Đối thủ của Tân Thần Tinh bị đánh trúng văng ra.
“Còn chưa chịu thua sao? Công lực chiêu tiếp theo sẽ còn mạnh hơn nữa.” Tân Thần Tinh cười nhìn đối thủ của nàng.
Ngữ khí như vậy nghe ra thật giống thánh mẫu từ bi a.
“So với ngươi, nàng rất có phong độ.” Giá Hiên Mặc Viêm hừ lạnh một tiếng với Lạc Vũ.
Lạc Vũ không thèm để ý đến hắn, vẫn chuyên chú nhìn Tân Thần Tinh.
Trong lúc nàng nhìn chăm chú, một khắc sau Lạc Vũ rõ ràng nhìn thấy đầu ngón tay Tân Thần Tinh bắn ra một lực lượng vô hình về phía đối thủ.
Đó không phải là đấu khí.
Lông mi Lạc Vũ khẽ nhúc nhích.
Lực lượng này không phải đấu khí, như vậy nó là…cổ võ?
Lần trước Nghiêm Liệt từng nói qua với nàng, trong đại hội nước trao đổi lần này có người sử dụng chiêu thức tương tự nàng, chẳng lẽ Tân Thần Tinh là người biết võ công cổ quái này hay sao?
Người của Phong Lâm quốc lại sử dụng võ công tương tự nàng, chuyện này thật thú vị.
Lạc Vũ khoanh tay trước ngực, nhìn Tân Thần Tinh trên lôi đài.
Mà cùng khắc, Giá Hiên Mặc Viêm cũng thấy đầu ngón tay Tân Thần Tinh bắn ra một cái, sau một phút trầm mặc ngắn ngủi, ánh mắt hắn liền sáng lên.
Công phu sử dụng lực lượng vô hình như vậy không phải rất giống võ công mà nữ tử che mặt đã sử dụng trong ma thú rừng rậm hay sao.
Tân Thần Tinh thật sự là người đã cứu bọn họ?
“Xuy…xuy.” Thanh âm phá không của lực lượng vô hình không ngừng vang lên.
Trên lôi đài, mọi người thấy Tân Thần Tinh căn bản không hề sử dụng đấu khí, đối phương lại bị nàng làm cho chật vật vạn phần, nàng ta liền đạt được chiến thắng vững vàng.
Tất cả mọi người đều không ngừng hò hét cổ vũ Tân Thần Tinh.
Mà dưới lôi đài, lúc đầu Lạc Vũ có chút giật mình, nhưng sau đó lại âm thầm lắc đầu.
Chiêu thức này nhìn như giống, nhưng thật ra không giống.
Mặc dù có lực lượng vô hình phụ trợ tấn công, nhưng nội lực lại không phải là cổ võ, cũng có thể ví như đây là bức tranh một con hổ chỉ có thể vẽ ra phần da bên ngoài của con hổ chứ không vẽ được cốt cách bên trong con hổ.
Tân Thần Tinh, chỉ biết bề ngoài, nàng tuyệt đối không phải là người mà Nghiêm Liệt nói tới.
Trong lòng có kết luận, Lạc Vũ lạnh lạnh nhìn Tân Thần Tinh.
Xem ra, Phong Lâm quốc quả thật có không ít thủ đoạn và những chuyện kỳ hoặc.
“Lạc Vũ, ngươi nhìn xem, có phải nàng ta sử dụng võ công tương tự như ngươi hay không?” Lúc này Liễu Dục Thần cũng đã nhìn ra, đè thấp thanh âm nói bên tai Lạc Vũ.
Lạc Vũ nghe hắn hỏi liền lắc đầu: “Không giống, võ công sở trường của nàng ta vẫn là đấu khí.”
Giá Hiên Mặc Viêm rất thính tai, mặc dù có rất đông người ồn ào ở đây nhưng hắn vẫn nghe rõ những lời Lạc Vũ nói, liền quay đầu nhìn nàng trầm giọng nói: “Nói cho rõ ràng.”
Lạc Vũ quay đầu: “Hai tròng mắt của ngươi sinh ra để làm gì, nhìn không thấy à?”
Giá Hiên Mặc Viêm nhất thời trừng mắt, còn chưa kịp phát hỏa, Giá Hiên Ly ở bên cạnh liền túm lấy hắn nói: “Mau nhìn, mau nhìn, tốt, chiêu thức rất tốt.”
Liễu Dục Thần không khỏi lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Hai người các ngươi là có chuyện gì đây hả.”
Lạc Vũ cười cười, hai người bọn họ hoàn toàn không có bất cứ chuyện gì liên quan với nhau.
“Ta nghe nói, năm nay quốc bọn họ có đòn sát thủ, bên trong có người sử dụng võ công tương đối giống ngươi, ngươi nói xem có thể hay không vốn là…”
Liễu Dục Thần đè thấp thanh âm nháy mắt ra hiệu với Lạc Vũ, sau đó lại nhìn lướt qua Tân Thần Tinh trên lôi đài.
Lạc Vũ trầm mặc trong nháy mắt, chậm rãi gật đầu.
“Đương nhiên bọn họ có cao thủ bí ẩn rồi.” Lạc Vũ cũng gật đầu, trầm giọng nói.
“Không phải là nàng?” Liễu Dục Thần kinh ngạc.
“Nàng.” Lạc Vũ nghe vậy cơ hồ muốn bật cười ra tiếng, chút công phu bề ngoài của Tân Thần Tinh có là gì chứ, nếu nàng ta có thể làm cho Nghiêm Liệt tự mình nhắc nhở qua, thì nàng ta sao lại có thể là người nhạt nhẽo như vậy chứ.
