Cô mím chặt đôi môi mọng tái nhợt, hàng lông mi thon dài khẽ run lên vì câu này của hắn.
Hắn dám hỏi cô đủ chưa?
Đủ chưa?
Đủ rồi đủ rồi, thật sự đủ rồi!
Cô biết bây giờ mình như bệnh nhân tâm thần, chỉ cần một chút sai lầm của hắn cũng phát điên.
Cô biết cô không nên nghi ngờ như vậy, cô biết cứ như vậy chỉ khiến hắn bực bội hơn.
Nhưng. . . . . . Làm thế nào đây?
Cô không khống chế được mình!
Cô không khống chế được sự xấu xa trong lòng mình !
Không kiềm chế được sự thay đổi trong bản thân mình!
Cô đang ép hắn, cô biết cô đang ép hắn, nhưng cô không khắc chế được mình, cô chỉ có thể tìm kiếm sự an ủi lòng mình trong sự an ủi và lửa giận của hắn.
Cô lại bắt đầu như vậy từ lúc nào?
Hình như là, từ lúc Nam Cung Huyên tìm tới cô?
Nghĩ tới đây, cô giật mình, ánh mắt hiện vẻ hoảng hốt, ngay sau đó lại thoáng qua sát khí phảng phất.
Hắn lại gần cô, thấy vẻ hoảng hốt trong mắt cô thì vẻ mặt phức tạp, giọng nói lành lạnh: “Em ép anh phải ra đi..... Nguyệt Trì Lạc, em muốn ép anh phải ra đi sao? Đây là mục đích của em sao? Là suy nghĩ trong lòng em sao?”
"Ép anh đi?"
Cô kinh ngạc, trừng lớn mắt, giọng nói run rẩy: "Em không có, em không ép anh đi!”
"Em làm như vậy không phải là đang ép anh đi sao?”
Cô lớn tiếng phủ nhận: "Em không có!"
Hắn nở nụ cười, tay giữ lấy cằm cô, tay kia duỗi ra, siết chặt lấy hông của cô, ôm cô vào trong ngực.
Cô mệt lả xụi lơ trên người hắn.
Đôi mắt dưới hàng mi vừa yếu ớt, vừa cứng cỏi.
Cuối cùng chạm tới giới hạn, lại chết tiệt cứ hết lần này đến lần khác khiến hắn động lòng.
"A Lạc. . . . . ."
Cằm của hắn đặt trên đỉnh đầu cô, kề sát mái tóc, nhẹ nhàng ma sát.
"A Tuyết, anh có mệt không?"
Cô tựa vào người hắn, mắt khép hờ, dường như mệt mỏi vô cùng.
Động tác của hắn hơi dừng lại, sau đó khẽ lên tiếng: "Mệt mỏi."
Bởi vì lời này của hắn mà ngón tay cô khẽ run lên.
"Anh mệt mỏi rồi.”
Dường như đã biết câu trả lời của hắn, cô không giãy dụa, cũng không có phản ứng gì khác, chỉ cười nhẹ nhàng nhưng còn khó coi hơn khóc.