Edit: Hami Beta: Sakura “Già Diệp tháp bị tập kích.” Mật báo chỉ có mấy chữ dấu vết run sợ, nhìn ra được thời điểm kia là đang trong trạng thái hoảng loạn.
“Già Diệp tháp bị tập kích?” Lạc Vũ trừng mắt nhìn, lặp lại một lần.
Già Diệp tháp tông môn đã sớm bị hủy, địa bàn cũng đã mất, còn có thể bị tập kích cái gì?
“Bọn họ tạm thời trú đóng ở trung du.” Một bên Thành chủ Song Diệp Thành nghe nói trầm giọng xen vào nói.
Trung du? Lạc Vũ, Vân Thí Thiên, Minh Trần Dạ, nghe nói nhất tề nhíu mày.
Cái chỗ trung du này, vị trí thuộc về phía Nam của đại lục Vong Xuyên, cùng với gia tộc Lăng Nam nhìn trúng địa thế, cũng không có cách quá xa.
“Hắn cũng muốn từ nơi này ở Đông Sơn tái khởi.” Giọng nói của Thành chủ Song Diệp Thành rất nặng nề.
Thân là Hạ tam tông, liên lạc giữa bọn họ dù sao so với những người khác nhiều hơn một chút, vì vậy biết tính toán và bố trí Tông chủ Già Diệp tháp.
Thiên hạ đã tám phần, các thế lực đã chốt lại.
Muốn Đông Sơn tái khởi, chỉ có hướng đông nam đại lục, chỗ này hoàn toàn không có thế lực lớn trấn giữ.
Song, nhưng bây giờ. . . . . .
Lại là Đông Nam, lông mày Vân Thí Thiên lạnh chìm.
“Tình huống bây giờ như thế nào?” Vân Thí Thiên lạnh lùng mở miệng.
“Theo thư gửi nhìn lại, thì rất không lạc quan.” Minh Trần Dạ vuốt vuốt một thanh Tiểu đao nhọn trong tay, chậm rãi mà nói.
“Đi xem một cái?” Thành chủ Song Diệp Thành nhìn Vân Thí Thiên và Minh Trần Dạ.
Vị trí Trung Nam, nơi này thiên hướng về thế lực Địa Ma Hỏa cùng với Phật Tiên Nhất Thủy.
Nhưng là hai đại quân vương này trước mắt đều nơi này, mà Già Diệp tháp trước mắt lại. . . . . . Bọn họ là không phải là. . . . . .
“Hai người đi xem một chút chuyện gì phát sinh cũng tốt, ta sẽ không đi, ta đang suy nghĩ ra nhiều vấn đề về thuốc giải nên không thể đi.” Nghe Thành chủ Song Diệp Thành nói, Lạc Vũ mở miệng nói.
Già Diệp tháp bị tập kích, lẽ ra bọn họ tuyệt đối sẽ không quản.
Song, nếu có quan hệ tới hướng Đông Nam này, vậy trước tiên đem thù riêng để một bên.
Vân Thí Thiên nghe nói thế thì cau mày nhìn Lạc Vũ.
Lạc Vũ thấy vậy lặng lẽ nhìn Vân Thí Thiên, máu của nàng có thể tẩy đi hắc khí kia, nàng hiện tại mới biết được, người khác khẳng định không có nhanh như vậy biết.
Vì vậy, hiện tại nàng rất an toàn, không cần sợ có cái lực lượng gì tìm tới tận cửa, cũng yên tâm hơn một chút.
Vân Thí Thiên cũng nghĩ vậy, huống chi còn có Tiểu Hồng ở chỗ này
Vấn đề về an toàn trước mắt coi như ổn thỏa, lập tức lông mày cũng dãn ra.
“Uy, lúc này mà còn tình chàng ý thiếp a, ta. . . . . .”
“Đi.”
Minh Trần Dạ tức giận lời còn chưa nói hết, Vân Thí Thiên vẫn lạnh lùng tiêu soái, một phát bắt được cánh tay Minh Trần Dạ, rất nhanh phóng ra bên ngoài.
Muốn đi hãy đi mau.
Gió run sợ bối rối, cây lựu qua năm tháng từng cây từng cây một rụng xuống.
Cái màu đỏ tươi đẹp kia, biến hôm nay thành màu đỏ tươi rồi.
Trung du cách Song Diệp Thành không tính là gần.