Lạc Vũ không trả lời Liễu Dục Thần, nàng không phải là người chia rẻ cảm tình của người khác, Giá Hiên Mặc Viêm thích Tân Thần Tinh, vậy thì càng tốt, nàng và hắn sẽ thật sớm giải trừ hôn ước.
Liễu Dục Thần thấy Lạc Vũ không trả lời, nhưng những gì nàng vừa nói cũng đã tiết lộ ra nhiều chi tiết lắm rồi.
Lập tức, con ngươi trong mắt bắt đầu chuyển động, quan sát.
Mà Giá Hiên Mặc Viêm thì hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Vũ.
Trong mắt hắn tuyệt đối tràn đầy bất mãn cùng khinh bỉ, hắn nghĩ rằng nàng nói xấu sau lưng người khác, nhân phẩm thật đúng là thấp kém mà.
Lạc Vũ không thèm nhìn ánh mắt Giá Hiên Mặc Viêm, xoay người định rời đi.
Nàng biết có điều bất thường quỷ quyệt bên trong các tuyển thủ Phong Lâm quốc là được rồi, về phần trận đấu của Tân Thần Tinh trên lôi đài, quả thật là không có gì cần phải xem rồi.
Trong lòng suy tính, Lạc Vũ vừa mới quay người lại, còn chưa bước đi, phía sau lưng đột nhiên bị người va chạm, một mùi thơm nhè nhẹ lập tức tản ra.
Nơi này vốn đông người, bị người khác va chạm cũng không có gì là lạ, nhưng mùi thơm này…
Lạc Vũ vốn là dược sư, nàng rất mẫn cảm với dược liệu.
Vừa ngửi một chút mùi thơm, đôi mắt nàng liền trở nên sắc bén, một đạo tuyệt đối âm hàn sát khí chợt lóe qua trong mắt.
Mùi này, nếu nàng đoán không sai chính là chất thúc giục chất kịch độc chậm tính, người nọ là muốn kịch độc phát tác trong cơ thể nàng đây mà.
Tốt tốt tốt! Đạp phá thiết hài vô mịch xử, hôm nay chính hắn tự mình đưa đến trước mặt nàng.
Sát khí bay quanh quẩn trong lồng ngực Lạc Vũ, nhưng nét mặt vẫn như trước không thay đổi.
Lạc Vũ lập tức giả vờ bị mùi thơm kia dẫn phát kịch độc, thân thể run run, đứng không vững lảo đảo ngã về hướng bên cạnh.
Bên cạnh đang đứng là Liễu Dục Thần, theo tiềm thức lấy tay đỡ nàng.
Sau đó mới có phản ứng: “Không phải chứ, Lạc Vũ, ngươi chỉ mới bị người ta đụng một chút đã đứng không vững rồi sao?”
Với cấp bậc của Lạc Vũ sao lại bị người ta đụng một cái đã té ngã cho được, điều này cũng quá mức lạ lùng à nha.
Mà Lạc Vũ vừa vịn vào Liễu Dục Thần làm điểm tựa đứng lên liền quay đầu đi, rất nhanh chạy đuổi theo nam tử đụng vào nàng.
Liễu Dục Thần sửng sốt nhìn Lạc Vũ đuổi theo người nọ, mà nam tử kia thì lại chen chúc qua đám người đi ra ngoài.
Một lúc sau Liễu Dục Thần mới quay đầu lại nói: “Ta nhớ rõ Lạc Vũ cũng không dễ dàng tức giận a. Sao hôm nay mới bị đụng có một chút lại chạy đuổi theo người ta rồi.”
Một lời vừa dứt, vốn tưởng rằng Giá Hiên Mặc Viêm sẽ trào phúng, nhưng lại thật không ngờ Giá Hiên Mặc Viêm cau mày nhìn thân ảnh Lạc Vũ đang chạy đuổi theo người kia.
“Làm sao vậy?” Liễu Dục Thần kinh ngạc, Giá Hiên Mặc Viêm đổi tính rồi sao?
“Sắc mặt Lạc Vũ không tốt.” Giá Hiên Ly cũng quay đầu nhìn về phương hướng Lạc Vũ chạy đi. Bởi vì Giá Hiên Mặc Viêm vẫn tàn nhẫn trừng mắt nhìn Lạc Vũ, mà hắn phải canh chừng hành động của Giá Hiên Mặc Viêm nên cũng nhân tiện nhìn luôn Lạc Vũ.
Cho nên vừa rồi Lạc Vũ té ngã, lúc ngẩng đầu lên hắn có liếc mắt một cái nhìn nàng, nếu hắn không nhìn lầm, sắc mặt Lạc Vũ trở nên tái nhợt chỉ trong nháy mắt.
Chỉ là bị va chạm, sao sắc mặt lại tái nhợt chỉ trong nháy mắt như thế?
Trình độ Lạc Vũ cường hãn như thế, sao lại trở nên như vậy chỉ trong chớp mắt, này…
“Có chuyện.” Sắc mặt Giá Hiên Ly trở nên trầm trọng.
Cùng khắc, Giá Hiên Mặc Viêm xoay người lại, đẩy ra đám người chạy theo hướng Lạc Vũ vừa rời đi.
Tuy là hắn có cừu oán với Lạc Vũ, nhưng trong tình cảnh này nếu có người dám hại đồng đội hắn trong Đế Quốc học viện, hắn tuyệt đối không tha thứ.
Cừu hận cá nhân là thuộc về chuyện riêng, hắn không phải là người vì thù riêng mà bỏ mặc đại nghĩa.
