Đặc Công Hoàng Phi

chương 123: phòng tắm triền miên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên đại điện trong Vương Cung được bao trùm trong bầu không khí im lặng.

Gia chủ Lâu Tinh sắc mặt đã khó coi tới cực điểm, thần sắc ung dung đã sớm không thấy, chỉ có sự phẫn nộ càng làm cho bầu không khí bên trong đại điện thêm trầm xuống.

“Đã chết? Tốt, rất tốt, rất tốt. . . . . .” Tiếng nói phát ra mang theo sự cuồng nộ khiến ai cũng cảm thấy một trận lạnh lẽo toàn thân.

“Tông chủ, cái này. . . . . . Ta xem. . . . . .”

” Tông chủ Hải Thần Tông đến. . . . . .”

” Thiếu chủ Lăng Nam gia tộc đến. . . . . .”

Đang lúc Bát trưởng lão của Lâu Tinh gia tộc muốn mở miệng nói chuyện thì ngoài phòng vang lên tiếng bẩm báo.

Tông chủ Hải Thần Tông và Thiếu chủ Lăng Nam gia tộc , cùng nhau đến.

Cuồng phong nổi lên khắp nơi, Vương Cung Lâu Tinh trong nháy mắt mọi thứ trở nên yên lặng như tờ, mỗi người đếu mang thần sắc khác nhau.

” Tông chủ Lâu Tinh, ta là từ xa mới. . . . . . Di, Mặc Phong?”

Một thân trường bào xanh biển, mặt chữ quốc, dáng vẻ tương đối uy nghiêm tông chủ Hải Thần Tông, Thiếu chủ Lăng Nam gia tộc cùng nhau bước đi, đột nhiên con mắt liến nhìn đến thi thể trên đất.

Chưa nói hết lời, giọng nói bỗng nhiên trầm hẳng xuống.

“Mặc Phong. . . . . . Mặc. . . . . . Phong. . . . .”

Mạnh mẽ vọt tới, tông chủ Hải Thần Tông ôm thi thể Hải Mặc Phong, ngón tay run rẩy gở xuống dây chuyền màu lam.

Trước mắt mọi người, là một sợi dây chuyền, Hải Thần liên. . . . . .

Dấu hiệu của Thiếu chủ Hải Thần.

“Lâu Tinh gia tộc. . . . . .”

Tiếng gào thét mang theo sự đau đớn cùng tức giận, điên cuồng thét lên mang theo bão táp cuồng phong như sấm nổ vang lên trong Vương Cung, vang vọng khắp nơi.

“Lâu Tinh tông chủ, chuyện này không như người nghĩ. . . . . .”

Gió nổi mây phun, hàng loạt sự công kích, điên cuồng phóng ra.

Mùa xuân tháng ba, rõ ràng đã mang theo không khí đầu mùa hè, nhưng lúc này lại chỉ thấy sự lạnh lẽo của mùa đông.

Thiếu chủ Hải Thần Tông chết trong lao ngục của Lâu Tinh gia tộc.

Tông chủ Hải Thần Tông cơ hồ đập phá hết phân nửa Vương Cung của Lâu Tinh gia tộc..

Xung đột giữa Hải Thần Tông cùng lâu Tinh gia tộc không có cái gì có thể cản trở.

Lăng Nam gia tộc bất mãn Lâu Tinh gia tộc không nói lý lẽ, cũng phẩy tay áo bỏ đi, chặt đứt giao tình.

Thượng tam tông, trong nháy mắt từ bằng hữu biến thành thù địch như nước với lửa không đội trời chung.

Sóng ngầm mãnh liệt, thiên hạ từ đó không yên ổn.

Dương Liễu lả lướt, nước chảy dưới cầu nhỏ.

Tháng xuân cuối cùng, vạn vật hồi phục, vui sướng hân hoan.

Đảo mắt hai tháng đã qua.

Thượng tam tông giương cung bạt kiếm, thế như nước với lửa, trong sự hỗn loạn lại có người hoan hỉ.

“Ha ha, tốt, thật sự là quá tốt, Hải Thần Tông, Lâu Tinh gia tộc, Lăng Nam gia tộc thế như nước với lửa, thật tốt quá, quả thực thật tốt quá.”

“Cũng là thành quả chúng ta ẩn núp nhiều năm như vậy, rốt cục cũng đạt được nguyện vọng, xem ra thượng tam tông sẽ sớm diệt vong.”

“Đúng, nói rất đúng, phía trên đã có lệnh truyền, tối nay tất cả người của chúng ta tập đầy đủ có chuyện trọng yếu nhất muốn tuyên bố.”