Nhưng là đối mặt với khí thế ba đại cao thủ, cùng Tiểu Ngân này vua vạn thú, cùng với Kim Loan Phượng ngày đêm bay tới, chỉ có mấy ngày cũng đã đến nơi.
Trước mắt rất thê lương, một mảnh phế tích.
Đứng ở ngoại ô trung du tông môn Già Diệp tháp tạm thời dàn xếp chút, mấy người không dám tin trừng mắt nhìn cảnh tượng này.
Một mảnh hoang tàn, gạch ngói vụn tro bụi.
Dõi mắt nhìn lại, vốn là không sánh được tông môn Già Diệp tháp đại khí cùng hoa lệ, nhưng ít nhất cũng tinh mỹ sáng như ngọc tạm thời cũng coi như là được.
Mà lúc này chỉ còn lại có một mảnh phế tích, tầm mắt lướt qua một vòng bất kỳ cái gì cũng không có.
Toàn bộ cũng là bể tan tành, toàn bộ đều rối loạn.
“Ha ha, cứ như vậy bị phá hư hoàn toàn.”
Đứng ở trên đống phế tích Minh Trần Dạ cười giễu cợt một tiếng, lời nói ra có chút hả hê, nhưng là âm điệu, lại không nghe ra bất kỳ sự giễu cợt nào.
Ban đầu, tông môn Già Diệp tháp trên trăm năm bị thượng tam tông liên thủ phá huỷ ngày đó, hắn lại ở ngay tại chỗ lúc ấy.
Thượng tam tông tới bao nhiêu cao thủ, hợp thành bao nhiêu quy mô, mới phá được tông môn Già Diệp Tháp, đối với tông môn Già Diệp tháp tiến hành càn quét.
Mà kết quả của cuộc càn quét này chính là Già Diệp Tháp thua.
Nhưng là, tông môn kia cũng còn không có bị phá hư đến cái trình độ này.
Lần này, phế tích trước mặt này, nếu là không có người nói cho bọn hắn biết, mấy ngày nay còn có ít nhất mấy ngàn cao thủ ở chỗ này.
Hắn quả thực không nghĩ ra nhìn nơi này chính là một phế tích hoang phế đã mấy thập niên rồi.
Căn bản nhìn không thấy bất kỳ thứ gì còn lưu lại.
Khóe miệng co quắp, Minh Trần Dạ là lần đầu tiên nhìn thấy một chỗ bị phá hư đến bậc này.
“Bọn họ đâu hết rồi?”
Thành chủ Song Diệp Thành lúc này từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, sắc mặt tương đối khó coi nhìn nhân viên tình báo trầm giọng quát lên.
Mấy cái nhân viên tình báo, một thân chật vật, nghe nói đầu cũng không dám ngẩng lên, nơm nớp lo sợ nói không ra lời, chỉ có thể đưa tay hướng phế tích, chỉ chỉ.
“Cái gì?” Thành chủ Song Diệp Thành lần này hoảng sợ trừng lớn mắt.
“Không có. . . . . . Không có một người. . . . . . nào thoát ra. . . . . .” Mấy nhân viên tình báo nói còn chưa dứt lời, sắc mặt kia đã hoàn toàn không còn giọt máu nào.
“Không có một người nào thoát ra?” Thành chủ Song Diệp Thành nghe lời này thì rất rung động không có bất kỳ ngôn ngữ nào có thể hình dung.
Trước kia thấy thư tín truyền đến rất hỗn loạn, thì nghĩ đến có lẽ sẽ có ít nhiều tổn thương.
Mà bây giờ, lại. . . . . . lại nói cho hắn biết một người cũng không có thoát được?
Từ Tông chủ Già Diệp Tháp, cho tới mấy ngàn cao thủ, một người cũng không sống sót?
Thiên, đây quả thực là đang nói đùa a!!!
Cho dù ban đầu Già Diệp Tháp bị Thượng tam tông diệt hơn phân nửa thế lực, nhưng là những thứ còn sót lại cũng vẫn có dư thực lực, nếu muốn đối phó với một ít thế lực nhất định không có vấn đề.
Mà bây giờ, lại cứ như thế hoàn toàn diệt vong. . . . . .
Tháng năm gió nhẹ nhàng phất qua, mang theo vô số bụi băm.
Lại làm cho mọi người đang đứng ở đây, không cảm giác được chút ấm áp nào.
Chậm rãi bước vào phế tích, Vân Thí Thiên không có nghe nhân viên tình báo nói hết, sắc mặt lãnh khốc chậm rãi đi vào.