Liễu Dục Thần cùng Giá Hiên Ly thấy Giá Hiên Mặc Viêm đuổi theo, liếc nhau nhau một cái, cũng lập tức đầy ra đám người chạy theo.
Dám ở trước mặt họ hại đồng đội của bọn họ.
Phía sau, mọi người vẫn huyên náo ầm ĩ, lôi đài vẫn kịch liệt giao chiến.
Ngày hè bay lên, khí tức cực nóng như lửa, trong đại hội nước trao đổi rầm rĩ lại ẩn tàng càng sâu lửa nóng mãnh liệt.
Gió bay qua ngọn cây, Lạc Vũ âm thầm theo sát người phía trước, Giá Hiên Mặc Viêm, Liễu Dục Thần, Giá Hiên Ly đuổi theo phía sau Lạc Vũ bay nhanh đi xa.
Gió thổi, mây trôi, nhanh như sấm đánh.
Lạc Vũ giả vờ bị kịch độc trong cơ thể kích thích, sắc mặt bi thảm không chịu nổi, tái nhợt như tờ giấy.
Nhưng bàn chân lại chạy nhanh không hiện sơn, không lậu thủy, càng ngày càng đến gần người đang chạy trốn phía trước.
Người nọ chạy cũng cực nhanh trong khi Lạc Vũ vẫn theo sát phía sau, hắn chuyên chọn những nơi hẻo lánh để chạy, nhưng lại hoàn toàn không che lấp thân mình, hình như không sợ hãi, cũng không e ngại Lạc Vũ đuổi theo hắn vậy.
Chạy vào một con ngõ nhỏ, phi thân nhảy vọt lên, rất nhanh đã chạy ra khỏi Tàng Thư học viện, hướng phía đông kinh thành Hạo Tàng mà chạy.
Ven đường hoa rơi liễu rũ dường như đi về hướng có cảnh đẹp của Hạo Tàng quốc.
“Đứng lại.”
Mắt thấy đuổi tới một con hẻm cụt hẻo lảnh, người đánh lén Lạc Vũ đã không còn đường đi nữa rồi, Lạc Vũ quát lạnh một tiếng chặn lại trước đầu hẻm.
Người đánh lén nàng thấy bức tường chắn trước mặt, cư nhiên thật sự đứng lại.
Cũng không quay đầu lại, ngược lại cúi đầu cười lạnh một tiếng.
Tiếng cười lạnh vang dội như không sợ hãi Lạc Vũ đuổi theo, ngược lại dường như hắn hoàn toàn tự tin vào chính mình.
Lạc Vũ nghe vào trong tai, hiểu rõ trong lòng.
Bàn tay vẫn nắm chặt thành quyền, sắc mặt tái nhợt, thái độ lạnh lùng nói: “Nói, ngươi hạ cái gì trên người ta?”
Namtử đưa lưng về phía Lạc Vũ vừa nghe, cười hắc hắc hai tiếng, thanh âm khàn khàn, cư nhiên mở miệng nói: “Quân Lạc Vũ, ngươi không nên ngậm máu phun người. Ta lúc nào động tay động chân vào ngươi? Ngươi có bản lãnh như vậy, ta làm sao mà ra tay thành công cho được?”
Hắn không đáp, nhưng hỏi ngược lại, cư nhiên thật là thanh nhàn.
Lạc Vũ vừa nghe, vừa chậm rãi tới gần, vừa trầm giọng nói: “Hãy bớt sàm ngôn đi, nói.”
“Nói? Nói cái gì? Ta không có động tay vào, ngươi kêu ta nói cái gì? Quân Lạc Vũ, ta xin khuyên ngươi một câu, tốt nhất không nên quá kiêu ngạo.”
Namtử đưa lưng về phía Lạc Vũ, thanh âm khàn khàn, phản ngược lại uy hiếp Lạc Vũ.
Lạc Vũ nghe hắn nói, hừ lạnh một tiếng: “Không nói phải không, được, ta đây cũng không rảnh nói nhảm với ngươi, giữ lại tánh mạnh của ngươi, để xem ngươi có nói hay không.”
Dứt lời, thân hình chớp lên, một cỗ sát khí bao phủ cả con hẻm nhỏ.
Sát khí vô hình hoàn toàn bao phủ quanh người nam tử.
Chỉ cần hắn vừa động đậy, lực lương vây quanh bốn phía sẽ ép chặt hắn mà chết.
Namtử đưa lưng về phía nàng, cảm giác được sát ý bốc lên từ Lạc Vũ.
Đồng thời phát hiện tất cả đường lui đều bị Lạc Vũ chặn rồi, tánh mạng của hắn bị nàng nắm giữ trong tay.
Bóng lưng hắn có chút động đậy, trong nháy mắt ruột gan cảm thấy lạnh lẽo, đột nhiên hắn quát lạnh lên một tiếng: “Quân Lạc Vũ, nếu ngươi dám động đến ta đừng nghĩ thấy được mặt trời mọc vào ngày mai.”
Lạc Vũ vừa nghe, biết nàng đã thành công khiêu khích hắn, có lẽ nàng có thể dò xét ra kẻ chủ mưu hạ độc cả nhà nàng.
Tâm trạng nàng lập tức xoay chuyển cực nhanh, trên mặt lại vẫn giả vờ lạnh băng, nàng cười lạnh nói: “Ta không thấy được mặt trời mọc ngày mai sao? Hừ, sợ rằng ngươi còn không biết, ta ngoại trừ là học trò Đế Quốc học viện, còn là người của hiệp hội dược sư, ta rất rõ ràng ta có thể đối phó một chút thủ đoạn lúc nãy của ngươi.
Chỉ với điểm ấy thủ đoạn cũng muốn hại ta, quả thật chính là mơ tưởng a.”
Tiếng nói lạnh lùng vừa phát ra, sát khí trên người Lạc Vũ càng thêm dày đặc.
Hoàn toàn bao phủ cả người nam tử nọ.
Mà ngay lúc Lạc Vũ vừa dứt lời, nam tử vẫn đưa lưng về phía nàng đột nhiên mạnh xoay người lại.
Một gương mặt bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, người này cho dù có trà trộn trong đám đông cũng hoàn toàn không thể khiến cho người khác chú ý, trên khuôn mặt hắn giờ đây xẹt qua một tia cười lạnh.
“Quân Lạc Vũ, ta có phải mơ tưởng hay không, trong tâm ngươi biết rất rõ. Thế nào, vết bớt trên mặt rất xấu xí, rất chướng mắt đi?
Mùa đông mỗi năm, toàn thân kinh mạch đều đau nhức lên, cảm giác cũng không dễ chịu đi?”
Namtử với gương mặt bình thường cười nhìn Lạc Vũ khẽ biến sắc mặt.
Trên mặt hắn tràn đầy đắc ý cùng càn rỡ.
“Muốn giết ta? Quân Lạc Vũ, ta khuyên vĩnh viễn chôn đi ý nghĩ đó đi, nếu không, độc tố trong cơ thể ngươi phát tát…”
Nam tử cười gian nhìn Lạc Vũ im lặng không nói, hắn còn chưa nói hết lời, hai tay hắn lại làm động tác độc phát tán.
Sắc mặt dương dương tự đắc của hắn, cơ hồ làm cho người ta cảm thấy buồn nôn đến nỗi cơm ăn từ đêm qua tới giờ cũng có thể dâng trào lên cổ họng.
Trong lòng Lạc Vũ đều rõ ràng hết thảy, nhưng sắc mặt bên ngoài lại biểu hiện rất khó coi, giống như nàng đang cực kỳ khiếp sợ lại làm như hoàn toàn không thể tin được những lời nam tử trước mặt nói là sự thật.
“Ngươi… Không thể nào…”
“Cái gì mà không thể nào? Không có khả năng ngươi trúng độc ngay từ khi còn nhỏ hay sao? Ha ha, Quân Lạc Vũ, ngươi hãy nghe cho kỹ đây, ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời.
Có lẽ, một ngày nào đó chủ tử của chúng ta cảm thấy vui vẻ, ngài ấy còn có thể cho ngươi giải dược.
Nếu không, ha ha ha ha…”
Tiếng cười càn rỡ mà âm lãnh vang vọng trong khắp hẻm nhỏ, làm cho con người ta cảm thấy phát lạnh.
Nhìn người trước mắt càn rỡ như thế, phảng phất như tất cả mọi chuyện đều nằm gọn trong tay hắn, trong lòng Lạc Vũ âm thầm cười lạnh, nhưng trên mặt lại kinh hãi cực kỳ.
“Chủ nhân, ai là chủ nhân của ngươi? Người nào muốn hại ta?”
Lạc Vũ nghiến răng nghiến lợi nói, bộ dạng nàng giống như rất khiếp sợ muốn cắn người vậy.
Nam nhân thấy Lạc Vũ càng khiếp sợ thống hận, hắn lại càng đắc ý cao hứng, lập tức cười hắc hắc lạnh lùng nói: “Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ biết, chủ nhân chắc chắn sẽ gặp ngươi.
Có một quân cờ tốt như vậy, bất cứ người nào cũng sẽ dùng, ngươi nói có đúng hay không hả?”
Nàng đã từng gặp qua loại người kiêu ngạo ngang ngược không có đầu óc, nhưng lại chưa từng thấy một người có bộ óc heo như người này.
Người ta mới vừa hỏi, hắn liền hận đến nỗi không thể phun ra toàn bộ hết thảy sự tình.
Nàng thật hoài nghi năng lực của kẻ chủ mưu sau lưng đã hạ độc cả nhà nàng từ nhiều năm trước, người của hắn chuyên nghiệp như thế này đây sao, như vậy cũng quá dọa người đi.
Lạc Vũ cảm thấy dường như nàng đã đánh giá quá cao người ra tay hạ độc cả nhà nàng.
“Chủ nhân nhà ngươi là ai? Nói!” Khuôn mặt Lạc Vũ vặn vẹo.
Ngay lúc tiếng nói nàng vừa phiêu đãng ở không trung, phía sau có vào đạo khí tức bay đến nhanh chóng đầy uy lực.
Lạc Vũ có chút chau mày, người tới vốn là người nhóm Giá Hiên Mặc Viêm.
Ba người bọn họ chạy tới nơi này làm cái gì vậy?
Con ngươi chuyển động rất nhanh, Lạc Vũ âm trầm nhìn nam tử trước mặt, âm thanh lạnh lùng nói: “Ta cho ngươi một lần cơ hội, ngươi nói hay là không?
Nếu nói, hôm nay ta tạm tha ngươi một mạng, cho ngươi rời đi.
Nếu không nói, dù sao chủ nhân của ngươi sớm hay muộn gì cũng tới tìm ta, lưu ngươi lại cũng vô dụng, giết ngươi cũng không ảnh hưởng đến toàn cục diện.
Ta tin tưởng, đồng đội của ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội xử lý người đã xuống tay hãm hại ta.”
Thanh âm lạnh lùng, không nói lời dư thừa.
Namtử kiêu ngạo nghe vậy trên mặt liền hiện lên một tia tức giận, như là không dám tin Lạc Vũ cư nhiên thật dám giết hắn.