“Dạ, ta lập tức đi phân phó. . . . . .”

Cuối mùa xuân đầu mùa hè, Lâu Tinh gia tộc vốn là dựa vào phía nam, này gió cực nóng thổi qua, càng làm cho người khác cảm thấy nóng bức khó chịu..

Ánh sáng đang dần mất đi thay vào đó là bóng đêm bao trùm khắp nơi.

Gió mát thổi qua, xua tan đi cái nóng, làm cho mọi người cảm thấy thật sảng khoái.

Bất Quy Tuyền thuộc Uông U Tuyền của Vô Miện Phong, truyền thuyết trước đây thật lâu có người vợ tư niệm trượng phu đi xa, ngày đêm chờ tại đây, cuối cùng thì chết .

Đêm này, tiếng gió vi vu, một vòng mặt trăng như cái móc cao cao giắt trên bầu trời, phản chiếu trên suối vàng, lòe lòe nhấp nháy, đẹp rực rỡ.

Toàn bộ lực chú ý của Lâu Tinh gia tộc đều tập trung vào việc ứng đối với Hải Thần Tông cùng Lăng Nam gia tộc, nên không ai chú đến địa phương này.

Khung cảnh lớn như thế nhưng hết sức tịch liêu.

“Lần này chúng ta tập hợp tất nhiên là muốn lập kế hoạch tiêu diệt Lâu tinh gia tộc.”

Dưới đêm trăng, một đám người mặc màu lam nhạt trường bào là người của Lâu Tinh gia tộc, hướng về phía U Không Tuyền mà đến..

“Chính là phía trước nơi chúng ta sẽ tập trung: chỗ chúng ta. . . . . .”

Kẻ cầm đầu là một người với y phục vàng nhạt, lời còn chưa nói hết, bỗng nhiên đứng lại, trên mặt không còn vẻ tươi cười mà thay vào đó là một sắc mặt cực kỳ khó coi, xanh mét, tái nhợt.

Phía sau hắn cả đám người cũng đồng thời sửng sốt, sắc mặt trong nháy mắt cũng cực khó nhìn.

Chỉ thấy, trước mặt bọn họ, một vũng nước chập chờn bên cạnh U Tuyền, có hai người đang tùy ý ngồi ở đó trên thạch đài ngọc thạch, vừa lúc cả hai đều đang hạ cờ.

Một người một đầu tóc đen, quần màu tím, một tay chống cằm, nhíu chặt chân mày.

Người còn lại, một đầu tóc bạc ở đang lay động trong gió.

“Ngươi lại thua rồi.” Một con cờ rơi xuống, nam tử tóc bạc ngẩng đầu nhướng mày.

“Sai rồi, ta đặt sai nước cờ, không tính, nhặt lên đánh lại, đánh lại.” Cô gái tóc đen thấy vậy tính chơi ăn gian muốn đặt lại quân cờ.

Nam tử tóc bạc kia thấy vậy cũng không truy cứu, lãnh đạm cười, tùy ý nàng hủy quân cờ.

“Thí Thiên chàng thấy ta đặt lại quân cớ như vậy tốt không?” Cô gái sau khi chỉnh sửa quân cờ xong, vẫn không quên khiêm tốn hỏi nam tử tóc bạc.

“Ưhm, chỗ này nàng còn có thể đi hai bước.” Vân Thí Thiên một thân lãnh khốc, nghe vậy cũng thật sự đưa tay chỉ điểm.

“Ah, vậy ta đi chỗ này.” Cô gái nét mặt tươi cười như hoa.

Ánh sáng đêm trăng chiếu vào trên người bọn họ, chính là Lạc Vũ và Vân Thí Thiên.

“Bọn họ, bọn họ không phải là. . . . . .”

Nhín thấy vậy, thủ lĩnh của đám gian tế sắc mặt đại biến nhìn như gặp quỷ.

Vân Thí Thiên và Quân Lạc Vũ, hắn rõ ràng là nhìn thấy đã chết, thi thể của bọn họ hắn còn nghiền xương thành tro rồi, làm sao có thể còn. . . . . .

Này. . . . . . Này. . . . . .

Khiếp sợ cực kỳ không có ai nói được tiếng nào.

Trên thạch đài kia Lạc Vũ tự nhiên đưa tay bưng lên chén trà trên bàn, hớp một ngụm, một giọt nước chảy ra, nước ở chén trà rơi xuống một … vật khác.

“Ôi, vật này cũng không thể bị ướt, nói không chừng còn có thể dùng nó để đi ra ngoài đây.”

Lạc Vũ một lời thốt ra mang theo sự chế giễu, mạnh mẽ đẩy loạn các quân cờ, đưa tay đoạt lấy chén trà bên cạnh.

Vừa cười vừa quay đầu nhìn sang nói: “Bát trưởng lão cùng Song Diệp thành Lễ thân vương, các ngươi nói có đúng hay không?”

Dưới ánh trăng, một đám người mặc màu vàng nhạt trường bào người, rõ ràng nhìn thấy vật trong tay Lạc Vũ.

Một khối điêu khắc Song Diệp Phi Long Song Diệp thành, chuyên dùng để giám thị và ra lệnh cho tình báo viên Phi Long lệnh.

“Ti. . . . . .” Thấy vậy Bát trưởng lão và một ít người núp ở chỗ tối Song Diệp thành Lễ thân vương, sau khi thấy rõ ràng nhất tề hít một hơi lãnh khí.

“Đi, mau.” Hít một ngụm lãnh khí , hai người phản ứng cũng cực mau, lập tức điên cuồng hét lên, xoay người bỏ chạy.

Vân Thí Thiên, Lạc Vũ không có chết, đương nhiên Hải Mặc Phong kia cũng không có chết.

Mặc dù trước mắt bọn họ hoàn toàn không biết tại sao người đáng chết lại không có chết, nhưng có một điều bọn họ hoàn toàn có thể xác nhận.

Bọn họ đã bị bại lộ, đây tuyệt đối là có người thiết kế, tuyệt đối là như vậy.

Hai mươi ba gian tế trong nháy mắt tản ra, chia thành bốn phương tám hướng mà chạy.

Mà đang ngay lúc bọn họ tính tản ra, chỉ trong chớp mắt, vô số cây đuốc từ Bất Quy Tuyền chiếu sáng bốn phía.

Trong khoảnh khắc làm cho đêm tối sáng hẳn lên giống như ban ngày.

“Oanh.” Ở nơi tiếp xúc giữa ngọn đèn dầu ở bên trong, một tiếng va chạm thanh thúy vang lên.

Bát Trưởng lão phát ra động tác nhanh nhất, trên mặt bị một lực đạo cường mãnh đánh vào, nặng nề rơi xuống mặt đất.

Kèm theo hắn rơi xuống, là Giá Hiên Mặc Viêm một thân trường bào đỏ thẫm, mặt như La Sát, lạnh lùng hai tay ôm ngực đứng ở trước mặt mọi người Lâu Tinh gia tộc.

Phía sau, ngang dọc là hàng loạt người của Lâu Tinh gia tộc trên mặt toàn bộ là sự tức giận.

“Hai mươi ba người cùng Song Diệp thành Lễ thân vương, các ngươi ẩn nấp trong Lâu Tinh gia tộc chúng ta đúng là đã cược thật lớn tiền vốn a.” Dưới bóng đêm, Giá Hiên Mặc Viêm mặt trầm như nước.

Vừa sải bước ra, hung hăng một cước dẫm lên người Bát trưởng lão đang nằm trên mặt đất.

Chỉ nghe tiếng hét thảm đồng thời kèm theo tiếng gãy xương vang lên, Bát trưởng lão nửa người bị đá trúng trở nên mềm nhũn.

Bị Giá Hiên Mặc Viêm ngạnh sanh đạp gãy xương.

Trong đêm lời nói của Giá Hiên Mặc Viêm càng thêm phiêu đãng, thấy vậy Song Diệp thành Lễ thân vương lại càng nhanh chân hướng theo phương hướng khác mà chạy.

Xem ra muốn trốn thoát quả thật không dễ.

“Là ngươi tự mình trở về, hay là ta động thủ.”

Lễ thân vương hướng nơi không có người điên cuồng mà chạy, ngay lúc đó một đạo thanh âm nhàn nhạt vang lên, ngăn trước phương hướng mà Lễ Thân Vương đang chạy.

Dưới ánh trăng, Hải Mặc Phong một thân trường bào xanh biển hai tay chắp ở sau lưng, đang lạnh lùng đứng.

Đứng bên cạnh Hải Mặc Phong là Thiếu Chủ Lăng Nam gia tộc một thân phong lưu tiêu soái phe phẩy chiết phiến.

Hai người song hành mà đứng, nhưng cũng không xuất thủ chỉ cần dung hơi thở cũng đã làm cho Song Diệp Thành Lễ thân vương thấy lạnh người.

“Các ngươi. . . . . .”