Phế tích toàn một đống hỗn độn, bước đi còn phát ra âm thanh rang rắc vỡ vụn.
Vết máu đã khô lưu lại màu dấu vết nâu đen.
Hỗn loạn, chân chính hỗn loạn.
Từ xa nhìn lại cũng đã thấy được toàn cảnh hỗn loạn.
Ánh mắt bắn càn quét, bốn phía tình huống thu hết vào mắt.
Kiên Thạch chế tạo Trụ Tử (cây cột), bể nát vụn.
Cung điện phòng ốc, thật giống như bị một bàn tay khổng lồ đánh nát thành từng mảnh nhỏ, văng vãi khắp nơi.
Cây cối bị nhổ tận gốc, lưu lại một hố khổng lồ trên mặt đất.
Mà cây cối cũng bị đánh nát thành nhiều mảnh nhỏ phân tán khắp nơi.
Mặt đất, thật giống như bị đạp nát nứt nẻ thành nhiều tầng, ở chỗ địa phương như thế thì không có gì có thể tồn tại.
Chỉ còn lại một mảnh đất hoang tàn, cùng nhiều vết máu màu nâu đen trên mặt đất.
Này. . . . . . Đây quả thực. . . . . . Vân Thí Thiên nhíu mày thật sâu.
“Thật đúng là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.” Minh Trần Dạ đi theo phía sau Vân Thí Thiên, đột nhiên mở miệng.
Vân Thí Thiên nhìn sang, chỉ thấy Minh Trần Dạ khom lưng nắm lên một vật màu đen bụi bặm, chậm rãi từ khe hở giữa bàn tay chảy xuống.
Đó là phấn vụn do Hắc Diệu Thạch bị đánh nát, đây là loại đá kiên cố nhất tại Đại Lục Vong Xuyên mà giờ đây lại nát vụn.
Minh Trần Dạ khóe miệng co quắp rút gân, hắn tự tin rằng dùng khả năng của hắn muốn đập vụn Hắc Diệu Thạch cũng có thể.
Nhưng là, muốn đạt đến như trình độ như vậy thì hoàn toàn không có khả năng, điều này thật sự rất không tốt a.
Vân Thí Thiên nhìn Minh Trần Dạ một cái, Minh Trần Dạ cũng nhìn Vân Thí Thiên liếc mắt, sắc mặt hai người cũng khó khăn được cùng lúc lạnh chìm như băng.
Mà một bên Thành chủ Song Diệp Thành, khuôn mặt lại kinh hãi liên tục phát ra đấu khí đẩy ra phế tích trước mặt.
Trong phế tích khắp nơi liên tiếp lộ ra thi thể, để cho sắc mặt của hắn càng ngày càng khó coi.
Khắp nơi đều có thi thể, khắp nơi đều có vết máu.
Kia hai mắt trợn tròn nhìn chằm chằm, bên trong tràn đầy hoảng sợ cùng tuyệt vọng.
Kia khuôn mặt vặn vẹo thật giống như làm cho người ta cảm giác bọn họ khi còn sống nhìn thấy quỷ mị.
Thi thể run sợ hoảng loạn té xuống .
Có thi thể không có cánh tay, không có chân, đây vẫn coi là đã nhẹ nhất rồi.
Khủng khiếp hơn có thi thể còn không nhìn ra hình người.
Thiên, móng tay Thành chủ Song Diệp Thành cơ hồ bấm vào trong lòng bàn tay thật sâu.
Này. . . . . . Đây rốt cuộc là người nào như thế tàn nhẫn?
Này. . . . . . Đây rốt cuộc là cái thế lực gì, mới có năng lực lớn như thế?
Trong một đêm, diệt toàn bộ tông môn Già Diệp tháp?
Trong phế tích một mảnh trống vắng, trong lúc nhất thời chỉ còn lại có gió mát lay động, cùng với hàm răng Thành chủ Song Diệp Thành cắn răng rắc rung động.
Không biết là tức giận, hay là là e sợ mà thành .
“Đây không phải là đấu khí tạo thành .” Kể từ khi đi vào phế tích Vân Thí Thiên vẫn không nói chuyện , nhìn tình huống như thế, đột nhiên lên tiếng.
“Không phải là đấu khí, điều này sao có thể.” Thành chủ Song Diệp Thành trương miệng chính là phản bác.
Không phải là đấu khí, còn có cái gì có thể diệt Già Diệp tháp.
Những người này rõ ràng không phải là bị độc chết, lời này nói quá buồn cười.
“Di, thật đúng là không phải là đấu khí.” Mà sau khi hắn phản bác mới ra khỏi miệng, cách đó không xa Minh Trần Dạ ngồi xổm người xuống tinh tế nhìn kinh ngạc nói.
Thành chủ Song Diệp Thành sửng sốt, lập tức cúi đầu cẩn thận nhìn.
Cái này vừa nhìn rõ ràng, Thành chủ Song Diệp Thành không thể đứng vững thân hình lay động.
Cả người, vô lực đặt mông ngồi ở trên phế tích, hoàn toàn run sợ rối loạn.
Này, này thật không phải là vết thương do đấu khí tạo thành.
Phía trên kia, không có lưu lại bất kỳ hơi thở cùng với lực lượng của đấu khí.
Tràng diện này, hoàn toàn là trực do công kích vật lý tạo thành, là dùng lực lượng thân thể khổng lồ phá hư.
Công kích vật lý. . . . . . trong lòng Thành chủ Song Diệp Thành cũng bắt đầu cảm thấy rét lạnh.
“Các ngươi nhìn thấy cái gì?” Đang lúc Thành chủ Song Diệp Thành kinh hãi nói không ra lời, Vân Thí Thiên đột nhiên xoay người, nhìn về phía những khuôn mặt tái nhợt của đám người tình báo hỏi.
Sắc mặt tái nhợt cùng với e ngại, tất nhiên là họ đã nhìn thấy những cái gì rồi.
Ba nhân viên tình báo kia nghe nói thế thì trên mặt càng phát ra trắng bạch dọa người.
Nhưng họ cũng biết tính nghiêm trọng của vấn đề, người cầm đầu nhất thời nơm nớp lo sợ mở miệng nói: ” Ma thú khổng lồ màu đen.
Bọn họ bị bao vây tại nơi này. . . . . . Chúng ta. . . . . . Chúng ta chỉ nghe thấy tiếng kêu la không ngừng . . . . . . Tiếng kêu thảm thiết vang lên, đến cuối cùng. . . . . . Cuối cùng bọn nó rút đi.
Nơi này, nơi này không có một người . . . . . . Không có một ai thoát được. . . . . .”
Lời nói đứt quãng.., làm cho người ta có thể dễ dàng nghe ra sự lo sợ bên trong.
Bọn họ là nhân viên tình báo do Song Diệp Thành phái theo để theo dõi tông môn Già Diệp tháp.
Chịu trách nhiệm truyền lại tin tình báo hồi Song Diệp Thành.
Tông môn cùng tông môn trong lúc kết minh cho dù có tốt thì cũng có lúc cần phòng bị lẫn nhau.
Vì vậy, bọn họ chỉ là một đường xa xa đi theo, cũng không có lẫn gần vào ở trong đó.
Cũng vì vậy, bọn họ ở đây ngày đêm canh gác lại bị tiếng vang kinh động nhìn thấy một màn kinh người như vậy.
Ma thú khổng lồ màu đen, che khuất bầu trời vây quanh cứ điểm tạm thời của tông môn Già Diệp tháp, tiếng kêu thảm thiết cùng với bi thảm từ phía xa vọng lại, tông môn Già Diệp tháp, không có một người sống sót.
Lời này vừa nói ra, Vân Thí Thiên và Minh Trần Dạ liếc mắt nhìn nhau, hai người trong mắt đều hiện lên nồng đậm kinh ngạc.
Ma thú, ma thú khổng lồ màu đen?
Có thể trong một đêm san bằng tông môn Già Diệp tháp, nhưng hiển nhiên cũng không một tiếng động mà tới lại rất nhiều ma thú như thế?
Ma thú mạnh như vậy làm sao bọn họ lại không biết?
“Tiểu Ngân.” Vân Thí Thiên quay đầu, lạnh lùng cao giọng hô.
Tiểu Ngân là vua vạn thú, không có đạo lý có ma thú mà nó cũng không biết.
Tới đây, tới đây, các ngươi tới đây.
Mà Tiểu Ngân vừa thấy phế tích thì đã biến mất không thấy, nghe Vân Thí Thiên gọi, chẳng những không có tới đây mà ngược lại ở phía xa bảo mấy người bọn họ lại chỗ của nó.
Vân Thí Thiên và Minh Trần Dạ thấy vậy, trực tiếp hướng chỗ Tiểu Ngân đi đến.