Bất quá, đầu óc xoay chuyển cũng nhanh, biết Lạc Vũ nói đúng.
Khí tức của bọn người kia đã đến rất gần, nếu như bị đám người Giá Hiên Mặc Viêm đánh, cho dù Lạc Vũ chịu thả hắn, đám người Giá Hiên Mặc Viêm cũng sẽ không chịu, như vậy hắn sẽ chết chắc rồi.
Hắn lập tức hung hăng nhìn quét Lạc Vũ liếc mắt một cái, ném một tiếng hừ lạnh nói: “Ngươi chờ đó cho ta, chủ nhân nhà ta …”
Không tốt.
Ngay lúc hắn mở miệng nói, trong nháy mắt Lạc Vũ đột nhiên nhìn thấy một đạo bóng đen xuất hiện nhanh như thiểm điện, không hề có dấu hiệu xuất hiện, ngay cả một tia khí tức cũng không làm cho người ta cảm thấy.
Nhưng âm lãnh sắc bén như một ám dạ chi kiếm.
Lạc Vũ nhất thời biến sắc, thầm kêu một tiếng không tốt, cũng không lại che giấu cái gì nữa.
Thân hình chợt lóe nhảy về hướng nam tử có khuôn mặt bình thường chộp tới, cùng khắc giơ tay chưởng bóng đen vừa xuất hiện.
Tiếng gió rít gào, sát khí bay lên.
Lạc Vũ tuy nhanh, nhưng bóng đen còn nhanh hơn.
Lạc Vũ chỉ cảm thấy tay nàng trượt một chút, giống như mò phải một con cá chạch bị nó chuồn mất, tuy nó không dùng chút lực nào nhưng vẫn có thể dễ dàng trượt đi tránh thoát.
Tay nàng vừa trợt trong không trung, hai mắt nam tử kia đột nhiên trợn to.
Lời hắn sắp nói ra bị nghẹn trong cổ họng không nói hết, hắn đã không có khả năng tiếp tục nói chuyện, lúc này đầu hắn lệch sang một bên té xuống đất.
Trên cổ hắn xuất hiện vài vết máu ngang dọc, một kiếm chém đứt cổ họng.
Lạc Vũ kinh hãi đồng thời giận dữ, nàng chưa bao giờ để con mồi bị người khác giết chết trước mặt.
Lập tức, hai tay chuyển phương hướng, bỏ qua nam tử đã chết, mãnh liệt đánh về phía bóng đen vừa xuất hiện.
Bóng đen tránh thoát, một thân hắc y, căn bản nhìn không thấy mặt mày. Trong tay không có kiếm, quanh thân không có đấu khí.
Mắt thấy hai tay Lạc Vũ đánh về phía ngực hắn, thân thể hắn đột nhiên trở nên quỷ dị như một làn khói, xoay chuyển trên không trung.
Với cơ thể người tuyệt đối không cách nào làm ra tư thế như vậy, nửa người trên dưới thật giống như bị gãy theo gió gập lại, cứ như vậy thoát khỏi công kích mãnh liệt từ phía Lạc Vũ.
Lạc Vũ thấy một màn này đột nhiên trừng lớn ánh mắt, này… Đây là công phu gì vậy?
Trong lúc Lạc Vũ đang cả kinh, hắc y nhân cũng không công kích nàng, thân hình hắn chợt lóe chạy thoát ra ngoài.
Trong khoảnh khắc song chưởng mãnh liệt của Lạc Vũ mất đi mục tiêu, đánh vào trên vách tường.
Chỉ nghe ầm một tiếng, vách tường trước mắt bị Lạc Vũ đánh cho nát bấy.
Lạc Vũ thấy vậy nhất thời vỗ ngực, đột nhiên ngân quang chợt lóe, Tiểu Ngân vẫn đang ngủ trong lòng nàng đột nhiên vọt ra ngoài, chạy đuổi theo bóng đen nọ.
Gió thổi qua hẻm nhỏ, sắc bén vô cùng.
Đám người Giá Hiên Mặc Viêm vội vã chạy theo đến đây liền thấy một màn này.
Lập tức giơ lên năm ngón tay, trường kiếm màu xanh lập tức ngưng tụ mà thành bị Giá Hiên Mặc Viêm nắm trong tay, chém ra một kiếm vừa vặn chém tới bóng đen thần bí.
“Thật to gan, cư nhiên dám đả thương người của Đế Quốc học viện bọn ta.”
Tiếng nói quát lạnh vang lên trong không trung, đấu khí màu xanh bay lên, nghênh ngang đánh về phía hắc y nhân.
Cùng khắc, Liễu Dục Thần cùng Giá Hiên Ly cũng đã đến, thấy tình cảnh này, không nói hai lời, hai cỗ đấu khí màu lục ầm ầm đánh tới hắc y nhân.
Lạc Vũ thấy nhóm ba người tới ngăn trở hắc y nhân, nàng nghĩ đến nhất thời sẽ không bị thua, liền ngồi xổm xuống, rất nhanh khám xét quanh thân nam tử đã chết, để xem có phát hiện ra cái gì biểu lộ cho thân phận của hắn không.
Một thân bình thường trang sức, trên người mang theo hai kim tệ, cũng không có những thứ khác.
Nếu không phải người biết cách ẩn dấu, thì phải là người này chỉ là một tiểu lâu la, Lạc Vũ nhíu nhíu mày.
“Ầm.”
Trong lúc Lạc Vũ lục soát thân thể người chết, Giá Hiên Mặc Viêm và hắc y nhân đã đánh vào nhau.
Chỉ thấy bóng đen giống như một làn khói xanh di động, xuyên qua luồng đấu khí màu lục và một luồng đấu khi màu xanh, giống như không có hình thể, làm cho người Giá Hiên Mặc Viêm, Liễu Dục Thần, Giá Hiên Ly kinh ngạc trừng lớn ánh mắt.
“Đây là loại võ công gì vậy?” Giá Hiên Ly nhìn bóng đen kia, rất nhanh vuốt vuốt mắt.
Hoàn toàn không cần dùng sức, chỉ biến thành một cỗ khói nhẹ.
Nếu bây giờ không phải giữa ban ngày, hắn chắc chắn sẽ nghĩ mình gặp phải quỷ rồi đi.
Bóng đen bay lên không, như gió phất qua cành liễu.
Góc độ Lạc Vũ ngẩng đầu lên vừa vặn có thể nhìn thấy Liễu Dục Thần cùng Giá Hiên Ly kinh ngạc đến nỗi quên tấn công hắc y nhân, mà Giá Hiên Mặc Viêm lại quét hắn một kiếm.
Bóng đen xoay tay phải ở sau người, một thanh trường kiếm màu đen không mang một chút đấu khí, chậm rãi hiện ra.
Đè ép một cỗ áp lực dâng lên từ tận đáy lòng.
Lạc Vũ thấy một màn này trong lòng liền trầm xuống.
Thanh kiếm màu đen này có vấn đề.
“Cẩn thận, mau lui lại.” Lạc Vũ quát lên một tiếng, đồng thời lắc mình nhảy về phía người.
Nghe Lạc Vũ quát, Giá Hiên Mặc Viêm phản ứng nhanh nhất, lập tức đá vào Liễu Dục Thần và Giá Hiên Ly vẫn còn đang ngây ngốc kinh ngạc.
Cùng khắc, ngưng kết đấu khí vào trong tay, dúng hết lực lượng chém vào bóng đen.
Mà ngay lúc này, trong nháy mắt bóng đen động động bàn tay, thanh kiếm màu đen vung lên trên không bổ xuống Giá Hiên Mặc Viêm.
Lực lượng màu đen giống như một con giao long xé rách không khí, phát ra thanh âm ô ô, khí tức ép xuống thân thể rất kinh người. Gào thét bay về hướng đấu khí của Giá Hiên Mặc Viêm đụng vào.
Sắc mặt Giá Hiên Mặc Viêm trở nên trầm trọng, vận dụng toàn bộ lực lượng trong tay tấn công, tia sáng màu xanh rít gào nhanh chóng vọt lên.
“Ầm.” Đen và xanh chạm vào nhau, một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa vang lên.
Thân hình Giá Hiên Mặc Viêm run lên, gương mặt biến sắc. Thật đáng chết, lực lượng của hắc y nhân này quá mạnh…
Mắt thấy luồng khí có hình dạng một con rồng màu đen đang gào thét bay đến, Giá Hiên Mặc Viêm đang muốn liều mạng, cánh tay đột nhiên bị nắm chặt, một bàn tay nắm lấy tay hắn kéo ra sau: “Lui ra phía sau.”
Giọng nói thanh thúy êm tai giống như tiếng chuông vàng, vừa lạnh vừa trầm ổn vang lên.
Giá Hiên Mặc Viêm đột nhiên ngẩn ra, tiếng nói này, lực lượng này là…
Sau khi ngăn trở Giá Hiên Mặc Viêm, hai tay Lạc Vũ chập lại, trong nháy mắt công lực trăm năm ngưng kết ra một mũi kiếm vô hình, xẹt lên không trung, hướng về phía rồng đen một đường bay vọt xuống.
Không khí bay lên, trong nháy mắt cỗ lực lượng va chạm vào nhau trên không trung.
Trong khoảnh khắc, chỉ thấy khói đen hình rồng tan rã văng ra khắp nơi.
Giống như pháo hoa màu đen nổ mạnh tại không trung, bắn ra bốn phía, cực kỳ diễm lệ.
Vô số kiếm khí vọt tới bốn phương tám hướng, hẻm cụt bị bắn thủng lỗ chỗ.
Hắc y nhân đánh ra một chiêu thấy vậy xoay người, vừa tránh né Tiểu Ngân, vừa chạy đi nhanh như tia chớp.
Lạc Vũ không nói hai lời, vận dụng khinh công đuổi sát theo sau.
“Lực lượng này…quá…”
Dưới mặt đất, Liễu Dục Thần và Giá Hiên Ly bị Giá Hiên Mặc Viêm đá văng ra tránh thoát một chiêu, cả mặt đều hiện lên vẻ khiếp sợ, con mắt trừng lớn, nếu hai người bọn họ không bị Giá Hiên Mặc Viêm đá, không chết cũng tàn phế.
Giá Hiên Mặc Viêm lộn ngược ra sau trên không trung tránh thoát lực lượng tàn phá từ cỗ sức mạnh bắn ra, hắn cau mày, tay sờ soạng cánh tay vừa bị Lạc Vũ nắm chặt.
Cảm giác này, khí thế này, lực lượng này…
Đôi mắt Giá Hiên Mặc Viêm sau khi chớp động vài cái liền trở nên sắc bén.
Trong tay nắm chặt đấu khí trường kiếm, thân hình chớp lên đuổi theo phương hướng Lạc Vũ vừa chạy đi.
Liễu Dục Thần cùng Giá Hiên Ly phục hồi lại tinh thần thấy vậy liếc nhau một cái.
Lập tức Liễu Dục Thần đuổi theo, mà Giá Hiên Ly hoành ngược về hướng đại hội nước trao đổi đi tìm hiệu trưởng.
Thân ảnh bay lên tốc độ cực nhanh.
Tốc độ hắc y nhân rất nhanh.
Thân thể của hắn không ngừng phi thân về phía trước chưa từng nghỉ ngơi, đây là muốn ứng phó Tiểu Ngân sao?
Tiểu Ngân có tốc độ nhanh như vậy mà cũng không bắt được hắn?
Trong mắt Lạc Vũ hiện lên một tia sắc bén, người này rốt cuộc là ai?
Một người chạy ở phía trước, hai người theo sát sau đó, tốc độ ba người đều là đứng đầu, chỉ trong khoảnh khắc đã chạy ra khỏi trung tâm kinh thành Hạo Tàng quốc, chạy tới một thắng cảnh mang tên Yến Hà.
“Ngươi chạy đâu cho thoát.”
Giá Hiên Mặc Viêm cùng Lạc Vũ điên cuồng đuổi theo, hắc y nhân lại bị Tiểu Ngân làm phiền, tốc độ có nhanh cũng không thể tận dụng hết mức, chỉ chốc lát sau đã bị hai người đuổi kịp.
Kiếm khí vô hình cùng đấu khí màu xanh bay tới, bổ tới bóng đen trước mặt.
Hắc y nhân vừa phải ứng phó Tiểu Ngân, lại phải ứng phó Lạc Vũ và Giá Hiên Mặc Viêm, tình thế của hắn cực kỳ nguy hiểm, cơ hồ chỉ có thể chạy trối chết để tránh thoát.
“Ngươi bên trái, ta bên phải.” Giá Hiên Mặc Viêm trầm giọng nói.
“Nếu chúng ta tách ra, ai cũng đánh không lại hắn.” Lạc Vũ giương kiếm trong tay lên, quét ngang đỉnh đầu hắc y nhân.
Không biết thực lực của hắc y nhân như thế nào, nhưng thân pháp của hắn thật sự quỷ dị, làm cho người ta hoàn toàn không nắm rõ.
Bọn họ yếu hơn hắn không nói, nếu không tuyệt đối dùng thực lực mạnh mẽ đuổi giết hắn, hắc y nhân nhất định sẽ chạy thoát, Lạc Vũ tin chắc vào điểm này không thể nghi ngờ.
Giá Hiên Mặc Viêm nghe vậy nhíu mày, thật không ngờ hắn lại không nói một lời, mạnh mẽ nhảy tới điên cuồng đánh hắc y nhân.
Yến Hà là khu danh lam thắng cảnh, ngày thường có rất nhiều người đến đây du ngoạn, thật không ngờ một đường đuổi giết hôm nay, cư nhiên một người cũng không có, không biết đã chạy đi đâu cả rồi.
“Ta tấn công đầu hắn, ngươi tấn công phía dưới, không thể làm cho hắn chạy thoát.” Quét mắt quan sát tình huống, đấu khí trường kiếm trong tay Giá Hiên Mặc Viêm lại dài hơn.
Lạc Vũ không trả lời, chỉ lạnh lùng gật đầu.
Đấu khí màu xanh cùng kiếm khí vô hình bay lên không trung, cây cối xung quanh sàn sạt lay động.
Bóng dáng hắc y nhân nhanh chóng lay động ở tiền phương, phảng phất như cảm giác được tình huống phía sau, giống như không muốn sống dùng tất cả sinh lực chạy đi.
“Muốn chạy? Nhìn xem ngươi chạy đi đâu.”
Nương theo tiếng quát lạnh lẽo của Lạc Vũ, đấu khí cùng nội lực giống như hai con rồng lớn gào thét bay tới, vọt về phía hắc y nhân trước mặt.
“Không được đến đây.”
Mắt thấy Lạc Vũ và Giá Hiên Mặc Viêm sắp đánh trúng thân thể bóng đen, giữa không trung đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai.
Ngay sau đó, ba người bị một tia sáng màu lam phía trước bắn đến, giống như một tấm chắn làm văng ra lực lượng mà Lạc Vũ cùng Giá Hiên Mặc Viêm liên thủ tấn công.
Cùng khắc, bóng đen vẫn chạy tới phía trước không kịp dừng lại, bị cái chắn màu lam trước mắt trực tiếp bắn văng ra, máu tươi điên cuồng phun ra vẫy giữa không trung văng ra xa xa.
Lạc Vũ lập tức dừng lại cước bộ, chau mày, nhìn chằm chằm phía trước.
Ngay lúc Lạc Vũ cùng Giá Hiên Mặc Viêm dừng lại cước bộ, trong tích tắc một thân ảnh đi ra từ phía sườn dốc.
Vẻ mặt hắn lạnh như băng cùng túc sát, cư nhiên là…Yến Phi.
Lạc Vũ nhất thời sửng sốt, Yến Phi sao lại ở chỗ này? Hắn không phải không có ở đây sao?
Mà Yến Phi hiển nhiên cũng không ngờ người tới vốn là Lạc Vũ, không khỏi khẽ cau mày, đấu khí màu lam bốc lên quanh thân chậm rãi tiêu tán.
“Chủ nhân ở phía trước, không cho phép làm phiền, ai vi phạm, giết.” Yến Phi nhìn Lạc Vũ lạnh lùng nói.
Lạc Vũ nghe vậy phục hồi tinh thần lại, nhìn tòa bảo tháp màu trắng trước mặt, thì ra Vân Thí Thiên ở trong đó a, khó trách cả ngày hôm nay không thấy bóng dáng tăm hơi hắn đâu cả, thì ra là chạy tới chỗ này.
Trong lòng vừa suy nghĩ, Lạc Vũ lập tức quay đầu nhìn về hướng hắc y nhân vừa vị bắn văng ra.
Trên đất chỉ còn lại một vũng máu tươi, làm gì còn có ai nữa.
Cư nhiên để cho hắn chạy thoát, Lạc Vũ cắn răng.
“Hắn chạy thoát, thật đáng chết mà.” Giá Hiên Mặc Viêm nhìn theo tầm mắt Lạc Vũ, nhất thời trầm mặt xuống.
“Chúng ta tân tân khổ khổ đuổi theo cả một đoạn đường lại bị ngươi thả đi, ngay cả một câu giải thích cũng không có sao.” Giá Hiên Mặc Viêm thâm trầm nhìn gương mặt lãnh khốc như băng đá không hề có ý định giải thích của Yến Phi.
Yến Phi quét mắt nhìn Giá Hiên Mặc Viêm, híp mắt lại không trả lời.
Nhưng sát khí quanh thân lại…
Lạc Vũ thấy vậy giơ tay xoa xoa cái trán, lần này xem như khiếm hạ Giá Hiên Mặc Viêm một cái nhân tình.
Lập tức lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi, lần này để cho hắn chạy thoát, chúng ta còn có cơ hội lần sau.”
“Ngươi nói nghe nhẹ nhàng quá, lần sau ngươi đã sớm bị hắn hại chết rồi, ở đó mà cơ hội.” Giá Hiên Mặc Viêm cực kỳ bất mãn Lạc Vũ rõ ràng tỏ thái độ dung túng Yến Phi.
“Ta đâu có dễ dàng như vậy…”
“Có chuyện gì?” Lạc Vũ vừa mới mở miệng giải thích, cánh cửa bảo tháp trước mặt liền mở ra, Yến Trần đi ra từ bên trong.
Phía sau, hai tay Vân Thí Thiên thu lại trong ống tay áo, dung nhan lãnh khốc lộ ra tuyệt đối băng lãnh.
Hắn nhìn thấy Lạc Vũ liền bước tới.
“Có việc?” Bình tĩnh đứng trước mặt Lạc Vũ, Vân Thí Thiên nhìn nàng hỏi.
Lạc Vũ nhìn hắn, thu lại khí tức cả người, lắc đầu nói: “Không chuyện gì, ngươi cứ làm chuyện của ngươi đi.”
Mi mắt Vân Thí Thiên trầm xuống, lạnh lùng giương mắt nhìn quét Yến Phi một cái.
Yến Phi lập tức khom người quỳ xuống, một chữ cũng không dám nói nhiều.
Lạc Vũ vội vàng nói: “Cũng không có gì, chỉ là ta đuổi theo một người chạy đến đây, bị hắn làm cho người kia chạy thoát mà thôi.”
Huống hồ Tiểu Ngân vẫn chưa trở về, chắc là đang đuổi theo người nọ, Tiểu Ngân chắc chắn sẽ thành công.
“Có chuyện dễ dàng như vậy sao, sao ngươi không nói người kia âm thầm hạ độc ngươi, muốn lấy mạng ngươi, lại bị tên kia chặn lại làm cho chạy thoát.” Giá Hiên Mặc Viêm nghe vậy nhướng mi trừng mắt nhìn Lạc Vũ.
Vân Thí Thiên vừa nghe, trong mắt hiện lên sắc bén, tay duỗi ra nắm tay Lạc Vũ.
Lạc Vũ lập tức cảm giác được một cỗ lực lượng từ tay Vân Thí Thiên tiến thẳng vào thân thể nàng.
Nàng biết Vân Thí Thiên là đang dò xét xem nàng có trúng độc hay không.
Lập tức, trở tay lại nắm chặt tay Vân Thí Thiên, trừng mắt nhìn hắn, lại gắt gao nắm lấy tay hắn.
Vân Thí Thiên giương mắt nhìn vào mắt Lạc Vũ, hiểu được ý tứ trong mắt nàng, ánh mắt tàn lệ trở nên nhu hòa một chút.
“Ta có thể để vuột mất người nọ, cũng có thể bắt trở về.” Ánh mắt lạnh băng chậm rãi nhìn lướt qua Giá Hiên Mặc Viêm vẫn còn đang bất bình đứng bên cạnh, thanh âm hắn sắc bén lạnh băng, khí thế khiếp người.
Giá Hiên Mặc Viêm nhất thời bị nghẹn lại, vừa định mở miệng, lại bị Liễu Dục Thần vừa chạy đến bụm chặt miệng lại, tàn nhẫn kéo hắn về phía sau.
Hết chuyện làm rồi sao mà cứng đầu đối kháng tím tôn vương giả, bộ đầu óc bị vô nước rồi sao.
Liễu Dục Thần cảm giác nếu cứ đi theo Giá Hiên Mặc Viêm với tình trạng này, chắc hắn cũng phải bị giảm thọ quá.
Liếc mắt nhìn Giá Hiên Mặc Viêm, Vân Thí Thiên cũng lại không thèm để ý đến hắn, liền quay đầu nhìn Lạc Vũ, trong mắt hiện lên một tia hung quang.
Lạc Vũ thấy ánh mắt Vân Thí Thiên như vậy, chỉ biết tình huống không tốt sắp phát sinh rồi a.
Đám người Giá Hiên Mặc Viêm còn dễ lừa gạt, Vân Thí Thiên làm sao có thể là người dễ dàng bị người ta gạt nha.
Lập tức nhẹ giọng mỉm cười với Vân Thí Thiên: “Ngươi cứ lo chuyện của ngươi đi, ta trở về tham gia tỷ thí trước, chúng ta gặp nhau sau…gặp nhau sau…”