Mạnh mẽ dừng lại cước bộ, sắc mặt Song Diệp Thành Lễ thân vương cơ hồ xanh mét cực kỳ khó coi, nhìn trừng trừng Hải Mặc Phong và Thiếu chủ Lăng Nam.

“Thì ra là các ngươi dở trò, diễn trò làm cho chúng ta mắc mưu.” Khi đã nhận ra sự thật, Song Diệp Thành Lễ thân vương cơ hồ là điên cuồng hét lên.

“Thanh âm ghê gớm thật, chúng ta cũng không có điếc.” Ngồi ở trên thạch đài Lạc Vũ ngoắc ngoắc lỗ tai, oán trách.

“Ngươi không nên vì muốn ăn gian mà kiếm cớ.” Một bên Vân Thí Thiên nhàn nhạt mở miệng, thần sắc lạnh như băng, nhưng trong mắt hàm chứa nụ cười.

Lạc Vũ vừa nghe nhất thời khuôn mặt nghiêm nghị cùng kinh ngạc nói: “Có ư, ta làm sao không biết?”

Vân Thí Thiên thấy vậy đưa tay tựu hung hăng xoa nhẹ mặt Lạc Vũ.

Người này, cờ vây thật sự dở tệ, lại còn giả ngây giả dại bản lãnh thật đúng là không tệ.

Lạc Vũ nhất thời cười, vuốt vuốt lệnh bài trong tay, chuyển đến bên cạnh Vân Thí Thiên ngồi xuống.

“Thật là mưu đồ thâm độc a, hạ tam tông liên thủ bày mưu làm cho thượng tam tông nội đấu, còn bản thân thì ở một bên hưởng lợi, kế sách hay a, hay a.”

Lạc Vũ lắc đầu nhìn sắc mặt đang biến đen của Song Diệp Thành Lễ thân vương.

Nếu bọn chúng biết rằng Giá Hiên Mặc Viêm muốn bảo vệ bọn họ nên làm cho bọn họ giả chết, lợi dụng chuyện này không uổng phí tâm tư một phen bắt hết gian tế của Lâu Tinh gia tộc, sự thật rất đơn giản a.

Cho dù là Lâu Tinh địa lao cơ quan mạnh cỡ nào, chỉ cần có Lâu Tinh thiếu chủ ở bên trong động tay, còn có cái gì là không thể đổi trắng thay đen .

Một khi giả chết, thượng tam tông sẽ nội chiến.

Chuyển từ việc ngoại liên hiệp thành ngầm liên hiệp.

Hạ tam tông muốn cao hứng còn quá sớm.

Vuốt ve lệnh bài trong tay, Lạc Vũ vẻ mặt tươi cười tựa vào ngực Vân Thí Thiên.

Đối với thủ đoạn trộm Long chuyển Phượng, lúc nàng ở trước mặt Đế Phạm Thiên cũng đã từng làm.

Muốn một lưới bắt hết tất cả gian tế Lâu Tinh, thật sự là quá đơn giản bất quá.

Chỉ cần một khối Phi Long lệnh cùng mấy câu ám hiệu và ký hiệu.

Hai mươi ba gian tế nhổ tận gốc.

Ai, những thứ thủ đoạn nhỏ này bọn họ khinh thường nhắc tới.

Nếu không phải trêu ghẹo Song Diệp thành mãi những thứ này ám hiệu chắp đầu, đã sớm có thể đem bọn họ bắt lại liễu.

Nhìn thấy được sắc mặt Lạc Vũ, Vân Thí Thiên đưa tay ôm lấy Lạc Vũ, dù bận nhưng vẫn ung dung ngồi một bên xem cuộc vui.

“Thật đúng là quá ngu ngốc.” Đối mặt với Song Diệp thành Lễ thân vương, Thiếu chủ Lăng Nam quơ quơ chiết phiến rất tán thưởng gật đầu mỉm cười.

“Các ngươi. . . . . . Các ngươi. . . . . .”

Không, hắn phải nhất định phải tấu thoát để quay về báo cáo.

Thượng tam tông xung đột hoàn toàn là giả tạo, mà bọn họ hạ tam tông còn hoàn toàn không biết.

Nếu là tình huống như thế, vậy bọn họ hạ tam tông tuyệt đối sẽ thiệt thòi lớn .

Song Diệp thành Lễ thân vương trong nháy mắt đôi con ngươi hiện lên màu đỏ.

“Hướng, trở về báo cáo thành chủ, thượng tam tông. . . . . .”

“Còn muốn trở về báo cáo, nếu có thể để báo cáo thành công, thật sự coi chúng ta là đồ chơi sao.” Cách đó không xa Giá Hiên Mặc Viêm vẻ mặt bốc lửa, vung tay lên.

Phía sau đã sớm đầy cao thủ Lâu Tinh gia tộc đang tức giận, lập tức từ tứ phương vây kín.

“Giết.” Gọn gàng linh hoạt, nói năng có khí phách.

Ánh trăng sáng tỏ, Bất Quy Tuyền, chân chính có đi không có về.

Nhổ hết gian tế Lâu Tinh là chuyện nhỏ, nhưng là để cho bọn họ truyền ra thượng tam tông xung đột đây là chuyện đại sự.

Bất quá là một cuộc hí kịch nhỏ, lại làm cho thượng tam tông từ Minh chuyển Ám, chân chính hạ tam tông còn không biết đây là sự lợi hại của thượng tam tông.

Nên nhập gia tuỳ tục, bố trí hết thảy, Lạc Vũ và Vân thí Thiên lợi hại.

Đêm trăng sáng sủa, tiếng chém giết Thành tấm.

Sau một phen chém giết, gian tế Lâu Tinh toàn bộ bị diệt.

Kế tiếp, thượng tam tông xung đột càng ngày càng lớn, thậm chí động cả đao thương.

Hạ tam tông vui sướng khi người gặp họa, cao hứng vui đến quên cả trời đất.

Màu sắc mùa hạ bao trùm khắp nơi, gió mang theo tin tức mới.

Vô Miện Phong, trong biệt viện của một trấn nhỏ.

Một dòng nước suối được dẫn chảy vào phòng, bên trong phòng tắm hơi nước dày đặc, bóng người thành đôi.

Trong phòng tắm, Vân Thí Thiên một thân không quần áo đang ngồi trên Ngọc Thạch hai mắt khẽ nhắm lại tùy ý hưởng thụ không gian mát mẻ.

Phía sau, Lạc Vũ ngồi ở trước thạch thai vì Vân Thí Thiên gội đầu tóc.

Khó có được thanh nhàn, hai người ai cũng không có lên tiếng, nhưng là đầy nhu tình mật ý.

Tràn ngập trong phòng tắm .

“Thí Thiên, khó có được chàng lại không để ý đến Giá Hiên Mặc Viêm bới móc nha.” Ngồi ở sau lưng Vân thí Thiên, Lạc Vũ đang gội đầu tóc cho Vân Thí Thiên, vừa cười vừa nói.

Giá Hiên Mặc Viêm thật sự trưởng thành rồi, xử sự có chừng có mực không còn ương ngạnh phách lối giống ngày đó.

Bất quá đại sự thì không nói, nhưng chuyện nhỏ nhặt vẫn cứ nhằm vào Vân Thí Thiên.

Không nói những thứ khác, đã không muốn Vân Thí Thiên ở Lâu Tinh trong gia tộc, đem bọn họ an bài ở chỗ này, nói ra chính là chẳng có nể mặt gì cả.

Lại khó có được, cư nhiên Vân Thí Thiên cũng tùy ý người sắp xếp, lại không có so đo.

Vân Thí Thiên nhắm hai mắt, nghe Lạc Vũ hỏi như thế, trên mặt hiện lên một tia khinh thường, chậm rãi nói: “Ta không so đo với người không cùng cấp bậc.”

Giá Hiên Mặc Viêm mặc dù trưởng thành rồi, bất quá đối với hắn mà nói, còn chưa đủ.

“Huống chi, nàng đối với hắn không có tình ý gì.”

Lạc Vũ đối với Giá Hiên Mặc Viêm đúng là không có cảm giác gì, vì vậy hắn cùng Giá Hiên Mặc Viêm so đo cái gì.

Đối với tình địch như Giá Hiên Mặc Viêm không đủ phân lượng để cạnh tranh nên hắn cũng không để ý.

Mặc dù Giá Hiên Mặc Viêm lần này đã tiến bộ rất nhiều.

Lạc Vũ nghe Vân Thí Thiên nói khẳng định như vậy, lập tức không khỏi cười kéo kéo đầu tóc Vân Thí Thiên: “Khó trách hắn lại sinh khí.”

Nàng cũng biết không rõ tại sao Giá Hiên Mặc Viêm lại phải hỗ trợ.

Bất quá, Vân Thí Thiên nói không cùng Giá Hiên Mặc Viêm so đo cũng không sai.

Dù sao ban đầu nàng mặc dù tức giận, bất quá sau lại nghe cha mẹ hoàn hảo không tổn hao gì, này tức giận cũng tựu biến mất, hiện tại không cần thiết nhớ lại làm gì.

Dội nước lên tóc Vân Thí Thiên nhìn dòng nước từ trên chảy xuống trông thật đẹp làm cho Lạc Vũ quả thực yêu thích vuốt ve.

“Lâu rồi không có cuộc sống nhàn tĩnh như vậy.” Vuốt ve đầu tóc Vân Thí Thiên, Lạc Vũ bắt đầu vì Vân Thí Thiên xoa bóp.

Nàng nhớ được kể từ khi nàng gặp Vân Thí Thiên, mọi việc chưa bao giờ quá nhàn hạ.

Nếu như không phải liều mạng chiến đấu thì cũng bận rộn thứ khác, hai thứ xoay vần luân phiên cho nhau.

Tóm lại, chính là sống không bằng chết, tính mạng tùy thời đều đứng giữa lằn ranh của cái chết.

Như hiện tại hai người lẳng lặng chung đụng cùng một phòng, tắm rửa, chưa từng có lúc nào được như vậy.

Vân Thí Thiên nghe vậy quay đầu, kéo tay Lạc Vũ: ” Nàng mệt mỏi.”

Không cần hỏi có hối hận hay không, hắn biết Lạc Vũ tuyệt đối sẽ không hối hận.

Lạc Vũ nghe vậy dứt khoát bò tới trên lưng Vân Thí Thiên, cười nói: “Dĩ nhiên a, bất quá chờ đem những chuyện này giải quyết hết sẽ có thể tự do vui chơi a.”

Vân Thí Thiên nắm Lạc Vũ từ phía sau hắn chuyển đến trước ngực hắn nhẹ nhàng ừ một tiếng, bên môi còn hiện lên nét cười.

Lạc Vũ thấy vậy mỉm cười cúi đầu ở trên cổ Vân Thí Thiên cắn một cái.

Vân Thí Thiên vốn là đoan đoan chánh chánh ngồi ở trong bồn tắm, lúc này bàn tay ôm Lạc Vũ trở nên căng thẳng , mắt chợt sâu, thân thể trong nháy mắt căng thẳng .

“Thí Thiên, chàng có cảm giác rằng ở nơi này chúng ta cũng không được coi trọng a?”

Đang lúc Vân Thí Thiên thân thể căng thẳng , da thịt bắt đầu nóng lên, Vân Thí Thiên vốt ve trên lưng Lạc Vũ đột nhiên chậm rãi nói.

Vân Thí Thiên hít sâu một hơi, đè nén dục vọng trong mình, quay đầu nhìn Lạc Vũ.

“Vì sao nói như thế?”

Lạc Vũ ngồi ở trước mặt Vân thí Thiên, lúc này nhíu mày, trầm giọng nói: “Ta cảm thấy được thượng tam tông quá cao ngạo rồi, cho dù lần này là chúng ta giúp bọn họ thì bọn họ cũng không đem chúng ta để vào trong mắt, thí dụ như nói chỗ này thôi.”

Nếu bọn họ thật sự coi trọng chúng ta tuyệt đối sẽ không an bài ở chỗ này, cho dù Giá Hiên Mặc Viêm là Thiếu chủ cũng là có ân oán với chúng ta.

“Lánh đời tông môn tự cao tự đại đã quen, chúng ta mặc dù có Vọng Thiên Nhai cùng lực lượng của Hỏa Ma thì ở trong mắt bọn họ cũng không là cái gì.”

Phải nói là để được coi trọng rất khó, mà muốn chiếm được chỗ tốt của bọn họ còn khó hơn.” Vân Thí Thiên gật đầu.

Vọng Thiên Nhai cùng Hỏa Ma ở trong mắt người bình thường đã là thế lực tuyệt đỉnh.

Nhưng là đối với bọn họ lánh đời nhất tộc thì cũng không đọ coi là cái gì.

Tùy tiện một người trong tam tông ra tay cũng đã muốn diệt toàn bộ bọn họ.

Cho dù có hắn, Lạc Vũ, Tiểu Ngân, Tiểu Hồng, nhưng ngoại trừ bọn hắn ra thì không có ai là cao thủ.

Mà trình độ này của bọn hắn thì lục tông tùy tiện vừa phất tay một cái cũng đủ đánh bại bọn hắn, dĩ nhiên là sẽ không đem bọn hắn để vào mắt.

“Đúng, ta cũng ý tứ này, bọn họ dùng chúng ta đi chuyển từ Minh sang Ám, chỗ tốt không ít, nhưng là hai người chúng ta một chỗ tốt cũng không có.”

Ngược lại, vẫn là bị xem thường, vạn dặm bôn ba.

“Không chỉ có không có lợi, ngược lại, sau này chỉ sợ sẽ có vô số chỗ xấu.” Vân Thí Thiên nhìn Lạc Vũ.

Lánh đời tông môn nhân mã mạnh mẽ cường tráng, ngàn năm truyền thừa, đúng là bọn họ khó có thể sánh bằng.

Hôm nay, bọn họ lợi dụng hai người chúng ta làm quân cờ để lừa hạ tam tông.

Ngày khác, hạ tam tông biết được nguyên nhân, sợ rằng còn không có đối địch thượng tam tông, mà sẽ trực tiếp đánh Vọng Thiên Nhai cùng Hỏa Ma.

“Chỉ sợ không phải sau này, chính là hiện tại.”

Lạc Vũ con ngươi rét lạnh: “Già Diệp Tháp chuyện tình đã là lửa sém lông mày rồi, mà chúng ta Phiêu Miểu thần thông lại không có trong tay.”

Chỗ tốt không có, nàng cũng không so đo.

Nhưng là, tuyệt đối không thể có chỗ xấu.

Vân Thí Thiên nghe vậy cũng gật đầu.

Già Diệp Tháp nếu đưa toàn bộ Tông tộc giết tới cửa, hoặc là liên lạc hạ tam tông cùng nhau đánh tới.

Vọng Thiên Nhai cùng Hỏa Ma sẽ không thể kháng cự.

Khi đó, sợ rằng thượng tam tông có mượn cơ hội đánh hạ tam tông, nhưng là tuyệt đối sẽ không ra mặt giúp bọn hắn chống lại hạ tam tông.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương cũng hiểu được suy nghĩ của nhau.

“Cho nên, ta có ý này.” Lạc Vũ trên mặt nghiêm túc đột nhiên lộ ra một tia cười tà.

Vân Thí Thiên nhìn Lạc Vũ cười, mắt đẹp – xoay động: “Chuyện bé xé ra to?”

“Đúng, chính là ý này.” Lạc Vũ đưa tay mạnh mẽ vỗ tay Vân thí Thiên Nhất.

“Bọn họ thượng hạ tam tông ầm ĩ, chúng ta không chiếm được chỗ tốt, chỉ có chỗ xấu, kia thay vì chờ bọn họ tìm chúng ta tính sổ.

Không bằng hai người chúng ta tiên hạ thủ vi cường, đem chuyện này náo lớn hơn, bọn họ ai cũng đừng nghĩ ngồi làm ngư ông đắc lợi.”

“Ý của ngươi là?” Vân Thí Thiên hai mắt phát sáng.

Lạc Vũ cười tươi rực rỡ: “Chúng ta làm cho bọn họ tự diệt lần nhau.”

Mọi người thường nói thần tiên đánh giặc, người phàm dính tai ương.

Phải nhớ nếu bọn họ những người phàm tục không muốn dính tai ương, như vậy cũng chỉ có tiên hạ thủ vi cường.

Ngươi bất nhân, ta bất nghĩa.

Đang nói…, bọn họ đuổi theo thượng tam tông, hạ tam tông, kia cũng không có cái gì Đại giao tình, Hải Mặc Phong nơi đó cũng là công bằng mua bán .

Kia cần gì phải bận tâm người nào.

Nhìn Lạc Vũ hai mắt trong suốt, Vân Thí Thiên thanh âm trầm thấp: “Thế lực không đủ.”

Chúng ta còn chưa đủ cái kia thế lực khiến cho bọn họ tự động thủ.

Lạc Vũ nghe vậy từ trong lòng ngực lấy ra Phiêu Miểu quyền trượng: “Có cái này, là đủ rồi.”

Phiêu Miểu quyền trượng kia bên trong chứ nguồn tài phú khổng lồ, có cái gia tài đầy gí trị như thế này thì lo gì thực lực không có.

Tiền, mặc dù rất tục tằng.

Nhưng là, có lúc, có nó chính là có hết thảy.

Có Phiêu Miểu nhất tộc tài phú trong tay, nếu là bọn họ không biết tận dung thì quả thật bọn họ quá ngu ngốc rồi.

Vuốt vuốt trong tay Phiêu Miểu quyền trượng, Lạc Vũ cười âm trầm : “Ta muốn nhìn, hiện tại không để cho ta Phiêu Miểu thần thông, rồi sẽ có một ngày bọn họ van cầu chúng ta học.”

Thanh âm nhỏ bé, nhưng là lại nói năng có khí phách, tiếng nói có lực, tất cả đều là quyết tuyệt.