Thành chủ Song Diệp Thành tựa hồ bị khí tràng cường đại này làm cho rung động, vừa thấy Vân Thí Thiên và Minh Trần Dạ rời đi, lập tức nhảy lên đuổi theo.
Chỗ này, quá tà môn.
Các ngươi nhìn. Tiểu Ngân đứng ở phía sau phế tích cao lớn kia, ý bảo hai người từ phế tích tiến hành đào cái gì đó.
Vân Thí Thiên lại trước cúi đầu vừa nhìn, ngay cả là trong lòng sớm đã có đáp án, lúc này thấy cũng nhíu mày thật sâu nhăn lại, sắc mặt càng phát ra lạnh xuống.
” Tông chủ Già Diệp Tháp.” Minh Trần Dạ thì nhẹ giọng nói một câu.
“Cái gì, Tông chủ Già Diệp Tháp?” Theo sát phía sau Thành chủ Song Diệp Thành chạy tới, nhìn thi thể ở dưới phế tích, sắc mặt kia đã hoàn toàn không thể hình dung nổi.
Chỉ thấy, ở phía dưới phế tích, khuôn mặt Tông chủ Già Diệp Tháp kinh hãi trừng lớn hai mắt, trên mặt là sự kiên quyết một phen ngọc thạch câu phần(ý cả hai bên đều chết ) quyết tuyệt.
Trên người khắp nơi đều là vết thương, cơ hồ hoàn toàn thay đổi, trong tay nắm thanh thần binh đã đứt rời, nằm ở nơi đó.
Thân thể khô gầy đã sớm không còn nguyên vẹn, đã. . . . . . đã chết.
“Chết thật rồi. . . . . .” thân thể Thành chủ Song Diệp Thành khẽ run.
Một đại tông sư, đường đường Tông chủ Già Diệp Tháp đã chết, bị vây diệt đến chết không nhắm mắt.
Gió thổi nhẹ, rùng mình lạnh lẽo tận xương.
Vân Thí Thiên và Minh Trần Dạ đối với Tông chủ Già Diệp tháp không có cảm tình gì, thậm chí còn có hiềm khích.
Nhưng là, lúc này nhìn Tông chủ Già Diệp Tháp cứ như vậy chết không nhắm mắt, chết rồi mà trên mặt vẫn còn kinh hãi, trong nháy mắt hai người cũng không biết tư vị gì.
Là khiếp sợ, càng nhiều hơn là một loại lo lắng.
Tông chủ Già Diệp Tháp cũng tính là người có bản lãnh, nhưng một đêm bị diệt, tông môn một người đệ tử cũng không thoát được, này thế lực. . . . . . Này ma thú. . . . . .
“Tiểu Ngân, ma thú khổng lồ màu đen là cái giống gì? Chúng đều rất mạnh giống ngươi, hoặc là, so sánh với ngươi mạnh hơn.” Sau một giây trầm mặc ngắn ngủi, Vân Thí Thiên nhìn Tiểu Ngân hỏi.
Tiểu Ngân nghe vậy ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Vân Thí Thiên.
Ma thú màu đen ư, nhưng so với ta mạnh hơn thì căn bản không có.
Có thể mạnh hơn so với nó, vậy nó sao làm được thú vương nữa.
“Nhưng là, nghe nói tiêu diệt chỗ này chính là một con hoặc là một đám ma thú khổng lồ màu đen.” Minh Trần Dạ ở một bên chen vào nói.
Ba người này đoán chừng là đấu khí yếu đi, không thấy rõ cụ thể tướng mạo.
Chỉ nhìn thấy là ma thú khổng lồ màu đen, tình huống này. . . . . .
Không thể nào.
Minh Trần Dạ nói mới vừa ra khỏi miệng, Tiểu Ngân tựu nhảy lên.
So sánh với nó mạnh hay hơn, đây tuyệt đối không thể nào.
Nó – thú vương mạnh nhất huyết mạch truyền thừa chỉ có mình nó, so với nó còn mạnh hơn mà nó nhưng một chút tiếng gió cũng không biết, đây tuyệt đối không thể nào.
Nghe Tiểu Ngân không chần chờ chút nào phủ quyết, Vân Thí Thiên và Minh Trần Dạ liếc nhau một cái.
Đáy mắt hai người không có buông lỏng, ngược lại càng nhíu chặt.
Cường đại đến nỗi chỉ dựa vào thân thể công kích, liền trực tiếp diệt Già Diệp Tháp nhất đại tông môn, mà không có bất luận kẻ nào, đây là loại ma thú hoàn toàn không nằm trong sự hiểu biết của bọn họ.
Cái này ẩn chưa nguy hiểm khôn cùng. . . . . .
“A, có chữ viết, hắn có lưu lại dấu vết.” Lúc này Thành chủ Song Diệp Thành bên cạnh đang muốn kéo tông chủ Già Diệp tháp từ trong phế tích ra, đột nhiên quát to một tiếng.
Lập tức, Vân Thí Thiên Minh Trần Dạ và Tiểu Ngân cúi đầu nhìn lại.
Có để lại đầu mối, như vậy thì tốt quá.
Nhìn lòng bàn tay phải cất dấu hai chữ do run sợ viết thành.
Đây là Tông chủ Già Diệp Tháp liều mạng một hơi cuối cùng, muốn lưu lại tin tức.
“Đen. . . . . . Đen cái gì?” Thành chủ Song Diệp Thành cơ hồ muốn vùi đầu trên mặt đất mà xem.
Tông chủ Già Diệp Tháp viết tạm hai chữ khó nhìn cực kỳ, chữ thứ nhất còn có thể thấy rõ ràng, chữ thứ hai nhìn thế nào cũng không hiểu được viết cái gì.
Nhưng là, mọi người có thể khẳng định chữ kia chính xác nói về một loại ma thú nào đó.
Nhất thời, Vân Thí Thiên, Minh Trần Dạ, cùng ngồi chồm hổm xuống, tinh tế đánh giá.
Đầu mối này rất quan trọng.
“Thập? Hắc Thập?” Minh Trần Dạ nhìn chữ thứ hai kia, suy đoán.
Chữ này là Hắc Thập sao? Nhưng Hắc Thập có nghĩa gì?
“Không quá giống, nhìn thật giống như một loại ký hiệu, có phải hay không là danh hiệu của những ma thú kia?
Hoặc là nói về thế lực sau lưng của những ma thú này?” Thành chủ Song Diệp Thành thì lắc đầu, kia không giống như là lắm, có điểm giống một chữ.
“Hắc Xiên? Tiểu Ngân, có ma thú gọi là Hắc Xiên hay không?” Minh Trần Dạ quay đầu nhìn Tiểu Ngân.
Tiểu Ngân nghẹn nghẹn miệng, Hắc Xiên thì không có, nếu là động vật biển thì đúng là có con gọi là Dạ Xoa đấy.
“Vậy có lẽ nào là Dạ Xoa?” Thành chủ Song Diệp Thành mắt sáng ngời, nói cách khác thì cũng có thể.
“Hải ma thú?” Minh Trần Dạ thì nhíu nhíu mày: “Cảm giác không quá giống, Vân Thí Thiên ngươi ngốc nơi đó làm gì, theo ngươi nghĩ nó là cái gì?”
Vân Thí Thiên nhướng mày vẫn lạnh lùng nhìn chữ kia cùng thân thể Tông chủ Già Diệp Tháp cứng ngắc, nhưng ngón tay vẫn hướng thẳng lên trời.
Một lúc sau, chậm rãi trầm giọng nói: “Ta đến cảm thấy chữ thứ hai, còn chưa có viết xong.”
“Hử?” Minh Trần Dạ và Thành chủ Song Diệp Thành nhất tề giương mi, mắt nhanh chóng chuyển động.
“Ngươi cảm thấy là chữ gì.” Minh Trần Dạ nhìn Vân Thí Thiên, nếu Vân Thí Thiên nói như vậy, vậy hắn khẳng định trong lòng có ý nghĩ.
Vân Thí Thiên nghe hỏi cũng không nói gì, chỉ chậm rãi vươn tay, hướng chữ thứ hai mà tông chủ Già Diệp Tháp không có viết xong một vượt qua nhếch lên, nhẹ nhàng huy động hai bút.
“Hắc Long, Hắc Long?” Vừa thấy Vân Thí Thiên bổ sung toàn bộ chữ, Thành chủ Song Diệp Thành và Minh Trần Dạ mạnh mẽ nhảy lên, này. . . . . .
Hắc Long, nói đùa gì vậy, thế gian sớm đã không còn Long rồi, cho dù có cũng tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở ngoại giới , Tiểu Ngân trong đầu oanh một chút cũng nhảy lên.
Hắc Long, một đám Hắc Long, làm sao có thể?
Mà đang lúc hai người một thú khiếp sợ, hai mắt tông chủ Già Diệp tháp trợn tròn chết không nhắm mắt, đột nhiên hai mắt nhắm lại.
Tĩnh lặng, trong nháy mắt mọi thứ lâm vào tĩnh lặng.
Chân chính chết đi, không gió, không có nước, vô khí .
“Thật sự là Hắc Long?” Sau một giây tĩnh mịch, Thành chủ Song Diệp Thành quay đầu hướng Vân Thí Thiên run rẩy nói.
Vân Thí Thiên lung lay nhìn lại chỗ ở phương hướng Lạc Vũ: “Chúng ta cũng không phải lần đầu nhìn thấy.”
Thành chủ Song Diệp Thành và Minh Trần Dạ nhất thời liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt chìm không có đáy.
Đúng vậy, ở đây Đông Bắc cảnh nội Song Diệp Thành, cái Hắc Long kia trong sông, bọn họ không phải là đã sớm thấy à.
Mà bây giờ, nơi này không phải là ảo ảnh cùng nước chảy.
Mà là, thật, thật chỉ dựa vào thân thể cường hãn, Hắc Long lại một lần nữa xuất hiện.
Bọn họ sớm nên đoán được.
Thế giới này, ngoại trừ Viễn Cổ Cự Long, còn có ma thú nào mạnh mẽ như vậy ngay cả thân thể và năng lực công kích đều thuộc loại nhất đẳng.
Long, đó là thú hoàng a.
Gió thổi nhẹ, ba người một thú ở nơi này liếc mắt nhìn nhau, trên mặt cũng nghiêm túc và trầm trọng chưa từng có.
Hoa rơi xanh ngắt, cây lựu như lửa.
Mà cùng lúc này, trong trấn nhỏ tại Song Diệp Thành Lạc Vũ cũng mừng rỡ.
“Ha ha, rốt cục phối trí thành công, cuối cùng ta cũng tạo ra được giải dược.” Nhìn thành quả thí nghiệm trong tay, bao nhiêu ngày Lạc Vũ vùi đầu nghiên cứu rốt cục vui vẻ ra mặt.
Trải qua vô số lần thí nghiệm dược liệu khác nhau và thất bại, hôm nay đã hoàn toàn thành công.
Mệt chết ta. Một bên Tiểu Hồng nghe nói lập tức té xuống, nó buồn ngủ, mệt mỏi quá a!
Mấy ngày nay phụng bồi Lạc Vũ không ngừng chạy Đông chạy Tây, không ngừng tắm chế thuốc, nó đều mệt chết rồi.
“Khoan hẵng ngủ hiện tại ta cần chế tạo thuốc này với một lượng lớn.” Lạc Vũ ha hả cười kêu Tiểu Hồng phất tay một cái.
Thuốc này lấy máu nàng làm thuốc dẫn, cùng với vô số linh dược do Tiểu Hồng tìm đến tiến hành pha chế với hàm lượng vừa phải, khi uống vào là có thể đẩy thối lui hết thảy hắc khí bên trong thân thể.
Mặc dù cho tới bây giờ nàng cũng không tìm ra tại sao máu của nàng có công hiệu đặc thù này.
Nhưng trước mắt có thể nghiên cứu chế tạo ra giải dược, đây là điều quan trọng nhất.
Ngươi đây là bóc lột a, Tiểu Hồng rất bất mãn.
Lạc Vũ lúc này tâm tình thật tốt: “Ngoan giúp ta làm xong, sẽ cho ngươi ăn thịt nướng.”
Tiểu Hồng nhất thời khinh bỉ Lạc Vũ, mỗi lần đều chỉ biết dùng chiêu này.
Nhưng là, khinh bỉ Lạc Vũ đồng thời càng thêm khinh bỉ mình, lại còn thật chịu mắc lừa chiêu này, ai. . . . . .
Cuồng phong thổi qua vạn dặm, bầu trong xanh như ngọc bích.
Lạc Vũ nghiên cứu chế tạo ra giải dược, đám người Thiếu chủ Song Diệp Thành nhất thời mừng rỡ.
Lập tức tất cả cao thủ cấp bậc vương giả Song Diệp Thành đều tiến đến hỗ trợ.
Một lượng lớn giải dược bị pha loãng đổ vào vạn dặm nước sông bên ngoài thành cùng với nước giếng, suối nước, thổ địa vạn dặm . . . . . . kéo dài tới tất cả địa phương có nhiễm độc mà đổ vào.
Giải dược sau khi đổ ra vào sông, xuống đất lan ra khắp nơi.
Lập tức, chỉ thấy thổ địa nơi bị ô nhiễm lấy mắt thường có thể nhìn thấy chậm rãi bắt đầu tinh lọc, bắt đầu thẩm thấu.
Lần nữa lộ ra màu ánh sáng tinh khiết.
Thổ địa vạn dặm cỏ xanh, không còn hơi thở mục rữa .
Trong trấn nhỏ người bị nhiễm độc cũng mỗi ngày một khá hơn.
Trấn nhỏ tựu thật giống như vào sau khi đông giá lạnh qua đi xuân lại đến.
“Trước mắt ta chỉ có thể tinh lọc hắc khí ở khu vực này về phần ngọn nguồn, ta còn muốn tiếp tục nghiên cứu.” Trấn nhỏ trong phủ, Lạc Vũ ôm Tiểu Hồng giọng nói rất nặng đứng trước Thiếu chủ Song Diệp Thành nói.
Những thuốc này dùng máu của nàng làm thuốc dẫn, mặc dù là pha loãng, nhưng rốt cuộc cũng là máu của nàng.
Mà muốn đối phó với nguyên thể Hắc Long, đoán chừng là vắt khô nàng có lẽ mới có thể tinh lọc nổi.
“Kia, chúng ta. . . . . . A, cha, các ngươi trở lại.”
Thiếu thành chủ Song Diệp Thành đang thương nghị, ngẩng đầu chợt thấy Thành chủ Song Diệp Thành, Vân Thí Thiên cùng mọi người ngồi Kim Loan Phượng, xa xa trở lại.
“Ta đây xong việc rồi, các ngươi như thế nào?” Lạc Vũ cười nghênh đón, nhìn mấy người vẻ mặt trầm trọng vốn tâm thái lạc quan, lập tức trầm xuống.
Vân Thí Thiên, Minh Trần Dạ, Thành chủ Song Diệp Thành, Tiểu Ngân, sắc mặt thật không tốt tí nào.
Vân Thí Thiên ngồi vào chỗ của mình sau bắt đầu nói những việc quan trọng nhất với Lạc Vũ.
“Cái gì?” Lạc Vũ sau khi nghe rõ chưa sắc mặt cũng thay đổi.
Gia tộc Lâu Tinh đại trận hiện đang giam giữ hai con rồng, uy lực kia có bao nhiêu nàng nhưng rõ ràng, mà bây giờ lại. . . . . .
“Ta cảm thấy cái vấn đề này hẳn là nên báo cho gia tộc Lâu Tinh, Hải Thần Tông, gia tộc Lăng Nam, Băng Thánh cung cùng các tông khác, chúng ta cần. . . . . .”
“Báo. . . . . . Báo. . . . . .”
Lạc Vũ nghiêm túc lời còn chưa nói hết, ngoài điện một tiếng tiếp theo một tiếng tràn đầy bẩm báo vang lên, có người nhanh chóng vọt tới.
“Chuyện gì, bối rối như vậy.” sắc mặt Thành chủ Song Diệp Thành rất lạnh.
“Báo, thành chủ, Lăng Nam bên kia truyền tin cho thành chủ và hai vị quân vương cùng với Vương hậu vạn dặm khẩn cấp.” Người thở mạnh, hiển nhiên là chạy nhanh mà đến.
Lăng Nam vạn dặm thư tín? Thành chủ Song Diệp Thành nhìn Vân Thí Thiên, Lạc Vũ, Minh Trần Dạ một cái, trong lòng cuống quýt, lúc này vạn dặm thư tín. . . . . .
“Là chuyện gì.”
” Tông chủ Lăng Nam, Tông chủ Hải Thần Tông, vài ngày trước tự mình thăm dò mật địa, mất tích mấy ngày, hiện nay Hải Thần tông chủ bị trọng thương đã tìm được nhưng lâm vào hôn mê mà Tông chủ Lăng nam mất tích không thấy.
Thiếu chủ Lăng Nam khẩn cấp van xin hai vị quân vương và vương hậu đi trước xem xét. . . .”
Trong ánh sáng mờ ảo, trong điện mấy người nhất tề đánh một cái rùng mình.
Tông chủ Già Diệp tháp mới chết không nhắm mắt, hiện nay hai đại tông chủ của Hải Thần Tông cùng với gia tộc Lăng Nam, một người bị trọng thương một người thì mất tích, này. . .....