Lạc Vũ vươn tay vỗ vỗ vai cha mẹ nàng, lại trầm giọng nói: “Không nên hoảng, có con ở đây, nhất định sẽ giải quyết được.”
Cũng không phải là âm thanh leng keng hữu lực, nhưng lại mang theo tính trầm ổn và tỉnh táo mà một nữ tử tuổi không nên có, làm cho người nghe cơ hồ cảm giác được có thể yên tâm.
“Vũ nhi, cha cũng không nói quanh co với con, ba ngày trước có một tin tức xấu truyền đến.”
Biểu tình của Quân Vân rất trầm ổn, cũng không nhìn ra một tia vội vàng xao động, đó là một loại khí chất lão luyện cùng trầm ổn nhẫn nhịn, được tôi luyện từ trong kinh nghiệm sa trường mà ra.
Mà lúc này, hắn xem Lạc Vũ như một người có thể cùng hắn thương lượng đại sự, cùng chung đối mặt khó khăn.
“Dạ, xin cha cứ nói.” Lạc Vũ lên tiếng nói với Quân Vân, giọng điệu cũng không mang một tia bối rối.
Quân Vân thấy vậy âm thầm gật đầu, trực tiếp mở miệng nói: “Ba ngày trước, Quân Phi phái người đi đón Lạc Lê, ba người thủ hạ bị trọng thương trở về.”
Lạc Vũ nghe vậy, lập tức có phản ứng, hai hàng lông mày nhíu chặt, nháy mắt một tia hung ác nổi lên trong mắt, nói: “Đệ đệ bị người khác bắt đi rồi sao?”
“Đúng vậy.”
Quân Phi đứng phía sau, sắc mặt âm trầm ngắt lời, lạnh lùng nói: “Là người của Tử Diễn quốc công phủ, một gã cao thủ lam tôn (cấp ), ba gã cao thủ thanh tôn (cấp ), đoạt đi Lạc Lê từ trong tay chúng ta. Chúng ta không phải là đối thủ của bọn họ, không ngăn lại được.”
“Lão đại, xin lỗi.”
Lời vừa nói xong, Quân Phi khuynh đầu gối, định quỳ xuống lĩnh tội với Lạc Vũ.
Lạc Vũ thấy vậy, phất tay áo một cái, một cỗ nội lực nâng dậy Quân Phi, ngăn cản hắn quỳ xuống.
Tử Diễn quốc công phủ, tốc độ thật là nhanh.
Một khi không cách nào tìm được cha mẹ và nàng, liền lập tức xuống tay với Lạc Lê .
Hai mắt gắt gao nheo lại, trong mắt Lạc Vũ chợt lóe qua sát khí.
Một lát sau, Lạc Vũ mới kiềm chế sát khí của mình, chậm rãi nói: “Là do sức lực của ta không đủ, lam tôn là cấp bậc cao thủ, chúng ta không có năng lực chống lại bọn họ.”
Lam tôn, ước chừng là một cao thủ mang trong mình năm nội lực.
Thủ đô đế quốc cũng không có bao nhiêu người, Tử Diễn quốc công phủ cũng chỉ có một người là Đại trưởng lão, vậy mà lại xuất động hắn chỉ vì muốn đoạt đi đệ đệ của nàng, xem ra Tử Diễn quốc công phủ định nhẫn tâm xuống tay rồi.
Năm ngón tay của Lạc Vũ chậm rãi nắm thành nắm đấm.
Lam tôn, cho dù là nàng ra tay đối phó hắn, cũng chưa chắc chiếm được ưu thế, còn chưa kể những người khác trong quốc công phủ.
Điều này, không thể trách người trong ám lâu.
“Lạc Lê là do phụ thân cướp đi, cho nên vấn đề an nguy chúng ta cũng không cần quá mức lo lắng.” Trong bầu không khí nặng nề, Quân Vân trầm giọng tiếp lời.
Dứt lời, nhìn thật sâu vào Lạc Vũ, lại do dự nói: “Chỉ là bọn họ gửi tới một phong thư nói muốn con đến đế đô.”
Lạc Vũ nghe vậy, hai tay ôm ngực ngồi xuống.
Cướp đệ đệ của nàng, trừ dùng để uy hiếp nàng cũng không có bất cứ ý nghĩa gì khác.
Điều này, không cần ai nói nàng cũng có thể đoán được ngay khi hay tin đệ đệ bị bắt.
“Thành hôn?” Lạc Vũ nhướng mày, sâu trong đáy mắt chợt lóe một tia hàn quang.
“Cũng không nói gì, chỉ là âm thầm truyền đến tin tức, muốn con đến đế đô. Nếu không, bọn họ cũng sẽ không giết Lạc Lê, chỉ đưa cho Tam vương tử xử trí mà thôi.” Quân Phi tiếp lời, nhìn Lạc Vũ nói. Lúc này sắc mặt khó xử, lại hiện lên một tia buồn cười: “Nghe nói Tam vương tử rất tức giận. Nếu Lạc Lê rơi vào tay hắn, ta tin tưởng đứa nhỏ sẽ sống rất mệt.”
Hắn vừa nói ra lời này, Quân Vân cũng gật đầu. Đồng thời trên mặt cũng hiện lên một nụ cười châm chọc pha lẫn thần sắc lo lắng bất đắc dĩ.
Mấy ngày nay, Lạc Vũ đều ở trong Vu Sơn, cũng không có nghe lời đồn bị nói thành như thế nào nữa, bởi vậy cũng không biết Tam vương tử tức giận đến mức nào.
Chẳng lẽ hắn ta muốn thành thân với nàng? Thật sự là chê cười.
Nhưng trong chuyện này Quân Phi tuyệt đối sẽ không nói giỡn. Nếu hắn nói như vậy, có nghĩa là tình huống không tốt cho lắm.
Xem ra, tuyệt đối không thể để Lạc Lê rơi vào trong tay Tam vương tử rồi.
Nàng rất hiểu đệ đệ của nàng, cho nên nàng tuyệt đối sẽ không để đứa nhỏ kia chịu một tia ủy khuất hay bị hành hạ nào.
Giá Hiên Mặc Viêm, trái tim người này cũng đủ tàn nhẫn a.
Trong mắt Lạc Vũ chậm rãi toát ra băng sương, nhãn tình lay động, ngược lại khóe miệng lại giương lên mỉm cười: “Con sẽ đi, y theo ý của bọn họ.”
Tốt lắm, chỉ mong sau này bọn họ sẽ không phải hối hận.
Âm thanh cười nhẹ bay vút trong bóng đêm, nghe ra rất thư sướng, rất nhẹ nhàng, không có một tia bị ép buộc hoặc cuồng nộ.
Nhưng lại làm cho Quân Phi, Quân Vân, Phi Yên cảm thấy nan kham cho tiền đồ của Tử Diễn quốc công phủ a.
Gió đêm bay qua, Tử Diễn quốc công phủ tại đế đô, Quân Nhiêu Thiên đột nhiên cảm thấy phía sau lưng ớn lạnh rùng mình một cái, có chút không hiểu tại sao lại bị vậy. Ngẩng đầu, như nghĩ tới cái gì, ngắm vầng trăng sáng.
…
“Vũ nhi, vậy con…”
“Nương, ngài yên tâm, trong lòng con đều rõ, việc này cứ định như vậy đi.”
Mặc dù Phi Yên biết Lạc Vũ mang một thân công phu kỳ lạ, nhưng trong lòng vẫn không ngừng lo lắng cho nữ nhi.
Con trai hay con gái gì, bà và phu quân cũng đều yêu thương cả. Bà không muốn chỉ vì cứu con trai mà con gái của nàng phải bị liên lụy.
Lạc Vũ ôm cánh tay nàng, dựa vào.
Trong lòng Lạc Vũ đều biết.
Muốn cuồng ngạo cũng phải có tiền vốn của cuồng ngạo.
Đánh không lại người khác, mà lại giương nanh múa vuốt thì cũng không làm gì được người ta. Người không biết co giãn là người ngu xuẩn, vọng động.
Lúc cánh chim vẫn còn chưa đầy đặn để tùy ý giương cánh bay cao trên vùng trời bao la, Lạc Vũ biết rõ, trước khi nàng lớn mạnh, nàng phải tạm thời thu hồi móng vuốt của nàng, sau đó, một kích làm cho đối thủ bị mất mạng.
“Chi chi.”
Ngay lúc Lạc Vũ dựa vào cánh tay của Phi Yên, Tiểu Ngân vẫn đang ngủ trong lòng nàng đột nhiên bò ra. Hiện tại nó thấy đói bụng rồi nha.
“Là ma thú?” Liếc mắt một cái thấy Tiểu Ngân bò ra, Quân Phi và Quân Vân đồng thời cả kinh thốt lên.
Người có đấu khí, mới có thể thu phục ma thú, Lạc Vũ lại không có đấu khí, này…
“Đây là một tiểu ma thú chỉ biết ăn thôi.” Lạc Vũ cười ôm lấy Tiểu Ngân vuốt ve trong tay.
Tiểu Ngân lập tức nhe răng trợn mắt, giống như đang uy hiếp Lạc Vũ, nhưng lại vẫn không nhúc nhích tùy ý Lạc Vũ nhào nắn nó trong tay nàng.
Quân Vân thấy vậy, giương mi nhìn từ trên cao xuống đánh giá Tiểu Ngân, chần chờ nói: “Nó thuộc phẩm loại nào?”
“Không biết.” Lạc Vũ trả lời dứt khoát lưu loát.
Quân Vân nghe vậy, nhìn chăm chú vào Tiểu Ngân vài lần, hắn có loại cảm giác, hình như hắn đã từng gặp qua hình vẽ của con ma thú này ở đâu rồi, nhưng nhất thời cũng không thể nào nhớ rõ.
Nhưng mà… những ma thú mà hắn thấy qua hình vẽ, như vậy bọn chúng đều là… (những gì chỉ tồn tại trong sách là loại rất quý hiếm và rất lợi hại)
“Được rồi, cha, con có chuyện muốn nói với ngài đây.”
Chà đạp Tiểu Ngân một lát, Lạc Vũ lập tức nhớ lại bởi vì lo lắng chuyện của Lạc Lê mà nàng đã quên một chuyện khác.
Lập tức, đi về phía cửa nơi đang đặt dược lâu, sau đó lại nói với Quân Phi: “Quân Phi, ngươi truyền tin cho bọn họ đi. Cứ nói là ta sẽ đến đế đô. Nhưng phải để cho bọn họ chờ một thời gian. Còn có, nếu đến lúc đó Lạc Lê ít đi một sợi tóc, hậu quả, tự bọn họ gánh lấy.”
Dứt lời, tay túm lấy gùi dược thảo, tay kia lôi kéo cha nàng, sau đó nháy mắt mấy cái cười với mẹ nàng, lại bước ra ngoài.
Phi Yên thấy vậy thầm thì: “Sao đứa nhỏ này lại thân thiết với phụ thân đến thế, người ta không phải nói nữ nhi đều thân với mẫu thân hơn sao?”
Ánh nến chập chờn, Quân Phi cũng không nói gì.
Lạc Vũ lôi kéo Quân Vân vào trong mật thất mà nàng dùng để tu luyện.
Nàng buông gùi trong tay xuống, khuôn mặt đang mỉm cười nhẹ nhàng, lại đổi thành biểu tình nghiêm túc hẳn lên.
Quân Vân cũng cảm thấy sự tình có điểm trầm trọng, hắn biết Lạc Vũ kéo hắn vào nơi này vốn là có chuyện quan trọng cần nói, nên trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì?”
Lạc Vũ vẫn không nói gì, chỉ tự tay cởi áo trên người Quân Vân ra, điểm huyệt đạo giữa hai vú, ngón tay nhẹ nhàng nhấn một cái.
“Hự…” Trong nháy mắt, sắc mặt Quân Vân biến đổi, cong người lên một chút.
Cơn đau tới nhanh đi cũng nhanh, ngay lập tức liền tan biến.
Sắc mặt Quân Vân thật sự thay đổi.
“Đây là… bị trúng độc?”
Quân Vân vốn cũng có chút kiến thức nên cũng đoán ra được tám, chín phần.
Lạc Vũ gật đầu, trầm giọng nói: “Độc dược chậm tính, ngài trúng độc ít nhất đã mười bốn năm.”
Quân Vân nghe vậy trong mắt hiện lên kinh ngạc, nhưng chỉ trầm mặc trong nháy mắt, lại lập tức kiềm chế tâm tình, cố gắng đứng thẳng lưng, cau mày nói: “Là loại độc gì?”
“Không biết, Quân Phi đã điều tra khắp trong dân gian Phi Vũ vương quốc, không ai biết loại độc này.” Giọng nói của Lạc Vũ rất trầm.
Quân Vân vừa nghe, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, này…
“Phụ thân, ngài nói cho con biết, có phải ngài đã từng đắc tội qua một người đặc biệt nào đó hay không”
Lạc Vũ cúi người xuống, nhìn thẳng vào gương mặt Quân Vân đang ngồi trước mặt nàng.
Quân Vân nghe Lạc Vũ nói như vậy, đầu tiên ánh mắt có chút bàng hoàng suy nghĩ, ngay sau đó trong đôi mắt đen nhánh chợt lóe qua sửng sốt, sau đó lại áp chế xuống.
Nếu không phải Lạc Vũ bình tĩnh quan sát đôi mắt hắn, nàng gần như sẽ không thấy dấu hiệu này.
“Trước kia lúc còn làm thủ lĩnh vệ đội của đế quốc, tất nhiên sẽ đắc tội không ít người, nhưng cũng không có đặc biệt gây thù chuốc oán với ai.” Tay Quân Vân chậm rãi vỗ vỗ vai Lạc Vũ.
Lạc Vũ thấy vậy, nghĩ rằng cha nàng không nói sự thật, chắc là không quá mức khẳng định, nói như vậy…
“Đã như vậy, sau này phụ thân nên tự cẩn thận một chút, lần này con đi Vu Sơn để tìm dược thảo chế thuốc giải. Lần này là độc dược chậm tính, Lạc Vũ con còn có thời gian chế ra thuốc giải độc…”
Nói đến đây, Lạc Vũ lại nhìn vào mắt Quân Vân không nói tiếp nữa, nhưng ý tứ nàng rất rõ ràng, nếu tiếp theo hung thủ không hạ độc dược chậm tính, như vậy kết quả…