Đặc Công Tà Phi

chương 102: thú vui

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Thủy Bách Nhật

Beta: Alligator

Sương mù mờ dần, ánh bình minh lặng lẽ ló ra. Điểm tô cho trời đất thêm một tấm màng mỏng mông lung, hiện ra một cánh sắc thơ mộng đẹp đẽ.

Dần dần, màu trắng ngà của bình minh chậm rãi tan đi. Phía mặt trời từ từ lộ ra ánh sáng màu vàng lóng lánh, khiến bầu trời xanh thăm thẳm và đám mây tinh khiết trở nên rực rỡ chói mắt.

Cả vùng đất được bao quanh bởi ánh sáng màu vàng tuyệt đẹp, gió sớm khẽ ca hát, cảnh vật chập chờn giống như thức dậy từ giấc ngủ. Giăng khắp nơi trên đường phố, cửa chính mỗi nhà đều mở rộng vang lên một tiếng kẽo kẹt, lá cờ của tiệm cầm đồ, lá cờ của quán trà, lá cờ của tửu lâu các loại, trong nháy mắt giương lên theo gió.

Bọn tiểu nhị đứng tại trước cửa, trên mặt treo lên nụ cười nghề nghiệp, nhiệt tình mời chào người qua lại trên đường phố, trong không khí tấp nập, chợt truyền đến tiếng bước chân vô cùng chỉnh tề vang dội.

Tất cả bọn tiểu nhị của các cửa hàng lập tức ngừng tiếng cười nói lôi kéo, người đi đường cũng nhanh chóng tránh sang hai bên, nín thở tập trung nhìn về phía tiếng động.

Chỉ thấy từ phía đông đường phố xuất hiện mấy đội thị vệ mang đao bên hông, vẻ mặt bọn họ bình thản đi về phía tây phố. Đi đầu đoàn, là tám thị vệ khiêng một chiếc giường mềm mại tinh xảo.

Mặc dù bốn phía giường êm bị màn che màu sắc rực rỡ bao quanh, nhưng vì bị gió sớm thổi tới làm một góc màn che bay lên, mọi người nhìn chăm chú vẫn có thể mơ hồ thấy được một người nửa nằm trên giường êm.

Cho đến khi đội ngũ khí thế kia xuyên qua đường phố, dần dần cách xa tầm mắt của tất cả mọi người, trong lòng mọi người đầy nghi ngờ, lúc này mới không nhịn được thì thầm nghị luận.

"Này, lão huynh, ngươi có biết người bên trong giường êm là ai không?" Người qua đường Giáp không khỏi liên tục chớp mắt, nghiêng đầu hỏi người qua đường Ất.

"Đầu heo! Không thấy bên trong đám nâng giường êm, có quản gia Thụy vương phủ sao?" Người qua đường Ất trợn mắt nhìn người qua đường Giáp xong, thô lỗ trả lời.

"Này không phải là ta nhìn chằm chằm người bên trong giường êm, không có chú ý tớ người khiêng giường sao?" Người qua đường Giáp đối với thái độ không thân thiện của người qua đường Ất cũng không quá so đo.

"Người có thể làm cho Đại Quản gia cam tâm tình nguyện khiêng giường, nhất định là Chiến thần Thụy vương của chúng ta. Các ngươi nói. . . sáng sớm Thụy vương khoa trương như thế là muốn làm gì vậy?" Người qua đường Bính mờ mịt giơ tay gãi gãi đầu, hai mắt đầy nghi ngờ nhìn về người qua đường Đinh.

"Dứt khoát. . . Chúng ta lặng lẽ theo phía sau đội ngũ, xem đến cùng đi?" Nội tâm người qua đường Đinh thật sự không kiềm chế được tò mò, túm cánh tay người qua đường Bính kéo đi.

"Ta không dám đi." Suy nghĩ của người qua đường Bính lập tức dao động, lỡ như hắn theo sau, chọc giận Chiến thần Thụy vương của bọn họ, nói không chừng đầu của hắn sẽ lìa khỏi xác.

"Nhìn bộ dạng sợ chết của ngươi này?" Người qua đường Đinh lập tức khinh bỉ nhìn người qua đường Bính, cười nhạo nói.

"Lá gan ngươi lớn? Được, vậy ngươi đi đi!" Người qua đường Bính bỗng chốc ngẩng đầu, hừ mũi lạnh lùng nói với người qua đường Đinh.

"Đi thì đi, ngươi cho rằng ta nhát như chuột giống ngươi sao?" Người qua đường Đinh bĩu môi giễu cợt người qua đường Bính, quả nhiên bước thật nhanh theo đội ngũ phía trước.

"Đi, chúng ta cũng đi theo tham gia náo nhiệt?" Một số người lá gan hơi lớn hơn nhìn thấy người qua đường Đinh theo đuôi cũng không thể khắc chế được sự tò mò, lấy hết dũng khí giậm chân đuổi theo.

Cẩn thận theo phía sau đội ngũ, quẹo trái lách phải qua ba con đường đến một ngõ hẻm, mấy người này dán sát thân mình vào vách tường bên trái. Chỉ lộ ra nửa cái đầu giống như kẻ trộm, bọn họ đồng thời híp mắt nhìn một tòa kiến trúc xa hoa cách đó không xa.

"Mau nhìn, đội ngũ rốt cuộc dừng lại. Ah -- đó không phải là Phủ đệ củaTả Thừa Tướng sao? Vì sao đội ngũ dừng lại ở trước cửa lớn Tả Thừa Tướng phủ?"

"Đi nửa ngày, thì ra Thụy vương tới tìm Tả Thừa Tướng, đoán chừng bọn họ muốn trao đổi quốc sự gì đi? Thôi đi, chúng ta tìm một quán ăn gần đây, ăn một chút điểm tâm, thưởng thức điểm tâm, trò chuyện việc nhà đi?"

"Ta xem không có đơn giản như vậy, nếu Thụy vương chỉ đến tìm Tả Thừa Tướng bàn luận quốc sự, cần gì phải điều động binh lực như thế chứ? Hơn nữa, cho dù có quốc sự quan trọng gì cần trao đổi, thảo luận trên triều đình không phải dễ dàng hơn sao?"

"Hư. . . Muốn chết à, ta nói mấy người các ngươi có thể nói nhỏ hay không?"

Mấy người trong ngõ nhỏ ồn ào nghị luận, có người la hét đòi rút lui, có người la hét đòi lặng yên xem tiếp thì trước cửa lớn của tòa kiến trúc huy hoàng phủ Tả Thừa Tướng--

Gần trăm tên thị vệ nhanh chóng tản ra, tạo thành một trận thế hình tròn, bao vậy Tả Thừa Tướng phủ. Cùng lúc đó, quản gia Thụy vương phủ cùng bảy tên Ảo Ảnh Cung cũng hạ giường xuống.

Khi bảy tên Ảo Ảnh lui về phía sau mấy bước, vẻ mặt lạnh lẽo đứng yên phía sau, quản gia Thụy vương phủ hơi khom người hướng về phía giường êm, cung kính nói: "Vương phi, đã đến phủ Tả Thừa Tướng."

Vừa dứt lời, quản gia vươn tay, chậm rãi vén màn che lên. Ngay sau đó, đan màn che thành hình con bướm trông rất sống động, chia ra treo ở hai bên trái phải.

Màn che mở ra, tự nhiên cũng làm cho mấy người rình coi nằm ở trong ngõ hẻm nhìn thấy rõ bóng dáng nằm trên giường. Lúc này vẻ mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt vô cùng lười biếng nằm nghiêng bên trong, thờ ơ chơi đủa ngón tay dài nhỏ của mình.

Ánh mặt trời vô cùng tinh tế chiếu lên dung nhan như họa của nàng, bắn ra sự ma mị yêu dã câu hồn đoạt phách, thần thái cao quý không ai bì nổi.

"Ah -- người trên giường không phải Thụy vương, mà là một tiểu nha đầu a?" Trong ngõ nhỏ, người nào đó kinh hãi chớp hai mắt, chấn động nói.

"Hít. . ." Những người khác cũng hít vào vài ngụm khí lạnh, trên mặt hiện ra vẻ sợ hãi.

"Đây...! Tiểu nha đầu này là ai mà lại có thể làm cho Đại Quản gia Thụy vương phủ hạ mình, khiêng giường cho nàng?" Mắt người nào đó không chớp nhìn chằm chằm dung nhan như tiên như ngọc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mở miệng khẽ hỏi người còn lại.

"Hí. . ." Nghe câu hỏi, người nọ lại hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt nhìn người vừa hỏi giống như nhìn quái vật.

"Mấy người các ngươi làm sao thế?" Nghe được bên tai truyền tới tiếng hít khí lạnh, người kia không khỏi hoài nghi quay đầu qua, mờ mịt quét mắt một vòng qua mấy người bên cạnh. Làm cái gì vậy, sắc mặt của mấy người bọn hắn vì sao đột nhiên biến thành trắng bệch như thế?

Thân thể cứng ngắc như đá nuốt nước miếng xuống, một người trong số đó run rẩy nói: "Nàng là. . . Thụy vương phi!"

"Gì? Nàng. . . Nàng chính là Thụy. . . Thụy vương phi Thượng Quan Ngưng. . . Ngưng Nguyệt?" Một người khác run đầu lưỡi nói, khí lạnh thấu xương bao vây toàn thân hắn.

Gần một tháng qua, hắn đi xa nhà đi gặp bạn hữu, cho đến sáng sớm hôm nay mới trở về nhà. Mặc dù hắn chưa nhìn thấy diện mạo của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhưng trên đường, sự tích xấu nữ quỷ mị của Long Diệu bất chợt biến thành mỹ nữ tuyệt sắc, hơn nữa sự ngu dại mềm yếu đã không còn, thay vào đó là sự cuồng ngạo phách lối, lòng dạ độc ác hắn nghe nhiều đến mức thuộc hoàn toàn rồi.

"Tranh thủ rút lui đi! Nếu đợi tiếp, không cẩn thận quấy nhiễu đến Tiểu Ma Nữ này, chết cũng không biết chết thế nào." Thân thể người nào đó không cách nào kiềm chế được run rẩy, liền nhấc chân chạy về phía đầu ngõ.

"Đúng đúng đúng, tranh thủ rút lui đi!" Những người còn lại liên tiếp gật đầu như gà mổ thóc, nhanh chóng quay đầu rút lui khỏi hẻm nhỏ.

Quấy nhiễu đến Chiến thần Thụy vương vẫn còn không sao, tối đa cũng là ban thưởng cho bọn họ trầy da sứt thịt, rồi để cho bọn họ rời đi. Nhưng nếu quấy nhiễu đến ma nữ Thượng Quan Ngưng Nguyệt này, sợ rằng cho dù người nhà muốn nhặt xác cho bọn họ, cũng không tìm được thi thể đi?

Vốn chỉ có chút tò mò, mấy tên dân chúng muốn xem đến cùng hoảng sợ chạy đi, nhưng sáu tên hộ vệ trước cửa lớn phủ Tả Thừa Tướng không dễ dàng chạy thoát như vậy.

Đối mặt với thế đến khổng lồ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thân thể sáu tên hộ vệ cứng ngắc, nhất thời không cách nào phản ứng kịp rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Thượng Quan Ngưng Nguyệt đổi lại tư thế thoải mái ưu nhã nằm nghiêng trên giường êm, sóng mắt xinh đẹp nhìn sáu gã hộ vệ, thanh âm vô cùng lười biếng nói: "Được rồi, đừng ngu xuẩn đứng đó. Nhanh vào thông báo cho Tả Thừa Tướng một tiếng, nói Thụy vương phủ mất đồ, mà đồ bị mất hiện tại đang ở bên trong phủ Tả Thừa Tướng. Hi vọng Tả Thừa Tướng giúp đỡ, để bổn vương phi vào phủ tìm đồ về."

Thân thể cực độ run rẩy, ánh mắt sáu gã hộ vệ gắt gao nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Liều mạng đè nén sợ hãi trong lòng xuống, một tên hộ vệ lớn tuổi trong đó lên tiếng: "Mời Thụy vương phi về cho, Tả Thừa Tướng có lệnh, hôm nay không gặp bất luận kẻ nào."

"Ta khuyên các ngươi đừng quá ngoan cố, nhất là ở trước mặt thế lực lớn mạnh hơn các ngươi." Hai mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ cười rũ xuống, ngón tay ngọc thon dài không chút để ý gõ một cái vào vòng tay.

Vòng tay theo gió tấu lên âm thanh rất nhỏ, mặc dù là thanh thúy kỳ ảo, nhưng lúc thổi vào lỗ tai của sáu gã hộ vệ, lại giống như sứ giả Câu hồn vô tình của địa ngục mời gọi.

"Mời Thụy vương phi về! Tả Thừa Tướng đã hạ lệnh, hôm nay không gặp bất luận kẻ nào. Bọn thuộc hạ thân là hộ vệ của phủ Thừa Tướng, sẽ tận trung với cương vị." Tên hộ vệ lớn tuổi hít sâu vài hơi, nắm chặt quả đấm nói.

Lười biếng nâng cánh tay lên, đem vòng tay trên cổ tay lại gần chóp mũi, ngửi từng đợt mùi thuốc từ bên trong vòng tay. Mắt ngọc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt giống như thiên thần nhìn con người nhỏ bé, chậm rãi quét qua trên mặt sáu gã hộ vệ: "Nói nhảm cái sọt, không sợ cắn đứt đầu lưỡi sao? Nếu bổn Vương phi muốn xông vào, các ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?"

"Thụy vương phi, ngươi. . ." Linh hồn của sáu tên hộ vệ đột nhiên run lên, ánh mắt ngội lạnh. Bản lĩnh của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trong lòng bọn hắn dĩ nhiên vô cùng rõ ràng. Nếu nàng muốn lấy mạng của bọn hắn, sợ rằng so với bóp chết con kiến còn đơn giản hơn ấy chứ?

"Nếu các ngươi nói nhảm thêm một câu nữa, ta cũng không miễn cưỡng các ngươi vào thông báo. Một buổi sáng tinh mơ đạp qua thi thể nhuốm máu của các ngươi xông vào phủ Thừa Tướng, mặc dù phá hư phong cảnh một chút. Nhưng mà, đối với sự khát máu của bổn vương phi mà nói, cũng là thú vui."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio