Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú

chương 105: muốn gân tay của nàng (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sắc mặt Tống Chỉ Thi lúc này không còn chút máu, huyết sắc đôi môi đỏ tươi giảm sút đến cực điểm, làm sao có thể chứ?

Rõ ràng mình chỉ thua nàng nửa ván, như vậy xem ra, nửa ván này nàng vẫn còn nể mặt mình, nếu không cứ tiếp tục như vậy, bản thân làm sao có thể chỉ thua nửa ván mà thôi?

Vốn nghĩ rằng Tống Chỉ Thi nàng là thiên chi kiêu nữ, cầm kỳ thư họa thế nào không tinh thông, làm sao có thể lại thua bởi một người không hề có chút danh tiếng?

Hít một hơi thật sâu, sửa sang lại biểu cảm khuôn mặt, Tống Chỉ Thi đành phải đè xuống ảo não cùng hối hận ở trong lòng.

Nhưng nàng hối hận chính là cái gì đây? Là lần này không nên khiêu chiến sao? Không. . . . . . Không phải vậy. . . . . .

Rốt cuộc là cái gì, có lẽ chỉ có mình nàng hiểu rõ.

"Thái tử phi nương nương, còn phải tiếp tục sao?" Nguyệt Trì Lạc nở nụ cười, cười như con mèo nhỏ ăn vụng, nhìn mọi người ngạc nhiên sửng sốt không thể khép miệng, nàng cười càng vui vẻ.

Có tiếp tục thêm mười lần nữa thì cũng thế, Tống Chỉ Thi làm sao có thể thắng được qua nàng, nàng muốn chính là nắm trong tay toàn cuộc.

Về phần nửa ván này, chỉ là không muốn làm cho nàng thua khó coi mà thôi, dù sao nàng cũng đã thắng, không cần phải so đo làm gì.

Tống Chỉ Thi dùng ánh mắt sắc bén như muốn cắt cho Nguyệt Trì Lạc một đao, âm thanh lạnh nhạt nói: "Bổn cung thua."

"Đúng vậy, ngươi đã thua."

Mi mắt Nguyệt Trì Lạc tỏa ra ý cười nhạt, khi ánh mắt lần nữa chuyển tới trên người hoàng hậu, con ngươi âm u như mực nói: "Hoàng hậu nương nương, ta nói muốn gân tay của Trân phi, bất quá. . . . . ." Trân phi tức là nữ tử mặc y phục lụa vàng mỏng.

Giờ phút này Trân phi mím chặc đôi môi không còn chút máu, nhìn chằm chằm Nguyệt Trì Lạc, ánh mắt hung ác như muốn xuyên thủng nàng.

"Bất quá cái gì?" Hoàng hậu cũng là người thông minh, biết sự việc còn có đường cứu vãn, nên cũng thuận theo nàng.

"Bất quá nếu hoàng hậu nương nương người đã giúp nàng ta cầu tình, Trì Lạc dù sao cũng phải nể mặt người, gân tay này Trì Lạc sẽ không cần nữa, nhưng mà. . . . . ." Nguyệt Trì Lạc chau mày, dáng vẻ như có chút khó nghĩ.

"Nhưng mà cái gì?" Hoàng hậu cắn răng hỏi tiếp, nhưng trên mặt vẫn làm ra vẻ ưu nhã thong dong.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio