Đặc Công Tà Phi

chương 118: tiên lễ hậu binh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vút Vút -- mọi người đồng thời chăm chú nhìn về phía phát ra tiếng động.

Chỉ thấy giữa không trung, bốn đạo bóng hình xinh đẹp đạp gió mà hạ xuống. Váy xanh bay múa, tay áo nhẹ nhàng phiêu đãng, tóc đen nhẹ nhàng tung bay. Thân hình rực rỡ tươi đẹp xoay tròn, bốn cô gái trẻ tuổi đồng thời đứng trên bốn cây Thạch Lựu trong sân.

Trên mặt các nàng cùng mang những chiếc mặt nạ giống nhau. Mặc dù không cách nào nhìn trộm dung nhan của các nàng, nhưng mọi người vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt bên trong những chiếc mặt nạ này, tràn ngập khí tức tôn ngạo làm người ta khó có thể coi thường.

Hai mắt Quản gia Thụy vương phủ Phương Hoành qua cùng bảy tên Ảo Ảnh hơi rung động nhìn một cái, tầm mắt ngưng trọng nhìn bốn cô gái giẫm lên cây Thạch Lựu.

Các nàng đứng vững lại không làm cây Thạch Lưu trĩu xuống chút nào. Nội lực thật thâm hậu, có nội lực đạt đến đỉnh cao như thế, không kém Chiến thần Vương Gia nhà bọn họ chút nào.

Long Diệu Hoàng Hiên Viên Ly cũng lặng yên cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt quan sát, chậm rãi lỏng hai cánh tay đang bắt chéo ra.

Độc Tiên Mộng La Yên là thuộc hạ của Thái tử Thương Nguyệt quốc, hiện tại khi bọn họ sắp lấy mạng Mộng La Yên chợt bay ra bốn nữ tử áo xanh đeo mặt nạ muốn bảo vệ tính mạng của Mộng La Yên.

Xem ta. . . Bốn nữ tử áo xanh này là thuộc hạ của Thái tử Thương Nguyệt quốc không thể nghi ngờ. Biết được Độc Tiên Mộng La Yên gặp phải nguy hiểm có thể sẽ chết nên cho bọn họ đến Phủ Tả Tướng để cứu người.

Hai mắt lóe lên ánh sáng sắc bén, Hiên Viên Ly nhìn về phía bốn nữ tử áo xanh nói: "Bốn vị muốn bảo vệ mạng của Mộng La Yên, sợ rằng trước tiên cần phải hỏi qua vạn cấm vệ quân Long Diệu Hoàng triều đang cầm cung tên trong tay đã."

Một trong những nữ tử áo xanh đó lạnh nhạt quét mắt qua Hiên Viên Ly, lạnh như băng nói: "Vạn cấm vệ quân Long Diệu cầm cung tên trong tay, bốn người chúng ta căn bản chưa từng không coi vào đâu."

Một nữ tử áo xanh khác không nhìn Hiên Viên Ly một cái, tròng mắt bình thả vuốt ngón tay của nàng, môi tràn ra thanh âm lạnh nhạt như nước: "Bốn người chúng ta đến đây chỉ vì cứu người, chúng ta không muốn -LQĐ- động võ ở Long Diệu. Nếu Long Diệu Hoàng có thể cho bốn người chúng ta một chút mặt mũi, đem mạng Mộng La Yên giao cho bốn người chúng ta tất nhiên là quá tốt. Nhưng nếu Long Diệu Hoàng không chịu cho bốn người chúng ta một chút mặt mũi, bốn người chúng ta cũng chỉ có thể “tiên lễ hậu binh” rồi."

"Hít. . ." Lời của nữ tử áo xanh này vừa dứt, không chỉ nhóm người bán hàng rong của Long Diệu kinh hãi hít một hơi khí lạnh, mà ngay cả quản gia Phương Hoành và bảy tên ảo ảnh cũng không nhịn được hít sâu một hơi khí lạnh.

Tiên lễ hậu binh? Bọn họ không nghe lầm chứ, thái độ khiêu khích phách lối như thế, đối với họ mà nói lại là"trước lễ" ? Bốn nữ tử áo xanh cuồng vọng này, theo chân tiểu vương phi nhà bọn họ thật đúng là liều mạng.

Nghe được lời từ môi nữ tử áo xanh truyền tới, Thượng Quan Ngưng Nguyệt Phượng không khỏi tà mị nhướng mày, trên dung nhan tuyệt sắc hiện lên nụ cười yếu ớt hệt như mây trôi. Chỉ là, sau nụ cười yếu ớt này ẩn giấu sát khí yêu tà xâm nhiếp vạn vật.

Cùng lúc đó, Độc Tiên Mộng La Yên bị xích sắt trói chặt hai cánh tay, hai mắt lộ ra tia sáng vui vẻ trong nháy mắt phủ đầy sương mù nhìn bốn nữ tử áo xanh. Họ. . .

Mà nam tử Linh Cung dịch dung thành người bán hàng rong Long Diệu lại khẽ nâng khóe môi, phác hoạ một thành độ cười như không cười, quét mắt một vòng qua bốn nữ tử áo xanh rồi lười biếng lại gần hành lang chạm khắc hoa, hạc.

Ống tay áo theo gió lay động, cánh tay nam tử Linh Cung chậm rãi duỗi ra bên ngoài hành lang. Ngón tay thon dài nhẹ phẩy qua một bụi hoa Thược Dược quyến rũ màu hồng bên ngoài hành lang, nam tử Linh Cung ngắt hoa Thược Dược màu hồng xuống.

Cúi đầu, nam tử Linh Cung lười biếng ngắm cánh hoa Thược Dược. Đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh thấu xương truyền đến trong gió, lạnh lùng bắn qua mặt hắn.

Căn bản không cần ngẩng đầu nam tử Linh Cung cũng biết ánh mắt dò xét bất thiện này là ai tặng cho hắn. Trừ Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tất nhiên không có người thứ hai.

Làm bộ không hề hay biết tiếp tục vân vê chơi đùa từng cánh hoa Thược Dược màu hồng kiều diễm trong tay. Chỉ là bên trong đôi mắt đen đang rủ xuống kia đột nhiên xuất hiện nụ cười hàm ý sâu xa rồi nhanh chóng biến mất.

Nữ tử áo xanh xoa nhẹ ngón tay, buông mắt, hình như có chút mất kiên nhẫn với sự trầm mặc của Hiên Viên Ly, môi lần nữa truyền ra thanh âm lãnh mạc: "Long Diệu Hoàng, thời gian của chúng ta có hạn. Có nguyện ý hay không thưởng cho bốn người chúng ta một phần mặt mũi, nhanh chóng đưa ra đáp án đi chứ?"

Thái độ cuồng vọng của nhóm nữ tử áo xanh đeo mặt nạ không chỉ làm Thượng Quan Ngưng Nguyệt Phượng nhướng mày mà còn khơi dậy sắc mặt giận dữ của Hiên Viên Ly thành công.

Đôi mắt đen tĩnh mịch tựa như quét qua bốn nữ tử một áo xanh một vòng, Hiên Viên Ly khẽ mở môi mỏng, từng chữ từng câu nói: "Mạng của Độc Tiên Mộng La, Long Diệu hoàng triều ta . . . Chắc chắn phải có được."

Nghe được lời nói như đinh chém sắt này của Hiên Viên Ly, hai nữ tử áo xanh còn lại lập tức mở miệng đồng thanh lạnh lùng nói về: "Thái độ của Long Diệu Hoàng kiên quyết như thế, bốn người ta cũng không tiện đòi Long Diệu Hoàng ban cho một chút mặt mũi nữa. Đã vậy, bốn người chúng ta chỉ có “sau binh” rồi."

Gió nhẹ lưu luyến, mũi chân trên câu Thạnh Lựu nhẹ nhàng một chút, bốn nữ tử áo xanh nhảy lên giữa không trung. Thân thể xoay tròn giữa không trung cực nhanh rồi đứng yên trên mặt đất.

Mà chỗ dưới chân – nơi các nàng giẫm lên lại không bay lên chút nào bụi nào, cái này không khỏi làm Thụy vương phủ quản gia Phương Hoành cùng với bảy tên ảo ảnh lần nữa khiếp sợ liếc mắt nhìn nhau.

Tuấn nhan của Hiên Viên Ly bao phủ một tầng sương lạnh, lập tức giương tay lên, dùng nội lực truyền âm nói: "Cấm vệ quân nghe lệnh, lập tức bắn tên vào nội gian của Thương Nguyệt."

"Vâng" Thanh âm mang theo sát khí lãnh lệ vang lên bắn tán loạn, vạn tên cấm vệ quân thả lỏng ngón tay nắm chặt dây cung.

Sưu sưu sưu --

Mấy vạn mũi tên lạnh lẽo lập tức xé gió mà đi, từng trận rít gào chói tai giống như đê vỡ, từng đợt sóng nhanh chóng đánh về phía Độc Tiên Mộng La Yên đang đứng.

Cho dù bốn nữ tử áo xanh có võ công cao hơn nữa, nội lực sâu hơn, khinh công tuyệt đỉnh hơn nữa, cũng tuyệt đối không thể thay đổi số mạng đã định của nàng. Độc Tiên Mộng La Yên khổ sở cười một tiếng, nàng cam chịu rủ thấp xuống đầu, lần nữa chờ đợi cái chết đến.

Chỉ là. . . trước khỉ bước vào Quỷ Môn quan, trong lòng nàng còn có một tia nghi ngờ không cách nào cởi ra.

Mặc dù bốn nữ tử áo xanh này dùng mặt nạ che mặt, nhưng trong lòng nàng rất khẳng định, bốn nữ tử áo xanh này không phải là thuộc hạ của Dạ thái tử, cũng không là thuộc hạ của Độc Vương, càng không phải là thuộc hạ của Độc Tiên nàng.

Họ. . . Rốt cuộc là ai? Mình căn bản cũng không biết họ, vì sao họ lại phải mạo hiểm như vậy tới cứu mình đây?

Mà lúc vạn mũi tên lanh lẽo đang đang bắn về phía Độc Tiên, bốn nữ tử áo xanh lập thức nâng bàn tay trắng nõn. Lật nhẹ cổ tay ngọc ngà êm ái, bốn nữ tử áo xanh vung hai tay về phía vạn mũi tên bốn phương.

Tiếng vạn mũi tên xé không cắt phong, tiếng thân tên va chạm, tiếng bốn nữ tử xanh phóng khí từ lòng bàn tay lập tức đan vào nhau tạo thành một khúc nhạc nhiếp hồn.

Bỗng nhiên, người đứng yên ở trên hành lang, trừ Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng tên nam tử Linh Cung thần bí dịch dung thành người bán hàng rong Long Diệu kia, ngoài ra mọi người đều cảm thấy một cỗ chưởng phong cuốn lấy thân thể mình.

Chưởng phong kia mới vừa kịp chạm đến thân thể của bọn họ lập tức hóa thành vô số châm nhỏ, hung ác đâm vào huyệt đạo toàn thân bọn họ. Cơ hồ là trong cùng một lúc, vạn tên cấm vệ quân đứng vững trên mái hiên và trên vách tường cao cũng cảm giác thân thể giống như bị búa sắt bổ xuống.

Nhóm người bán hàng rong Long Diệu không có chút nội lực nhất thời cảm thấy khí huyết trong cơ thể kịch liệt cuồn cuộn, vẻ mặt cực kỳ khổ sở.

"Phốc --" Nhóm người bán hàng rong Long Diệu đột nhiên phun máu ra tung tóe, thân thể ngã xuống đất ngất đi, cả người rơi vào trạng thái hoàn toàn hôn mê.

Long Diệu hoàng Hiên Viên Ly, Thụy vương phủ quản gia Phương Hoành, bảy tên ảo ảnh cùng với vạn tên cấm vệ quân Long Diệu hoàng triều đổ từng giọt mồ hôi lạnh to như đậu trên trán cùng hai má.

Mặc dù bọn họ vận nội lực kịp thời nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng kiềm lại khí huyết không phun ra, mà thân thể của bọn họ như bị búa bổ, kim đâm đau vẫn tồn tại rõ ràng.

Phanh --

Chợt, bốn phía vang dội một tiếng nổ kinh thiên động địa. Đau đớn biến mất trong nháy mắt, ánh mắt mọi người giống như gặp quỷ y nhìn mặt đất dưới chân.

Trong nháy mắt, phong tựa như ngừng thổi, ánh sáng óng ánh vàng rực dường như hoảng sợ lẩn tránh. Yên lặng, một loại yên lặng làm người ta dựng tóc gáy, một loại yên lặng làm người ta cả người run rẩy, một loại yên lặng kinh khủng đến cực hạn.

Mấy vạn mũi tên bắn về phía Độc Tiên Mộng La Yên chưa kịp xuyên qua thân thể Độc Tiên Mộng La Yên đã bị bốn nữ tử áo xanh huy động chưởng phong đánh rơi xuống đất.

Mọi người ở đây cảm giác linh hồn giống như đã quá kinh hãi, bay bổng không khí mờ ảo lạnh lẽo thì đôi mắt ngọc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt lộ ra khí tức xơ xác mị hoặc nhìn về phía bốn nữ tử áo xanh.

Thời điểm bắn ra vạn mũi vừa rồi, bốn nữ tử áo xanh chỉ huơ ra một chưởng.

Nhưng họ đồng thời huơ ra một chưởng cỏn con này, không chỉ chấn choáng nhóm người bán hàng rong Long Diệu hoàng triều, mà còn khiến Long Diệu hoàng Hiên Viên Ly cùng với đông đảo bọn thuộc hạ khí huyết cuồn cuộn, lại quỷ dị đánh rơi tất cả mũi tên.

Như vậy có thể thấy được, trong một chưởng này của các nàng, rốt cuộc có chứa bao nhiêu chiêu thức phức tạp huyền bí?

Cho dù người có võ công đạt đến đỉnh cao, thí dụ như Diễm nhà nàng, thí dụ như Vô Ngân công tử, hoặc là Diễm liên thủ với Vô Ngân công tử, cũng tuyệt đối không có khả năng phát ra một chưởng có uy lực cường đại như thế.

Hiện tại, trên đời này, người có thể huy động ra một chưởng kinh người như thế, hình như chỉ có người của Linh Cung thì phải?

Chỉ là, căn cứ vào trí nhớ mẫu thân lưu cho mình, phàm là người của Linh Cung dừng đến linh lực, nhất định sẽ phát ra ánh sáng đỏ tươi như màu cực kỳ đẹp. Nhưng lúc bốn nữ tử áo xanh vung chưởng nào có chút ánh sáng đỏ hiện ra à?

"Long Diệu hoàng, vạn mũi tên đã hỏng. Hiện tại, bốn người chúng ta có thể mang Độc Tiên đi chứ?" Một nữ tử áo xanh trong đó phát ra tiếng cười trào phúng, bàn tay trắng nõn phất nhẹ về phía Độc Tiên đang đứng. . .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio