Ngày mùa thu bầu trời càng thêm cao nghiễm.
Bầu trời màu lam ngày đó tìm không thấy một chút tì vết nào, ngàn dặm không mây, ánh sáng ngọc màu lam trên thiên khung.
Kết quả bế nguyệt không cần nói cũng biết.
Một vòng trăng tròn trên cao, bị mây đen che khuất một nửa.
Dưới sự chứng kiến của đông đảo mọi người, sau khi nguyệt nhi ẩn núp vào trong mây đen, nháy mắt trong lúc đó thiên địa hoàn toàn tối không ánh sáng.
Này so với trầm ngư lạc nhạn, tu hoa, càng thêm lợi hại, lấy lực lượng của thiên địa chấn nhiếp tứ phương.
Kết quả tuyển phi đại điển lần này, đã không còn gì để bàn cãi nữa.
Trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa, tất cả đều bị Lạc Vũ thực hiện đầy đủ.
Thử hỏi, ai còn có thể làm đến loại trình độ này? Ai còn có thể so sánh? Ai còn có thể tranh phong?
Đàn hoa né tránh, chúng nữ thần phục.
Chúng phiên vương cùng quốc quân, cũng tâm phục khẩu phục, không phải nhi nữ của bọn họ quá mức xấu xí, không tài đức, mà là nữ nhân trước mắt này là nhân tài trong hàng vạn người.
Bọn họ sao có thể tranh đấu với nàng được chứ.
Trong lúc nhất thời, danh tiếng Lạc Vũ càng thêm đại thịnh, vang khắp Vọng Thiên Nhai.
Mà nói đến đức – dung – ngôn – công, cùng với dung nhan Lạc Vũ có thể đạt đến độ trầm ngư lạc nhạn, đã nhanh chóng bay khắp bốn phương tám hướng, làm chấn động cả Phật Tiên Nhất Thủy.
Rất thần kỳ rồi.
Thật sự có nữ nhân có thể làm được đến trình độ này?
Trong làn sóng rung động này, đồng thời cũng đã làm thay đổi quan niệm từ xưa truyền lại.
Để bình phẩm một tuyệt sắc mỹ nữ, người ta cũng bắt đầu lấy trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa làm tiêu chuẩn.
Về phần Vọng Thiên Nhai, thì lại càng không cần phải nói rồi.
Có Lạc Vũ ở đây, nếu không ai có thể xuất sắc hơn so với nàng, cũng không có ai dám có can đảm hướng Vân Thí Thiên hoặc đám người Phong Vô Tâm, Vân Khung đề nghị tuyển phi.
Một hồi tuyển phi đại điển, Lạc Vũ trở thành người cuối cùng chiến thắng.
Ngày hôm đó, gió mát thổi vù vù, ánh mặt trời lóe ra.
Lạc Vũ mặc một thân quần áo phấn lam, giản dị mà đoan trang, đứng trước cửa thành Vọng Thiên Nhai, tống biệt chúng phiên vương và quốc quân từ ngàn dặm xa xôi đến thành đô.
Chúng phiên vương cùng quốc quân ngay từ đầu không có hảo cảm với Lạc Vũ, bây giờ lại cung kính nịnh nọt, đã nói rõ nhiều lắm vấn đề phát sinh trong lúc đó.
“Không phải nữ nhi nhà các vị không xuất sắc, mà là ta đến sớm hơn các nàng, cùng hoa cỏ và đàn cá trong cung ở chung đã quen thuộc, cho nên chúng chỉ nhận biết ta mà thôi.”
Lạc Vũ đứng trước cửa thành, mỉm cười từ biệt với chúng phiên vương và các mỹ nữ.
Chúng phiên vương nghe vậy nhất tề tươi cười đầy mặt.
Lạc Vũ nói lời này quả thật khách khí rồi.
Nếu có thể ở chung đến quen thuộc, là có thể làm cho trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa, thật là chuyện chưa từng xảy ra, đây là nàng giúp bọn họ giữ thể diện.
Cũng là vì chúng nữ tử lấy lại thể diện.
Lập tức, không có ai lên tiếng đâm phá lời nói khách khí này, đám người này cũng tươi cười đầy mặt với Lạc Vũ, nói vô số lời hay, sau đó mới cáo từ.
Tống biệt các phiên vương và quốc quân thuộc quốc, mặc dù đây là việc nữ nhân xen vào chính sự, nhưng Lạc Vũ thân là vị hôn thê của quân vương bọn họ nên nàng phải ra mặt là lẽ tất nhiên.
Việc này toàn quyền giao cho Lạc Vũ, Vân Thí Thiên căn bản không có ra mặt.
Đây cũng là một phần quang vinh cùng quyền lực, đã trở thành một thành viên trong nhóm người cầm quyền của Vọng Thiên Nhai rồi.
Ánh mặt trời bao phủ, màu vàng bay múa.
Lạc Vũ tiễn bước xong một vị quốc quân cuối cùng, nàng thật dài thở một hơi nhẹ nhõm.
Thật là mệt mõi quá a, đưa tiễn người cũng không phải dễ làm, đứng mỏi cả chân, mặt cũng cười đến cứng lại luôn.
“Nếu còn có lần sau, ta sẽ cho hắn tự mình nhìn làm đi, muốn ta lại ra mặt lần nữa hả, không có cửa đâu.” Lạc Vũ vuốt ve Tiểu Ngân đã tỉnh ngủ đang nằm trong lòng mình, cái bụng của nó kêu “ọt ọt”, nàng xoay người cùng nói với bọn thị vệ hồi cung.
Tiểu Ngân nghe vậy, cái đầu nho nhỏ gật gật, cười híp cả mắt.
Lạc Vũ nâng lên Tiểu Ngân, cười nói: “Trở về ta nướng thịt cho ngươi, cho ngươi ăn đã luôn.”
Tiểu Ngân vừa nghe nhất thời mừng rỡ, nhảy dựng lên đứng thẳng.
Thịt nướng, Lạc Vũ đã lâu không tự tay nướng thịt cho nó ăn rồi, oa oa, nước miếng, nước miếng.
Lạc Vũ nhìn thấy bộ dạng tham lam như thế của Tiểu Ngân, nhất thời cười cười gõ nhẹ đầu của nó: “Ngươi này thật là…”
Vù, lời còn chưa nói hết, ánh mắt Tiểu Ngân đột nhiên phóng qua bả vai Lạc Vũ nhìn phía sau, nó nhướng mày, nháy mắt lộ ra tức giận đến tím mặt, vù một tiếng, chạy ra ngoài.
Lạc Vũ nhất thời quay đầu, có chuyện gì vậy?
Theo tầm mắt nhìn, chỉ thấy trên ngọn cây phía trước có một con thú nhỏ, trên thân cũng mang bô lông màu bạc, thoạt nhìn thân hình cũng cỡ Tiểu Ngân.
Lúc này, đang nhìn Tiểu Ngân vù vù chạy đến, nó liền quay đầu bỏ chạy.
Hai mắt Lạc Vũ nhất thời có chút trợn to, con vật vừa nãy là một Tiểu Ngân nữa? Là đồng loại của Tiểu ngân?
Cho đến bây giờ nàng chưa từng thấy Tiểu Ngân có đồng loại.
Nhất thời, Lạc Vũ cũng nổi lên hứng thú, vội vàng nói vài câu với thị vệ, sau đó xoay người chạy vội về hướng Tiểu Ngân.
Trời xanh không mây, tầm mắt vô cùng tốt.
Tốc độ của Tiểu Ngân và con thú nhỏ rất nhanh, Lạc Vũ thi triển toàn lực mới theo kịp.
Theo sát phía sau, một chuyến một người hai thú, chạy như điên về hướng sơn giản ở vùng ngoại ô. (thung lũng)
Tia sáng màu bạc hiện ra, nhanh như điện xẹt.
Ngay lập tức, một người hai thú chạy vào sơn giản phía xa xa.
Lạc Vũ chạy theo phía sau hai thú, thấy rõ tất cả.
Tốc độ Tiểu Ngân so với ma thú kia còn nhanh hơn, mấy người cấp tốc bay đi, ngay khi đến một sơn tuyền chảy xuôi, Tiểu Ngân mạnh mẽ nhảy phác lên, ma thú kia ngã xuống đất.
Trong nháy mắt hai luồng ngân quang dây dưa cùng nhau.
Lạc Vũ thấy vậy, ánh sáng nhấp nháy trong đôi mắt, thật không ngờ Tiểu Ngân lại nhiệt tình với đồng loại như vậy a.
Ý nghĩ này chỉ vừa mới chớp lên, Lạc Vũ đột nhiên bị đứng hình, bởi vì tình huống trước mắt làm nàng kinh ngạc đến nỗi không biết nói gì.
Chỉ thấy Tiểu Ngân nhảy phác lên người tiểu ma thú, vung lên nắm tay, bang bang vỗ vào tiểu ma thú, đây là một trận hành hung a.
Vừa đánh trên miệng vừa kêu không ngừng.
Vẻ mặt phẫn nộ cùng khinh thường.
Nhìn qua, thật giống như đang nói.
Con bà nó, cư nhiên có dũng khí lớn lên giống lão tử như đúc, ta cào chết ngươi.
Cho ngươi dám có dũng khí bắt chước ta nè, cho ngươi có dũng khí dám có màu bạc nè, cho ngươi có dũng khí lớn lên có vóc dáng bằng ta nè.
Lão tử là duy nhất trong thiên hạ, ngươi cư nhiên dám giả mạo, ta đánh chết ngươi cái đồ giả mạo. (quá tự kỷ ^_^)
Tiểu móng vuốt vung lên, tốc độ cực nhanh, nắm tay đánh xuống, thanh âm bang bang hữu lực.
Phía dưới, ma thú bị Tiểu Ngân đè nặng, dùng toàn lực chống cự.
Nhưng bị Tiểu Ngân chiếm cứ tiên cơ, phản kích không có lực, căn bản không thể tạo nên bất cứ uy hiếp nào với Tiểu Ngân, chỉ có thể mặc cho Tiểu Ngân tùy ý đánh trên người.
Trong lúc nhất thời, thanh âm “chát chát” liên tiếp vang lên.
Có kiêu ngạo la hét, càng nhiều là bị đau mà thét lên.
Lạc Vũ thấy vậy vươn tay nhu nhu cái trán, vẻ mặt cười khổ.
Lúc này cẩn thận nhìn ra, tiểu thú này mặc dù hơi giống Tiểu Ngân.
Nhưng nhìn kỹ lại, bề ngoài mang bộ lông màu trắng, chứ không phải thuần chất màu bạc.
Về phần mặt mày và móng vuốt nghiêng về giống hồ ly hơn, không như Tiểu Ngân vừa có vẻ giống điêu nhi, lại có điểm giống hồ ly.
Lạc Vũ cười khổ, sao nàng lại có thể quên Tiểu Ngân rất tự kỷ cơ chứ.
Năm đó, màu lông của ma thú báo tử là màu bạc, đã bị Tiểu Ngân rút lông không còn một cọng, bây giờ lại đụng phải một con có bộ dạng hơi giống nó.
Với tính khí này của nó, làm sao có thể bỏ qua.
“Này, này, Tiểu Ngân, đừng đánh nữa, ngươi đừng khi dễ nó nữa.” Lạc Vũ cười khổ đi lên phía trước.
Tiểu Ngân nghe Lạc Vũ nói, hừ một tiếng, không nghe, tiếp tục huy móng vuốt giáo huấn tiểu thú kia.
Con tiểu ma thú kia thê thảm ai kêu, bộ lông bị rút bay loạn cả lên.
Lạc Vũ thấy vậy lừa gạt nói: “Nếu không đánh nữa, sau khi trở về sẽ nướng hai con gà rừng cho ngươi.”
Làm như không nhìn, không nghe, bất quá khí lực xuống tay cũng nhẹ đi một chút.
Lạc Vũ thấy vậy, tiếp tục lừa: “Lại nướng thêm một con thỏ hoang.”
Lực độ nắm tay có chút mềm nhẹ rồi.
“Dứt khoát, một con heo sữa nhỏ, muốn ăn thì dừng tay lại, không muốn ăn cứ tiếp tục đánh, gà rừng, thỏ hoang, xem như ta chưa từng nói, ta về trước nha, ngươi…”
Một lời còn chưa nói hết, Tiểu Ngân mạnh ngẩng đầu lên, tiểu móng vuốt vung lên hướng về phía Lạc Vũ.
Ý bảo, thành giao.
Lạc Vũ nhất thời dở khóc dở cười nhìn Tiểu Ngân, cái tên này thật là tham ăn mà.
Đồng ý với Lạc Vũ không ra tay đánh nữa, Tiểu Ngân hung hăng trừng mắt tiểu thú bị nó đánh đến sưng phù, như còn chưa hết giận, nó lại đem tiểu thú xoay người qua.
Vung lên nắm tay, đánh “bang bang” hai quyền, đánh lên hai mắt tiểu thú.
Lập tức, trên mắt tiểu thú lông trắng bị bầm tím, có thể nói đôi mắt giống gấu mèo đại ca.
Trong nháy mắt, Lạc Vũ cũng hết chỗ nói rồi, nhìn Tiểu Ngân lui lại, sau đó lại nhìn tiểu thú trên mặt đất bò dậy không nổi, trong lúc nhất thời nàng không biết nên nghiêm mặt hay nên cười nữa.
“Ngươi đó nha.” Một lát sau, Lạc Vũ mới điều chỉnh lại hơi thở.
Phủi phủi bộ lông Tiểu Ngân đang ngồi chồm hổm trên vai nàng, Lạc Vũ đi đến tiểu thú trên mặt đất.
Nắm lên cái đuôi đem tiểu thú nhắc lên, nhìn tiểu thú trước mắt bị sưng phù, còn kém chưa chảy ra nước mắt, nghiêm trọng không nói gì.
Tiểu Ngân này ra tay…
“Vân Bạch, chạy trốn đi đâu rồi?”
Đang lúc Lạc Vũ nghiêm trọng không nói gì, một thanh âm ôn nhuận vang lên, một người từ sơn giản đi đến, vừa lúc nhìn thấy Lạc Vũ.
“Vân Bạch, ngươi…” Thanh âm người nọ đột nhiên cao lên.
Lạc Vũ nghe tiếng ngẩng đầu lên, nhìn một nam tử thư sinh, đối diện với ánh mắt kinh ngạc cau mày, khóe miệng giật giật của hắn.
Không xong, con thú nhỏ này là của hắn hả? Bị bắt ngay tại trận rồi.
Thật xui xẻo a, khóe miệng rút gân, chậm rãi buông tiểu thú trong tay, lúc này đã không thể nhận ra nguyên lai diện mạo của nó rồi.
Con thú nhỏ khập khiễng, chậm rãi đi đến trước mặt thư sinh, ô ô kêu gọi.
“Cái kia… Cái kia… Thật không hay ho hả.” Lạc Vũ vuốt cái mũi, không thể làm gì khác hơn là cười khúc khích.
“Đây là tiểu sủng vật của công tử nhà ta.” Thư sinh nhìn Lạc Vũ liếc mắt một cái, cau mày, trực tiếp xoay người hướng phía sau núi mà đi.
Lạc Vũ thấy vậy quay đầu lại trừng mắt nhìn Tiểu Ngân liếc mắt một cái, Tiểu Ngân đáp trả Lạc Vũ bằng một tiếng “hừ”.
Thật hết cách, đánh ma thú của người ta, lại nhìn qua vị thư sinh kia là không có đấu khí, nàng sao alị có thể không biết xấu hổ mà chạy trốn chứ.
Lạc Vũ không thể làm gì khác hơn là đuổi theo người ta, vẻ mặt vặn vẹo, nhăn nhó.
Là ma thú nhà mình đánh ma thú nhà người ta đó, làm sao cũng phải bồi lễ với người ta mới phải.
Chuyển qua núi đá phía trước, một uông sơn tuyền róc rách chảy xuống từ trên núi, thanh âm thanh thúy dễ nghe.
Mà sơn giản đứng sừng sững này có hình bát giác, đơn sơ nhưng lại có một phen phong vị.
Trong đình có một nam tử đang ngồi, tóc cao cao bó lên, một thân nguyệt nha trường bào màu trắng, cúi đầu quan khán vật gì đó phía trước.
“Công tử, người xem Vân Bạch nè.” Thư sinh ôm tiểu thú đi lên trước.
Namtử chậm rãi ngẩng đầu: “Sao lại thành bộ dạng như thế này?”
Thanh âm ôn nhuận, mang theo nhè nhẹ từ tính, phảng phất như mang theo hương rượu, thuần thơm mát, thấm lòng người.
“Bị bọn họ đánh.” Thư sinh chỉ một tay về hướng Lạc Vũ.
Lạc Vũ thấy vậy gương mặt cười cười lấy lòng, đi tới trước vài bước: “Cái kia…cái kia, Tiểu Ngân nhà ta không hiểu chuyện, mới vừa rồi đột nhiên giở tính, đánh nhầm rồi, đánh nhầm rồi.”
Tiểu Ngân ngồi xổm trên vai Lạc Vũ, nghe vậy liền định nhảy dựng lên.
Lạc Vũ vội vàng đè lại nó, gắt gao ôm vào trong ngực, không cho phép Tiểu Ngân lộn xộn.
Hắc hắc cười, nhìn nam nhân đang nghiêng đầu trước mắt, Lạc Vũ cảm giác được chính mình giống như một bà mẹ, giúp đứa con hay gây họa của mình, đến nhà người ta nhận lỗi.
Namtử nghe vậy, chậm rãi quay đầu lại.
Lạc Vũ liếc mắt một cái nhìn, không khỏi nhẹ nhàng giơ giơ lên mi.
Người trước mắt tuấn lãng cực kỳ, mày kiếm bay xéo nhập tấn, hai mắt sáng quắc sinh huy, ngũ quan như đao khắc ra, không chút tì vết.
Khí tức ôn nhuận mà trầm ổn.
Gió núi thổi bay một chút tóc đen đang buông xuống, nhè nhẹ bay bay.
Làm cho người ta có một loại cảm giác, quân vương lưu lạc chốn phàm gian, siêu phàm xuất trần.
Lạc Vũ thật nhanh đánh giá, hảo cho một phó dung mạo, hảo cho một thân khí chất, thật là có tư cách so sánh cao thấp với Vân Thí Thiên a.
Nếu nói Vân Thí Thiên ôn nhuận mà cất dấu bá đạo, ưu nhã mà lộ vẻ ung dung.
Dung mạo tuyệt sắc uẩn hợp với thiên sơn tuyết liên cao quý cùng hoa mỹ pha lẫn với hỏa liên địa ngục cường thế. (hoa sen lửa)
Như là đến từ địa ngục.
Như vậy người trước mắt này, làm người ôn hòa, nhẹ nhàng ưu nhã, dung mạo tuấn lãng khôn cùng, như tùng trúc xuất trần, cao quý sừng sững khí phái đứng trong thiên địa.
Hảo cho một người nam nhân.
Lạc Vũ chớp chớp mắt một chút.
“Đánh nhầm?”Namtử nhìn Lạc Vũ, sau đó lại nhìn Tiểu Ngân, khóe miệng chậm rãi giương lên cười nhẹ, nhìn Lạc Vũ nói.
Lạc Vũ dùng sức nhéo nhéo Tiểu Ngân, cười hắc hắc nói: “Lỡ tay, lỡ tay, cái tên này tính tình thật là thối a.”
“Ác, không thể cho phép người khác có màu da cùng dáng người giống nó sao? Thật là kiêu ngạo a.”Namtử nhìn Tiểu Ngân, nhẹ nhàng phun ra một câu.
Lạc Vũ thấy hắn nhìn thoáng qua Tiểu Ngân, cũng đã sờ soạng hiểu được tính tình tiểu tử này rõ ràng, Lạc Vũ không khỏi nhướng mắt, không thể làm gì khác hơn là cười làm lành.
“Nếu không ta trị bệnh tốt cho nó, có thể…”
“Đánh với ta một ván.”
Lạc Vũ còn chưa thương lượng hết câu, nam tử bạch y đột nhiên gõ gõ bàn cờ, cười khẽ nói với Lạc Vũ: “Xem như là cái giá phải trả vì đã làm bị thương sủng vật của ta.”
Người này thật đúng là dễ nói chuyện, Lạc Vũ nghe hắn nói liền nghĩ vậy.
Lập tức, cúi đầu nhìn lướt qua bàn cờ trước mắt, nhún nhún vai nói: “Ta không biết chơi môn này.”
Năm đó cái gì nàng cũng học, nhưng cờ vây thật không có gì hay để học, môn này nàng học thật sự không tốt.
“Ngươi không biết?” Trong mắt nam tử bạch y, hiện lên một tia kinh ngạc, chợt lóe rồi biến mất.
“Có gì không ổn?” Lạc Vũ ngẩng đầu, nàng không biết chơi cờ vây, có gì đâu mà kinh ngạc dữ vậy.
Chẳng lẽ người này cho rằng nàng chắc chắn biết môn này, hắn quen biết nàng sao?
“Không có.” Sau một thoáng kinh ngạc chợt lóe mà qua, nam tử chậm rãi cười lắc đầu, đầu ngón tay cầm lấy quân cờ nhẹ đặt lên bàn cờ: “Thật tiếc, lần trả giá này đã không thể hoàn trả lại rồi.
Một lát nữa, có lẽ ta sẽ nghĩ ra cách bồi thường khác rồi.”
Sắc mặt ôn nhuận, tươi cười ôn hòa.
Lạc Vũ nghe vậy lại sâu thâm nhìn nam nhân liếc mắt một cái.
Như thế nào lại có cảm giác rằng người nam nhân này rất nguy hiểm với nàng, không phải liên quan đến tánh mạng nguy hiểm, mà là một loại nói không nên lời, ẩn dấu nguy hiểm.
“Như vậy chơi cờ quân được không?” Thứ duy nhất nàng biết là cờ quân.
“Ác?”Namnhân hiển nhiên chưa từng nghe qua.
Lạc Vũ cũng dứt khoát, trực tiếp sắp xếp các quân cờ lên bàn cờ.
“Xem ra cũng đơn giản.”Namtử vừa xem đã hiểu quy tắc, thong thả lên tiếng.
“Ta đánh với ngươi ba bàn.” Lạc Vũ cố gắng hào phóng.
Ba bàn cờ quân bằng một bàn cờ vây, nhưng tính chất cũng không thể mang ra so sánh với nhau.
Nam tử bạch y nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Lạc Vũ liếc mắt một cái, khóe miệng hàm chứa ý cười, chậm rãi đặt quân cờ lên bàn cờ.
Cờ quân, đơn giản dễ hiểu, rất dễ đánh.
Năm đó, Lạc Vũ là nhờ vào cờ quân này, mà đánh cho các sư huynh sư tỷ không thể chống trả nổi, miễn cưỡng lấy lại chút thể diện vì không biết chơi cờ.
Lúc này thi triển ra, đương nhiên dễ dàng giải quyết nam tử bạch y rồi.
“Ba bàn đã xong.” Lạc Vũ mỉm cười nhìn nam nhân.
Cờ quân, nàng muốn nhường cũng khó làm được.
Mà nam tử nghe Lạc Vũ nói, ánh mắt khẽ nhúc nhích, cười nhìn Lạc Vũ liếc mắt một cái, cúi đầu nhìn những quân cờ trên bàn, trầm tư trong chốc lát.
“Vừa đơn giản vừa phức tạp, tốc chiến tốc thắng, nhưng thật mau lẹ.”
Sau khi bình phẩm, nam tử bạch y chậm rãi nói: “Đánh tiếp một ván nữa đi.”
“Đã thương lượng là đánh ba bàn mà.” Lạc Vũ xoa Tiểu Ngân.
“Ta đâu có nói đồng ý.”Namtử bạch y cười cười, nhìn Lạc Vũ.
Ý cười trong mắt, làm cho Lạc Vũ cảm giác chính mình thật giống như đang làm nũng xấu lắm, nhất thời không nói gì cúi đầu, tiếp tục đánh cờ.
Sao lại có cảm giác như vậy nhỉ? Thật là.
“Đơn giản dễ hiểu, cũng không quá phức tạp, không bằng cờ vây đánh chiếm từng bước một, nhưng lại có được kết quả nhanh chóng trực tiếp, loại cờ này thật là hay.”
Namtử bạch y thong thả đặt quân cờ lên bàn cờ.
Lạc Vũ thấy chỉ trong thời gian ngắn, người này cư nhiên có thể làm cho nàng hạ xuống hai mươi, ba mươi quân cờ vẫn chưa giành được thắng lợi, thiên phú của người này…
Lập tức tiếp lời: “Đúng vậy, dứt khoát lưu loát, trực tiếp tuyệt sát, không có tâm địa gian xảo.”
Cờ vây phức tạp, phải thiết kế bố cục, nếu sai một bước, dẫn theo cả bàn cờ sai.
Mà cờ quân, vừa xem hiểu ngay, trực tiếp cực kỳ.
Thắng thua chỉ ngay trong một khoảnh khắc lúc đó, vừa đơn giản vừa phức tạp.
Nếu nói cờ vây là xem xét toàn cục diện trong thiên hạ, là vua thương trong các binh khí.
Như vậy cờ quân này, lại như một thanh lợi kiếm vừa ra khỏi vỏ sẽ phải thấy máu, đoạt nhân tánh mạng, tốc chiến tốc thắng.
Đây là hai loại cảnh giới.
“Nguyên lai là như vậy, khó trách…”Namtử bạch y nhìn vào mắt Lạc Vũ, ánh mắt hắn như ngộ ra điều gì, mỉm cười.
Vừa hạ xuống một quân cờ, Lạc Vũ phong kín cục diện ván cờ, nghe thấy nam nhân lên tiếng, ngẩng đầu nói: “Khó trách cái gì…”
“Khụ khụ…” Vừa lên tiếng hỏi, chỉ thấy nam tử bạch y đối diện đột nhiên nhẹ nhàng ho khan hai tiếng.
Lạc Vũ mấy ngày nay bị Vân Thí Thiên ốm đau, dưỡng thành thói quen.
Lúc này không chút suy nghĩ, trực tiếp khoát tay lên cổ tay nam tử bạch y.
Namnhân thấy vậy khẽ nhếch mi, hơi kinh ngạc nhìn Lạc Vũ.
Bên cạnh, thư sinh ôm tiểu thú mặt mũi bầm dập, vẫn không hề lên tiếng, thấy tình hình này, trong mắt cũng hiện lên một chút ánh sáng, nhìn Lạc Vũ.
Lạc Vũ thấy vậy liền có chút phản ứng lại, cười nói: “Thói quen thôi.”
Lời còn chưa dứt, lại nói tiếp: “Khí tức có chút rối loạn, hẳn là do lúc luyện công gặp vấn đề, cũng không nghiêm trọng, ăn một viên đan dược là tốt rồi.”
Dứt lời, lấy ra một bình dược, đổ ra một viên đan dược, đưa cho nam nhân bạch y.
Đây xem như là bồi tội Tiểu Ngân đánh bị thương sủng vật của hắn.
Bọn họ xem như không ai thiếu ai.
Namnhân bạch y nhìn Lạc Vũ đưa cho hắn một viên đan dược, giương mắt nhìn Lạc Vũ liếc mắt một cái.
Lại cúi đầu nhìn cổ tay, nơi Lạc Vũ vừa đặt tay lên bắt mạch.
Đôi mắt thâm u chợt lóe lên ánh sáng rồi biến mất, khóe miệng tươi cười càng thêm sâu.
“Như vậy ta cũng không khách khí rồi.”Namtử bạch y vươn tay tiếp nhận, không hề chần chừ, bỏ vào trong miệng.
Bên cạnh, thư sinh thấy vậy tiến lên một bước, xem bộ dạng của hắn như là muốn khuyên can.
Bất quá, cuối cùng cũng không lên tiếng phản bác.
Lạc Vũ thấy bạch y nam tử ăn vào dược hoàn của nàng, lập tức ôm Tiểu Ngân đứng dậy, mỉm cười nói: “Tiểu Ngân nhà ta nghịch ngợm, xin thông cảm cho.”
Bạch y nam tử nhìn Lạc Vũ, mỉm cười nhưng không trả lời.
Lạc Vũ thấy này cũng trực tiếp nói: “Ta ra ngoài đã lâu, chúng ta đây cáo từ, sau này có duyên gặp lại.” Dứt lời, ôm Tiểu Ngân xoay người muốn đi.
“Cha mẹ bị nhốt trong lao ngục, có người lại vui vẻ tranh sủng tổ chức tuyển phi, bi ai a.”
Lạc Vũ xoay người, còn chưa kịp đi, ở phía sau bạch y nam tử đột nhiên chậm rãi lên tiếng.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Lạc Vũ lập tức biến đổi.
Những lời này là nói về nàng, người này biết nàng, lập tức mạnh xoay người lại, lạnh lùng nói: “Ngươi là ai?”
Ngón tay bạch y nam tử thong thả phất qua những quân cờ, vẫn ôn nhuận nhìn Lạc Vũ như trước, chậm rãi nói: “Ta đến từ Phạm Thiên Các.”
Cư nhiên không một chút nào kiêng kị, không một chút nào giấu diếm, tự nhiên cực kỳ.
Lạc Vũ vừa nghe, mắt có chút trầm xuống, mặt lạnh xuống.
“Những lời này của ngươi là có ý gì?” Lạc Vũ quay thân lại, ngồi xuống một lần nữa, đối mặt với hắn.
Bạch y nam tử nhìn Lạc Vũ trong khoảnh khắc, vẻ mặt lãnh khốc, không còn nữa vẻ đẹp ôn hòa vừa rồi, lập tức chậm rãi lắc đầu: “Không có đáng yêu như vừa rồi.”
Lạc Vũ nghe vậy nhất thời nhướng mày.
Nàng còn chưa kịp lên tiếng, bạch y nam tử có chút phất tay, chậm rãi nói: “Ta không muốn nợ ân tình của ai, viên dược hoàn ngươi đưa cho ta, ta sẽ có tạ lễ cho ngươi.”
Dứt lời, nam tử có bộ dáng thư sinh bên cạnh, móc ra vật từ trong lòng, đặt trước mặt Lạc Vũ.
“Hai vật này ta đưa cho ngươi, bất quá có hạn chế về thời gian, một khi qua hết, sẽ phải thay đổi rồi.” Bạch y nam tử vẫn mỉm cười như trước, ôn nhuận cực kỳ.
Lạc Vũ cau mày, cũng không khách khí, trực tiếp cầm lên mở ra xem.
Liếc mắt nhìn một cái, trong nháy mắt khuôn mặt Lạc Vũ liền trở nên nghiêm túc.
Là bản đồ của hai nơi.
Một chỗ, đánh dấu ở Phong Hỏa Nhai thuộc lãnh thổ Phạm Thiên Các, trên đó rõ ràng viết, đây là nơi giam giữ cha mẹ nàng.
Ghi rõ lúc nào giam giữ đến tận đây, lúc nào sẽ áp giải tới một chỗ khác.
Trên đó đều ghi lại thời gian chuẩn xác.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Lạc Vũ nắm chặt bản đồ trong tay.
Khóe miệng bạch y nam tử nhếch lên: “Ta là ai, ngươi rất để ý sao?”
Lạc Vũ nghe vậy càng thêm nhíu chặt mày.
“Cần gì để ý ta là ai, ngươi chỉ cần biết rằng những gì ghi lại trên này hoàn toàn là sự thật thì tốt rồi, có chút người vốn rất khinh thường động tay động chân trong đó. (giở thủ đoạn)
Bất quá, chỉ cho phép ngươi chọn một chỗ, chọn tới chỗ nào, tự nhiên sẽ có người cho ngươi bản đồ càng thêm chuẩn xác, coi như đây là hồi báo cho một viên dược hoàn của ngươi.”
Ánh mắt bạch y nam tử lấp lánh nhìn Lạc Vũ, thanh âm từ tính theo gió bay lên.
Lạc Vũ nghe vậy, ánh mắt khẽ nhúc nhích.
Nếu bản đồ này là thật, như vậy địa vị người trước mặt này tại Phạm Thiên Các…
Vừa nghĩ vừa mở ra một tấm bản đồ khác trong tay nhìn kỹ.
Là quốc thổ kinh đô tổng bộ của Ẩn Tộc.
Trên bản đồ không viết bất cứ chữ gì, chỉ là trung tâm bản đồ, vẽ lên một con thiên hỏa điểu.
Thiên hỏa điểu, là dược liệu tuyệt đỉnh có thể vì Vân Thí Thiên bào chế huyền hỏa đan.
Năm ngón tay Lạc Vũ gắt gao cầm hai bản đồ.
Rất quý trọng, hai vật này quả thực…
“Mười ngày sau, thiên hỏa điểu – thứ không dễ già đạt được đến tay của Ẩn Tộc, sẽ bị luyện chế, đến lúc đó dược hiệu sẽ hoàn toàn bị tiêu tan.” Thanh âm trầm thấp truyền đến.
Lạc Vũ ngẩng đầu, bạch y nam tử vốn ngồi đối diện, đã chậm rãi đứng dậy rời đi.
“Muốn biết ta là ai, lần gặp mặt kế tiếp, ngươi tự nhiên sẽ biết.”
Thanh âm rất ít, trầm thấp mà hữu lực.
Gió núi bay qua, phất lên tóc đen cùng bạch y, xuất trần tuyệt thế.
Lạc Vũ ngồi trên ghế đá, trầm ngâm trong nháy mắt, đột nhiên bay vọt ra, điên cuồng bay về hướng hoàng cung Vân Thí Thiên.
Mười ngày, chỉ có mười ngày thời gian.
Nơi giam giữ cha mẹ nàng ở Phạm Thiên Các, ở phía bắc Phật Tiên Nhất Thủy.
Mà dược liệu bào chế thuốc chữa bệnh cho Vân Thí Thiên, thiên hỏa điểu lại nằm trong tổng bộ Ẩn Tộc, ở phía nan Phật Tiên Nhất Thủy.
Trong mười ngày tuyệt đối không có cách nào tới được nơi.
Chỉ có thể chọn một chỗ, chỉ có thể một chỗ…
Ánh mặt trời chậm rãi chìm xuống, trời chiều bao phủ trên bầu trời.
Ánh sáng ngọc chiếu xuống, đỏ như máu, đỏ đến làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình.
Chính điện không có, nghị chính cung không có, tẩm cung không có.
Lạc Vũ điên cuồng bay tới, nhưng lại cuống quít vồ hụt.
Vân Thí Thiên đã đi đâu rồi?
Lạc Vũ còn đang nghi hoặc, trong dược phòng mơ hồ truyền vào trong tai tiếng ho khan.
Lạc Vũ vừa nghe lập tức xoay người bước nhanh về hướng mật thất dược liệu của Vọng Thiên Nhai.
Bầu trời u ám, bóng đêm chậm rãi buông xuống.
Ngọn đèn dầu bắt đầu toát lên, chiếu sáng ban đêm trong hoàng cung Vọng Thiên Nhai.
“Quân vương, thương thế của người không thể lại kéo dài thêm thời gian nữa rồi.”
Cách cửa sổ, Lạc Vũ rõ ràng nghe thấy thanh âm lo lắng của Phong Vô Tâm, cước bộ của Lạc Vũ không khỏi dừng lại.
“Ta không sao, người đâu?” Mãnh liệt ho khan, thanh âm hỗn loạn pha lẫn táo báo của Vân Thí Thiên vang lên.
Buổi sáng Lạc Vũ ra ngoài, đến giờ vẫn chưa về, không biết chạy đi đâu rồi, Vọng Thiên Nhai cũng không an toàn tuyệt đối.
“Quân vương, nàng sẽ không sao, trước tiên người nên chú ý thân thể của mình…Hả…”
“Thí Thiên… Thí Thiên, ngươi…” Đột nhiên, tiếng kinh hô của Phong Vô Tâm và Vân Khung đồng thời vang lên, thanh âm tràn đầy lo âu.
Lạc Vũ đi đến bên cửa sổ, nương ngọn đèn dầu nhìn thoáng qua phòng trong.
Vân Khung cầm cẩm khăn trong tay dính đầy vết máu, mà khóe miệng Vân Thí Thiên vẫn còn chảy ra máu.
Trái tim Lạc Vũ trầm xuống.
Nàng biết thương thế Vân Thí Thiên không thể lại kéo dài thêm nữa rồi, nhưng lại không ngờ tới nhanh như vậy, thể lực trong thân mình của Vân Thí Thiên đã không thể áp chế nội thương thêm nữa.
Vẫn gắt gao nắm chặt hai phần bản đồ trong tay.
Một bên vốn là cha mẹ nàng, thân nhân luôn yêu thương, quan tâm nàng.
Một bên vốn là Vân Thí Thiên, là Vân Thí Thiên.
Lạc Vũ đứng trong bóng đêm, cắn chặt môi.
“Còn không tiến vào.” Nhận thấy được khí tức Lạc Vũ ngoài cửa sổ, Vân Thí Thiên khẽ nhíu mi, tay áo bào phất qua cẩm khăn trong tay Vân Khung, lau đi vết máu nơi khóe miệng, lại đi về hường ngoài cửa xem.
Lạc Vũ thấy vậy trong lòng chua xót, bước nhanh tiến vào.
“Chạy đến nơi nào vậy?” Vân Thí Thiên ngồi trên ghế, sắc mặt không có biến, phảng phất như chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Tiểu Ngân nhìn thấy một con ma thú hơi giống nó, chạy theo đánh ma thú nhà người ta.” Lạc Vũ nhìn Vân Thí Thiên hoàn toàn không có ý định nói ra chuyện xảy ra với hắn trong mật thất, nàng chậm rãi nói.
Vân Thí Thiên biết tính tình của Tiểu Ngân, nghe vậy quét mắt liếc Tiểu Ngân một cái, kéo tay Lạc Vũ: “Sau này không cho rời khỏi ta lâu như vậy.”
Vẫn bá đạo như trước, lãnh khốc khôn cùng.
“Thân thể của ngươi…”
“Không có việc gì.”
“Ngươi…”
“Không cho hoài nghi lời nói của ta.”
Lạc Vũ nhìn Vân Thí Thiên, hắn lại chuyển mắt, lạnh lùng nhìn Phong Vô Tâm đang cau chặt mày bên cạnh.
Phong Vô Tâm thấy vậy cắn răng, trầm giọng nói: “Ta mới vừa rồi thu được tin tức, biết được nơi giam giữ cha mẹ ngươi, bọn họ vô cùng có khả năng bị giam giữ tại…”
Lạc Vũ nghe vậy, trong nháy mắt trăm vị hỗn tạp, cũng đã bị thương nặng thành cái dạng này, lại còn quan tâm đến cha mẹ nàng…
“Chuyện này các ngươi xử lý, ta có chút việc đi một chút, ngươi ở đây chờ ta.” Lạc Vũ cắt lời Phong Vô Tâm, ngẩng đầu hung hăng hôn Vân Thí Thiên một cái, xoay người phóng đi về hướng cửa phòng.
“Trở về cho ta.” Vân Thí Thiên kinh ngạc mang theo tức giận, cư nhiên không nghe lời hắn.
Mà Lạc Vũ chạy ra ngoài cửa, gắt gao nắm hai bản đồ trong tay, cắn răng đặt bản đồ giam giữ cha mẹ nàng vào trong lòng, nắm chặt bản đồ thiên hỏa điểu trong tay.
Bóng đêm lan tràn, đen đến nỗi làm lòng người vỡ tan, đau lòng.