất mẹ Tam hoàng tử được chăm sóc dưới danh nghĩa của Hoàng hậu, Trữ Quốc công bên kia nghe thấy tin tực bèn lên tiếng phản đối, muốn tự mình dạy dỗ chất tử, trong lòng Trữ Quốc công nghĩ thế nào mọi người đều biết, mẫu phi của Tam hoàng tử tức là Nhã phi từng là đối thủ một sống một còn của Viên Hoàng hậu, sự việc Trữ gia mưu phản tránh không khỏi có liên quan đến đám người Viên gia, nếu như để Tam hoàng tử trưởng thành dưới sự dạy dỗ của kẻ thù chỉ sợ sau này hắn sẽ không nhớ rõ nguồn gốc của bản thân, Trữ gia lúc này đã suy tàn, chỉ có thể dựa vào Tam hoàng tử để chống đỡ.
Trữ Quốc công lấy Nhã phi ra làm cái cớ để giữ Tam hoàng tử bên người, do áy náy nên Thành Thiên đế cũng thuận theo yêu cầu của Trữ Quốc công, từ đó về sau ngoại trừ những thời gian học ở chỗ Thái phó, phần lớn thời gian Tam hoàng tử đều được Trữ Quốc công dạy dỗ, mười hai tuổi Tam hoàng tử được Trữ Quốc công dẫn ra chiến trường, lúc này Trữ Quốc công đột nhiên trở bệnh, Phượng Tề bên kia dẫn binh đánh Thành Thiên, bằng sự mưu dũng của bản thân Tam hoàng tử đã phá tan âm mưu xâm lược của Phượng Tề, thuận thế dẫn quân ra Bắc thị uy với Yên Vân, khiến cả đại lục lâm vào kinh sợ, uy vũ khí phách, Chiến thần tái thế, một trận thành danh. Năm mười ba tuổi Tam hoàng tử bắt đầu nắm quyền quân doanh, trở thành Thống soái thống lĩnh ba vạn đại quân ở biên cương, bắt đầu dẫn binh đi loại bỏ những nước có âm mưu với Thành Thiên, hắn phá vỡ thế phòng ngự của Vũ Nguyệt ở phía Tây, uy hiếp đến Phượng Tề ở phía Nam, dẫn binh ra Bắc áp đảo Yến Vân, nổi danh khắp đại lục, không ai không biết, cùng năm Thánh chỉ từ kinh thành truyền đến, Thành Thiên đế phong vương cho Tam hoàng tử, ban một chữ Hàn, quân đội của Hàn vương được mệnh danh là quân đội Chiến thần - bất khả chiến bại.
Mười sáu tuổi Hàn vương dẫn đội quân của mình đến Nam Kính để trấn giữ biên cương, ba năm qua vẫn chưa từng trở lại kinh thành, danh tiếng của Hàn vương ở Yến Kinh cũng bắt đầu phai nhạt, thậm chí quyền lực của hắn ở trong kinh thành cũng bắt đầu bị các vị hoàng tử khác cướp mất, cũng bở vì hắn định cư lâu dài ở đó nên Thành Thiên đế đã hạ chỉ, Nam Kính vì vậy mà trở thành đất phong của Hàn vương. Nam Kính là lãnh thổ thuộc phía Nam Thành Thiên, vùng đất đó gần với biên giới Phượng Tề, mặc dù đất đai rộng lớn nhưng cằn cỏi quanh năm, khô hạn kéo dài, khó mà phát triển, bất quá nhờ có Hàn vương mà dân chúng nơi đó cũng có một cuộc sống ấm no, cho nên mặc dù ở Yến Kinh Hàn vương có thể bị người khác quên lãng nhưng ở Nam Kính, trong lòng mọi người dân ở đây đều xem hắn là trời, địa vị của hắn ở Nam Kính không ai có thể thay thế.
Mặc dù chưa từng gặp qua vị Chiến thần Hàn vương trong lời đồn nhưng khi nhắc đến mấy chữ này Bạch Tử Linh phát hiện tâm tình bản thân có chút dao động, mặc dù không đến mức là kích động nhảy dựng lên nhưng tận sâu trong linh hồn của nàng, hay chính xác mà nói là cảm xúc của nguyên chủ có một sự dao dộng, như vứt một hòn đá vào mặt hồ yên tĩnh khiến mặt hồ dậy sóng. Bản thân Bạch Tử Linh hiện tại có thể cảm nhận được sự ngưỡng mộ mà nguyên chủ dành cho hắn, trong trí nhớ của nàng, nguyên chủ chưa bao giờ gặp qua Hàn vương, nàng biết đến hắn qua lời đồn thổi, thực hư lời đồn ra sao nàng không mấy rõ ràng thế nhưng nàng lại cảm thấy ngưỡng mộ người được tất cả mọi người nhắc đến này, khi nhắc đến Hàn vương bất kì người nào đều bộc lộ sự ngưỡng mộ của bản thân, nam thì cảm thấy nhiệt huyết tràn đầy, nữ thì lại si mê tâm động, cho nên dần dần nguyên chủ cũng bị mọi người xung quanh ảnh hưởng, nàng đối với vị Hàn vương chưa từng gặp mặt sinh ra sự ngưỡng mộ.
Ngưỡng mộ khác hẳn với ái mộ, nàng không giống với một đám nữ nhân khác, nhắc đến hắn sẽ lộ sự si mê không che giấu, nàng đối với hắn đơn thuần chỉ là sự ngưỡng mộ của người ở dưới đối với người ở trên cao, nàng là đứa trẻ bị mọi người vứt bỏ, mà hắn lại là người được tất cả mọi người yêu quý, cho nên sự tồn tại của hắn ở trong lòng nàng chẳng khác nào trăng sáng trên bầu trời, như ảo như mộng, khó mà bắt lấy.
Vương gia nếu không được Thánh chỉ thì tuyệt đối không được rời khỏi đất phong của mình, nếu không sẽ bị kết tội có ý đồ mưu phản, đến lúc đó sẽ bị diệt toàn tộc, Hàn vương mấy năm chưa trờ lại kinh thành, hiện tại lại xuất hiện ở đây, rốt cuộc là thế nào?
Không đợi Bạch Tử Linh đặt ra nghi vấn, Lạc Hàm đã một bên lẩm bẩm: “Hàn vương hẳn là đang ở biên cương mới phải, đột nhiên lại xuất hiện ở đây, xem ra lời đồn gần đây đúng là không phải giả.”
“Lời đồn gì?”
“Tiểu thư không biết sao? Mọi người trong thành đều đang đồn đại là Thánh thượng hạ chỉ gọi Hàn vương từ Nam Kính trở về, nói là Tứ quốc đại tái cần phải có mặt Hàn vương, vốn nghĩ đó chỉ là lời đồn, không ngờ lại là thật.” Hàn vương trở về Thành Thiên lúc đó sẽ nổi lên sóng gió, hoàng thành long tranh hổ đấu Bạch Tử Linh ở nơi này cũng không được an toàn, Lạc Hàm suy nghĩ liệu có nên đưa Bạch Tử Linh trở về Lạc Y Cung sớm một chút hay không? Dù sao qua sinh thần của Bạch Tử Linh không bao lâu thì đến Tứ quốc đại tái, tứ quốc hội tụ tại một nơi, Yến Kinh sợ là không tránh khỏi một hồi phong tinh huyết vũ.
Mặc dù không rõ mấy chuyện triều chính nhưng những bộ phim cổ trang có nội dung tương tự thế này Bạch Tử Linh cũng đã từng xem qua không ít, Hàn vương vốn dĩ đang ở đất phong lại được gọi trở về, tuy nói là Tứ quốc đại tái cần có mặt Hàn vương nhưng chỉ sợ không hoàn toàn là vì chuyện này, trong đó nhất định còn có một nguyên nhân sâu xa khác.
Nam tử một tay cầm kiếm chém về phía trước, động tác thuần thục né tránh công kích của kẻ thù, hắn ra tay mạnh mẽ như cuồng phong gió lốc, lại không hề chứa một tia do dự mà vô cùng dứt khoát, tựa như trước mắt hắn không phải là người mà là một khúc cây, khi hắn vung kiếm lên một hắc y nhân bịt mặt khác liền ngã xuống, một đám người cũng không thể cản lại uy lực của thanh kiếm trên tay hắn, nam nhân này mang đến cho người khác một áp lực vô hình, hắn... vô cùng mạnh, đó là đánh giá đầu tiên Bạch Tử Linh dành cho hắn.
Bạch Tử Linh rất ít khi đánh giá năng lực của người khác cao như vậy, nam tử trước mắt là người đầu tiên, thật sự không nghĩ đến người khiến nàng có suy nghĩ như thế lại là một người cổ đại.
Ánh mắt của Bạch Tử Linh quá nóng bỏng, dường như đang dính ở trên người nam tử, hắn tựa hồ như phát giác được ánh mắt của nàng cho nên lúc này đột nhiên quay người, nhất thời Bạch Tử Linh cảm thấy thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể hình dung được vẻ đẹp của người trước mắt.
Gương mặt tuấn mỹ đến mức không có một tia tì vết, đường nét của gương mặt như được chạm khắc một cách tinh xảo, mày kiếm khẽ nhíu, một bộ dạng không giận tự uy khiến người khác không tự giác sinh ra sự sợ hãi, mi dài như lá liễu, ẩn dưới hàng mi mỏng manh là một đôi mắt sắc như dao, mơ hồ tĩnh mịch, có lẽ ai từng thấy qua bằng đều có thể dễ dàng liên tưởng đến đôi mắt của nam tử trước mắt này, sâu thẩm, lãnh lẽo, sắc bén, ẩn sâu bên trong đôi mắt đó là một tia màu đỏ như huyết tinh.
Tóc của hắn dài và đen như mực, cùng với màu của y phục khiến cả người hắn như chìm vào bóng tối, mái tóc hắn được đính lại bằng một chiếc trâm ngọc, bạch ngọc trên nền tóc đen càng khiến cho hắn thêm tuấn mỹ như thần chi, chỉ một cái nghiêng người cũng lộ ra phần tao nhã trác tuyệt. Mũi cao thẳng tắp, môi đỏ như máu, thân hình hắn như ngọc, thon dài đĩnh bạt, cao lớn như tùng bách, vòm ngực rắn chắc được che giấu dưới lớp hắc bào, cánh tay hữu lực, một tay cầm kiếm bễ nghễ phương, ở trên người hắn hội tụ đầy đủ vẻ đẹp cơ bản nhất của một con người, trên người hắn lơ đãng toát ra một cỗ khí chất xuất trần không tầm thường, bất quá xung quang người hắn được bao bọc bởi một lớp băng sương khiến người khác không rét tự run, gương mặt tuấn mỹ đầy vẻ lãnh khốc, bộ dạng như vậy chẳng biết đã cướp mất bao trái tim của thiếu nữ.
Một hành động của hắn cũng khiến người khác không rời mắt, một ánh nhìn của hắn cũng khiến cho người khác cảm thấy kinh diễm, đây là một người nam nhân... khó mà có thể tới gần, loại người như hắn rất dễ dàng khơi gợi lên sự chinh phục của nữ nhân.
Mơ hồ, tĩnh mịch, lạnh lẽo, hoàn toàn không chứa một hơi ấm, Bạch Tử Linh vô tình chạm phải tàm mắt của hắn khiến nàng ngản ra tong chốc lát.
Vẻ đẹp của hắn hoàn toàn khác hẳn với vẻ u buồn của Lãnh Vô Quân, vẻ kiêu ngạo của Cung Lãnh Vân, vẻ yêu nghiệt của nam tử tên Dạ, vẻ nhã nhặn của Đỗ Thanh Triệt, hắn là người đẹp nhất mà nàng từng gặp, xem ra danh hiệu Đệ nhất mỹ nam cũng không phải là nói suông, chính là đối với nàng mà nói cũng chỉ có vậy mà thôi. Nàng không thể không thừa nhận suýt nữa nàng đã bị gương mặt này của hắn làm cho mê hoặc nhưng cuộc sống hiện đại khiến nàng sớm đã miễn dịch với mỹ nam, mặc dù những người đó vốn không thể so sánh với người mắt, thế nhưng đối với nàng mà nói hắn bất quá cũng chỉ là một người xa lạ, ngoại trừ sự thưởng thức cái đẹp mà nàng dành cho hắn thì không hề chứ thêm một tình cảm phức tạp nào.
Bạch Tử Linh sau khi phục hồi tinh thần từ trong mỹ sắc thì bèn thu hồi ánh mắt, không nhìn hắn nữa mà chuyển sang một đám hắc y nhân bịt mặt đang không ngừng truy sát hắn, so với vị Hàn vương điện hạ tuyệt sắc vô biên này thì nàng đối với thân phận của đám người kia lại cảm thấy có hứng thú hơn.
Từ lúc Bạch Tử Linh cùng Lạc Hàm xuất hiện hắn đã nhận thấy, chính là phát hiện các nàng chỉ đứng nhìn mà không có tham gia vào cuộc chiến cho nên hắn cũng chẳng lưu tâm bao nhiêu, bất quá trong lúc đánh nhau, vô tình chạm phải tầm mắt của nàng, hắn biết nàng đang đánh giá hắn, đồng thời lúc này hắn cũng đang đánh giá nàng.
Làn tóc theo gió lay động, đồng thời khăn che mặt của lam y nữ tử khẽ tung bay, dáng người yểu điệu thu hút tầm mắt của mọi người, khiến người khác hận không thể chạy đến bên cạnh nhìn xem dưới lớp khăn che mặt là dung nhan khuynh quốc khuynh thành đến giường nào, nhưng đáng tiếc khăn che mặt được một bàn tay trắng nõn giữ lại, ngườ khác chỉ có thể nhìn nàng mà suy nghĩ miên man, mặc dù chỉ thấy được một phần bề ngoài nhưng cũng đủ khiến người ta nhìn không rời mắt.
Hắn thấy nàng khi nhìn hắn đôi mắt lóe lên tia kinh diễm, ngoài trừ kinh diễm lúc đó thì đôi mắt nàng hoàn toàn bình tĩnh như nước hồ thu, hoàn toàn không giống những người khác lộ ra vẻ mặt háo sắc khi thấy hắn, phản ứng của nàng khiến hắn hơi kinh ngạc, đồng thời ấn tượng đầu tiên của hắn đối với nàng xem như không tệ.
Lúc này thủ lĩnh hắc y nhân phát hiện hắn lơ đãng bèn ra sát chiêu, muốn nhanh chóng chấm dứt cuộc chiến bất quá Thương Hàn Phong nhanh chóng phát hiện điều này nên đã né tránh, động tác trên tay không khỏi nhanh hơn vài phần, dồn thủ lĩnh hắc y nhân vào đường cùng khiến đối phương bị thương.
“Hàn vương điện hạ võ công hơn người, đúng là khiến tại hạ mở rộng tầm mắt.” Một tay cầm kiếm, một tay ôm lấy vết thương, đôi mắt nhìn về phía Thương Hàn Phong mang theo vài phần ác độc.
“Ngươi là ai?” Giọng nói hắn rất hay, trong như ngọc, thanh như suối, mang theo một loại khí thế khiến người khác không thể xem thường.
“Ngươi đi theo chúng ta từ Nam Kính về đến đây, trên đường ra tay không ít lần, rốt cuộc ngươi là do vị huynh đệ nào của ta phái tới?” Lộ trình từ Yến Kinh đến Nam Kính thông thường sẽ mất khoảng hai tháng ngày đường, bất quá nếu cỡi ngựa phi nhanh thì có thể rút ngắn lại thành một tháng, một tháng trước hắn nhận được Thánh chỉ Thành Thiên đế muốn gọi hắn trở về kinh thành, cho nên hắn liền cỡi ngựa phi như nước rút, mấy năm mấy đêm mới nghỉ ngơi một lần để có thể sớm ngày trở về. Gần tới kinh thành thì hắn nghe được một tin tức là Thành Thiên đế chỉ thảo luận với các đại thần về việc gọi hắn trở về và hạ Thánh chỉ chỉ hơn mười ngày trước, chính là Thánh chỉ đến tay hắn cũng không phải là giả mạo, cho nên trong chuyện này có lẽ là ý đồ của Thành Thiên đế.
Thành Thiên đế nghĩ gì Thương Hàn Phong không muốn đi đoán, tâm đế vương sâu như biển, mà hắn quanh năm chính chiến sa trường, lập nhiều chiến công, nắm trong tay không ít binh quyền, mặc dù không có biểu hiện ra nhưng trong lòng Thành Thiên đế đối với hắn chỉ sợ cũng nảy sinh lòng phòng bị, thế nhưng Thành Thiên đế lại không trực tiếp gây mâu thuẫn với hắn hẳn là có phần kiêng kỵ, cho nên mới lấy chuyện này để dò la hắn. Hắn trở về đối với bất kì một ai trong kinh thành đều là chướng ngại vật cần thiết phải loại bỏ, nếu hắn trở về sớm một chút, các huynh đệ tốt của hắn nhất định sẽ thừa nước đục thả câu, quy cho hắn tội mưu phản, thế nhưng nếu hắn về trễ, thậm chí là không trở về thì đối với tất cả bọn họ điều là chuyện tốt.
Mấy ngày nay hắn nhận được tin tức từ Trữ Quốc công, thời gian có lẽ là mười ngày trước, ngay lúc nhìn thấy thái độ của Thành Thiên đế muốn gọi hắn trở về cho nên Trữ Quốc công đã lập tức gửi thư cho hắn, cho nên mấy ngày này hắn thường thả chậm tốc độ, một ngày nghỉ ngơi ba lần, bởi vì bộ dạng thong thả này của hắn mà khiến cho một số người cảm thấy mất kiên nhẫn, thay vì đợi hắn trở về sớm để kết tội thì không để hắn chôn thây ở bên ngoài, khoảng thời gian gần đây có không người nhịn không được mà ra tay.
“Hàn vương điện hạ đã thông minh như vậy thì cần gì phải hỏi nhiều? Hôm nay ngươ hãy chịu chết đi.”
Hai bên đánh nhau kịch liệt, không ít hắc y nhân đã ngã xuống, mùi máu tanh tràn ngập xung quanh khách điếm khiến người khác cảm thấy hít thở không thông, ngay cả Lạc Hàm bên cạnh cũng nhịn không được mà nhíu mày, lấy tay che mũi, thế nhưng Bạch Tử Linh bên cạnh lại từ đầu chí cuối đều lộ vẻ bình tĩnh thản nhiên, nàng lớn lên trong tình cảnh khắc nghiệt, đối với mùi máu tanh sớm đã quen, đứng trước tình cảnh này cũng không có cảm thấy gì.
Thủ lĩnh của hắc y nhân bị thương cho nên sức chiến đấu của đám hắc y nhân bịt mặt liền giảm đi vài phần, ba người bên phía Thương Hàn Phong rất nhanh liền xử lí sạch sẽ một đám người còn lại, thấy tình hình không ổn thủ lĩnh hắc y nhân đành phải ra lệnh cho người của hắn rút lui, bọn họ đi rồi khách điếm lại rơi vào sự yên tĩnh vốn có, tựa hồ như chưa từng có chuyện gì xảy ra nhưng bàn ghế đập vỡ, máu tươi tưới trên sàn nhà, thi thể của các hắc y nhân là minh chứng tốt nhất cho thấy nơi này từng xảy ra một trận hỗn chiến.
“Nhị vị cô nương, xem kịch đủ chưa?” Lục bào nam tử bên cạnh Thương Hàn Phong phe phẩy quạt, bộ dạng ngả ngớn khiến người khác không có chút hảo cảm, chính là gương mặt tuấn tú của hắn khiến người khác không thể xem nhẹ.
“Xem kịch?” Bạch Tử Linh nhàn nhạt mở miệng: “Bọn ta vốn dĩ chẳng muốn xem các người đánh nhau, chính là các ngươi đã phá hỏng tâm trạng dùng bữa của bọn ta.”
Thương Hàn Phong hơi nhướng mày, phá vỡ tâm trạng dùng bữa của các nàng? Có lẽ nàng đang nói đến chuyện lúc nãy, khi tiểu nhị mang thức ăn vào, bởi vì thái độ của tiểu nhị không đúng cho nên ba người bọn họ cũng không có động đũa, sợ là trong thức ăn đã bị hạ độc, quả nhiên đúng như suy đoán của bọn họ, không thấy bọn họ động thì đám người kia đã mất hết kiên nhẫn, một hắc y nhân xuất hiện tấn công bọn họ, người kia bị Mục Ảnh đá văng ra cửa, gây ra tiếng động lớn, lúc nãy hắn đi vào khách điếm cũng nhìn thấy bên ngoài có một chiếc xe ngựa, có lẽ các nàng ở phòng kế bên nên vì vậy mà bị ảnh hưởng.
“Lời nói một phía của cô nương tại hạ làm sao có thể tin?” Nam tử cầm quạt phe phẩy, gương mặt tươi cười lộ vẻ phóng khoáng, nhìn bộ dạng hiện tại của hắn chẳng khác nào hoa hoa công tử, nào có bộ dáng của sát thần như lúc vừa nãy?
“Ai biết được cô nương có phải cùng một giuộc với đám người đó hay không?” Hắn vừa dứt lời thì nam tử một thân hắc bào khác đã ra tay, trong chớp mắt hắn đã xuất hiện bên cạnh hai người, tay rút kiếm chém về phía Bạch Tử Linh nhưng Lạc Hàm nhanh chóng phản ứng mà đỡ lấy công kích của nam tử, hai người giao đấu vài chiêu, nhìn vẻ ngoài ngang tài ngang sức nhưng Bạch Tử Linh nhận thấy Lạc Hàm không phải đối thủ của người này, quả nhiên trải qua ba chiêu liên tục Lạc Hàm liền rơi vào phía hạ phong.
“Lạc Hàm.” Lạc Hàm bị nam tử đánh một chưởng, không kịp tránh nên đã lĩnh trọn một chưởng đó, nam tử ra tay không hề nhẹ, đối mặt với kẻ thù hắn luôn không hề cho đối phương thời gian đánh trả, mặc kệ là nam nhân hay nữ nhân, ở trong mắt hắn nếu đã không cùng chiến tuyến với hắn thì chỉ có thể là ta sống ngươi chết mà thôi. Lạc Hàm bị thương, chân lùi về phía sau vài bước, vừa hay được Bạch Tử Linh đỡ lấy nếu không nàng đã té ngã, khóe môi của nàng chảy máu, gương mặt thì tái nhợt, có vẻ như bị thương không nhẹ.
“Không sao chứ?” Bạch Tử Linh nhíu mày, thần sắc lạnh như băng, Lạc Hàm vì bảo vệ nàng nên mới bị người đả thương, đáy lòng Bạch Tử Linh không khỏi xuất hiện tia áy náy.
“Tiểu thư cẩn thận!” Lạc Hàm còn đang định trả lời Bạch Tử Linh thì nhìn thấy hắc bào nam tử đã ra tay, nàng vội vàng muốn đẩy Bạch Tử Linh ra nhưng không có sức lực, chỉ có thề cảnh báo đối phương, theo như nàng thấy lúc giao thủ với nàng thân thủ của Bạch Tử Linh không tồi, nếu Bạch Tử Linh phản ứng kịp thì có thể né tránh công kích của nam tử.
Lạc Hàm vừa dứt lời thì đã bị Bạch Tử Linh đẩy sang một bên, nàng quay người vừa hay nhìn thấy mũi kiếm của nam tử đang đâm tới, nàng nghiêng người ra sau né tránh, một chân đá về phía cổ tay cầm kiếm của nam tử, tay hắn rõ ràng run lên, kiếm theo đó mà bay lên, Bạch Tử Linh nhảy lên cướp lấy thanh kiếm, cổ tay linh hoạt chỉa kiếm vào yết hầu nam tử, tình thế nháy mắt liền thay đổi.
“Đao kiếm không có mắt.” Ý tứ rất rõ ràng, nếu ngươi cử động ta không chắc là lưỡi kiếm sẽ không đâm vào cổ họng ngươi.
Lời nói uy hiếp trắng trợn thế này lần đầu tiên Mục Ảnh nghe thấy, hắn cùng Thương Hàn Phong chính chiến sa trường mấy năm nay, còn chưa gặp phải đối thủ có thể uy hiếp được tính mạng của hắn, vậy mà hiện tại nữ tử trước mắt này lại cầm kiếm của hắn chỉa vào cổ họng hắn, hắn quả thật... là xem thường nàng!
“Bốp bốp!” Tiếng vỗ tay vang lên, theo sau đó là một tràng âm thanh trào phúng: “Mục Ảnh, ngươi cũng quá vô dụng, vậy mà lại thua trong tay một nữ tử.”
“Câm miệng.” Mục Ảnh tức giận muốn nổi gân xanh, ánh mắt tràn đầy tia lửa giận, hận không thể dùng một đao chém chết kẻ đang cười nhạo hắn.
“Vị cô nương này, có lẽ là có hiểu lầm ở đây rồi.” Thương Hàn Phong im lặng nãy giờ rốt cuộc cũng chịu mở miệng: “Thuộc hạ của ta chưa hỏi rõ ràng đã ra tay, kính xin cô nương bỏ qua.”
“Thuộc hạ của ngươi làm bị thương người của ta, ngươi nói bỏ qua là bỏ qua sao?”