Vân Thí Thiên nhìn như Lạc Vũ tự tin như vậy, trong mắt vốn là đè nén ánh lửa, hai tay mạnh mẽ nhâc lên đem Lạc Vũ kéo xuống nước .

“Uy, chàng làm gì thế. . . . . . Ngô. . . . . .”

Không kịp chuẩn bị, Lạc Vũ bị Vân Thí Thiên kéo xuống tiếng kêu mới phát ra, đã bị một đôi môi cực nóng dán lên.

Đem câu nói kế tiếp nuốt xuống.

Vân Thí Thiên vốn là đang tắm, toàn thân trên dưới không một mảnh vải sớm đã bị trêu chọc đến phát hỏa.

Lúc này, nhìn Lạc Vũ tràn đầy sức sống như thế thu hút ánh mắt hắn làm sao mà hắn còn nhẫn nổi.

“Đây là nàng tự tìm ta vốn tính chờ nàng mười sáu tuổi rồi mới tính hiện tại không thể nhịn được nữa.” Vân Thí Thiên hai mắt phát hỏa mãnh liệt.

Không thể nhịn được nữa thì không cần ẩn nhẫn, dù sao cũng là lão bà của hắn.

Ôm Lạc Vũ hôn lấy cuồng nhiệt, Vân Thí Thiên hai tay nhanh chóng kéo xuống quần áo.

Tay lướt qua nơi nào thì áo quần thoát ra tới đó.

Nhìn nhân nhi trong nước làn da sang bóng nõn nà như ngọc, ẩn hiện trong nước, mỹ như thế ngon như thế thì làm sao mà hắn nhẫn được nữa.

“Thí Thiên, chàng. . . . . . Ngô. . . . . .”

Mới khẽ thở ra, lời nói chưa kịp nói xong Lạc Vũ đã bị Thí Thiên ngặn lại bằng đôi môi nóng bỏng.

Lửa nóng trên bàn tay to từ trên da thịt ngọc ngà tàn sát khắp nơi, nơi nào đi qua cũng mang theo lửa nóng, trong nháy mắt giống như trên thảo nguyên lửa cháy lan ra đồng cỏ, cháy sạch cả người nàng..

Làm cho nàng không tự chủ run lên, càng như mời mọc Vân Thí Thiên đến lấy.

Lập tức, Vân thí Thiên nắm thắt lưng Lạc Vũ mạnh mẽ nghiêng người, trực tiếp đem Lạc Vũ đặt ở phía dưới.

Vạt áo mở ra lộ ra da thịt nõn nà.

Xong rồi, đáng ra không nên đi theo Vân Thí Thiên tắm, Lạc Vũ ở trong lòng kêu to.

Chẳng qua là ý nghĩ trong nháy mắt đung đưa sau đó lập tức biến mất, ý thức hoàn toàn bị Vân Thí Thiên chiếm giữ, cơ thể như bị đốt nóng cực mạnh. Trên da thịt nõn nà hiện lên rất nhiều những dấu hôn ngân kiều diễm như lửa.

Quần áo đã muốn thoát ra hết bỗng dưng…

Chúng ta đã trở lại. Ở nơi này đang lửa nóng lan tràn, phía ngoài hai đạo tiếng kêu sung sướng vạn phần vang lên, Tiểu Ngân cùng Tiểu Hồng bay vọt tới.

“Phanh.” Vân Thí Thiên sắc mặt trầm xuống, một tay ôm chặt Lạc Vũ, kéo xuống dùng thân thể chặn lại cơ thể đang không một mảnh vải của Lạc Vũ.

“Đi ra ngoài.” Thét giận.

Di, cùng nhau tắm rửa a, ta cũng vậy muốn, xông tới Tiểu Hồng nhìn hai người đang dây dưa trong nước, kêu một tiếng vui mừng, nhào tới.

Vân Thí Thiên trong nháy mắt mặt đen như đáy nồi.

Nhìn hình như không phải là tắm, là khi dễ a, Tiểu Ngân thì ngồi ở bên hồ tắm mở to hai mắt nhìn Vân Thí Thiên cùng Lạc Vũ đang ở trong nước.

Vậy ngươi mau khi dễ đi ta cũng xem một chút, có gì không hiểu sẽ rất tốt để hỏi a.

Tiểu Ngân cười, cơ hồ đem nửa cái đầu vùi vào trong nước, ý đồ thấy rõ ràng quá trình khi dễ như thế nào..

“Cút.”

Một ngày mùa hè khô ráo, hỏa khí tỏa ra rất nặng nề, rất nặng nề.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio