Đặc Công Tà Phi

chương 238: không đủ gây sợ hãi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ánh dương vạn trượng rực rỡ bao phủ, gió mai ấm áp thổi tới --

Năm ngón tay phải ánh lên hào quang bảy sắc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt chống lên ngực Thiên Cơ lão nhân, năm ngón tay trái bóp cổ ông. Ngay cả khi võ công của Thiên Cơ lão nhân đạt tới đỉnh cao hơn nữa nhưng nếu muốn tránh sự kiềm chế của hào quang bảy sắc của nàng trong khoảng cách gần như thế, tuyệt là một chuyện không hề dễ. Hóa thành làn khói đen là có thể tránh khỏi sự kiềm chế của hào quang bảy sắc, nhưng Thiên Cơ lão nhân đang che giấu thân phận Ma Đế, dĩ nhiên ông sẽ không làm vậy.

Hành động của Thượng Quan Ngưng Nguyệt làm mọi người trên hành lang sợ hãi. Sức mạnh của hào quan bảy sắc bọn họ đã thể nghiệm đêm qua rồi. Ngón tay của Thượng Quan Ngưng Nguyệt chỉ cần động một cái, Thiên Cơ lão nhân sẽ bị hào quang bảy sắc xuyên qua tim, hẳn phải chết không nghi ngờ!

Tính mạng Hiên Viên Diễm đang ngàn cân treo sợi tóc, chỉ có Thiên Cơ lão nhân mới có thể cứu. Vì thế nên Thượng Quan Ngưng Nguyệt mong ngóng ông đến hơn bất cứ ai, nhưng... sao khi Thiên Cơ lão nhân đến nàng lại làm ra hành động muốn lấy mạng ông? Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra vậy?

Ngân Lang và Thanh Báo bị một màn này khiến hô hấp gần như ngừng lại, nghẹn họng nhìn nhau trân trối, dường như đang yên lặng hỏi nhau -- Mẹ ơi! Vương phi... không phải bị trúng tà chứ? (HoàngNgọcTửBă[email protected]ễnđànLêQuýĐôn)

Bốn đại trưởng lão bị một màn này dọa suýt ngất xỉu, mắt lớn trừng mắt nhỏ, tựa như đang yên lặng hỏi nhau -- Tình huống gì đây? Thiếu Bang chủ phu nhân -- đến tột cùng là đang diễn kịch gì?

Tiêu Hàn bị kinh ngạc, nhất thời trong mắt nổi lên sương mù, trong thời gian ngắn hoàn toàn nghĩ không ra trong hồ lô của Thượng Quan Ngưng Nguyệt có cái gì? (Ý là mục đích của Thượng Quan Ngưng Nguyệt là gì?)

So sánh với phản ứng khiếp sợ của mọi người, khuôn mặt Thiên Cơ lão nhân lại hiện lên nụ cười lần nữa, đôi mắt chớp chớp nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, có lẽ đã đoán được dụng ý của nàng: "Nguyệt hài tử xinh đẹp, thì ra con không thích ôm Soái lão đầu mà thích chơi sờ soạng, chỉ có điều..." Thiên Cơ lão nhân cười rạng rỡ, nâng tay vuốt vuốt hai bím tóc của mình rồi cất giọng cười đùa giỡn mặc cả: "Chỉ có điều chúng ta chơi thì chơi, có thể giao ước một quy định không? Đừng gỡ rối bím tóc nhỏ của Soái lão đầu nha. Sáng nay Soái lão đầu tết cả buổi, rất vất vả đó!"

Nghe lời đùa giỡn của Thiên Cơ lão nhân, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười tươi hơn, mười ngón tay tỏa hào quang bảy sắc vẫn bóp cổ và tim Thiên Cơ lão nhân như cũ. Nàng không trả lời thẳng lời mặc cả của ông mà ngẩng đầu nhìn trời xanh, môi đỏ cong lên, hỏi ngược lại: "Soái lão đầu, người cảm thấy thời tiết hôm nay thế nào?"

Tựa như vốn dĩ không bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt kiềm chế, đôi tay Thiên Cơ lão nhân kéo một bím tóc, vung vẩy rồi bướng bỉnh trả lời: "Trời trong nắng ấm, chim hót hoa thơm, là một ngày đẹp làm lòng người vui vẻ."

"Đâu chỉ làm lòng người vui vẻ, người nhìn một chút..." Thượng Quan Ngưng Nguyệt quay đầu, nhìn khóm hoa ở bên phải có vô số con bướm bay ra, cười nói: "Những con bướm hình như cũng rất vui vẻ, chăm chỉ lấy phấn hơn trước rồi ấy nhỉ?"

Nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhắc tới bươm bướm, suy đoán lúc trước của Thiên Cơ lão nhân lúc này đã được nghiệm chứng. Thiên Cơ lão nhân không trả lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt, chỉ là cười tươi hơn chờ nàng nói tiếp: "Diễm từng vô tình kể rằng Soái lão đầu nuôi một con bướm đẹp đẽ sặc sỡ hơn bất cứ con bướm nào trên thế gian. Không biết..." Thượng Quan Ngưng Nguyệt chậm chạp kéo dài giọng điệu, đáy mắt ánh lên khuôn mặt ngại ngùng của Thiên Cơ lão nhân, mở miệng nói: "Nguyệt nhi có thể có vinh hạnh được thưởng thức con bướm đẹp đẽ được Diễm khen không ngớt miệng do người nuôi không?"

"Diễm có thể nhìn thấy con bươm bướm đó, nhưng Nguyệt hài tử lại không thể. Bởi vì Soái lão đầu nuôi nó ở một nơi không thể nhìn. Nếu bị Nguyệt hài tử nhìn thấy..." Hai má Thiên Cơ lão nhân nhanh chóng nổi lên rặng mây hồng, thẹn thùng trả lời: "Soái lão đầu sẽ xấu hổ mà nhảy sông tự vẫn, mặt Nguyệt hài tử cũng sẽ đỏ bừng đấy!"

"Thế thì xin hỏi Soái lão đầu, người nuôi bướm ở chỗ nào mà không thể nhìn lại khiến Nguyệt nhi..." Thượng Quan Ngưng Nguyệt che giấu sự ngượng ngùng trong mắt, chợt nghiêng đầu, dịu dàng nói: "Nhìn thấy thì mặt sẽ đỏ, sẽ làm soái lão đầu xấu hổ đến nỗi nhảy sông tự vẫn vậy?"

"Khụ..." Gương mặt Thiên Cơ lão nhân ngại đến đỏ bừng, biểu cảm vô cùng không được tự nhiên ho khan một tiếng, sau đó vỗ một cái vào mông bên phải của mình.

-- Ông nên dùng chỉ khâu miệng Diễm tiểu tử thúi này lại! Nó lại dám... tiết lộ của mình cho Nguyệt nhi. Ông rất xấu hổ đó!

Trên mông Thiên Cơ lão nhân có một vết bớt mình bươm bướm. Bởi vì vết bớt này sinh ra đã có, lại ở trên mông, cho nên trừ phụ mẫu của ông, trên đời chỉ có Thiên Cơ lão nhân và Hiên Viên Diễm từng thể hiện chữ hiếu chà lưng cho ông lúc tắm mới biết được. (HoàngNgọcTửBă[email protected]ễnđànLêQuýĐôn)

Bởi vì Thiên Cơ lão nhân không lấy bộ mặt thật để xuất hiện, vì vậy Thượng Quan Ngưng Nguyệt vốn luôn cẩn thận, đối với thân phận Thiên Cơ lão nhân trước mặt vẫn còn một tia nghi hoặc. Giả sử Thiên Cơ lão nhân thật vì đột nhiên bận việc nên không tới Vô Danh sơn trang, người trước mắt là kẻ giả mạo lòng dạ khó lường, như vậy chẳng phải Diễm sẽ gặp nguy hiểm sao? Cho nên, để chứng thực thân phận của Thiên Cơ lão nhân, lúc này nàng mới ra tay bóp cổ ông, hỏi ông vấn đề vô cùng . Thấy tay phải Thiên Cơ lão nhân nhanh chóng vỗ mông một cái, sau đó lại rụt về như chạm vào điện, vuốt vuốt bím tóc dài lần nữa, mười ngón tay nàng mới thả ra, hào quang bảy màu từ hai tay rút đi, áy náy nhìn ông: "Soái lão đầu, thật xin lỗi! Nguyệt nhi làm như vậy..."

"Hài tử ngốc!" Thiên Cơ lão nhân trao cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt một cái ôm từ ái, cười đến rạng rỡ: "Để bảo vệ tính mạng Diễm, con cẩn thận như vậy là đúng. Làm sao Soái lão đầu trách móc con được?"

Thượng Quan Ngưng Nguyệt thoát khỏi vòng ôm của Thiên Cơ lão nhân, đôi tay thân mật khoác tay trái của ông, khuôn mặt cười ngọt ngào diễm lệ, nói: "Soái lão đầu, chúng ta vào trong cứu Diễm chứ?"

"Nguyệt hài tử, cứu Diễm xong, con bồi Soái lão đầu đi bờ hồ bắt cá có được không?" Thiên Cơ lão nhân vừa dời bước đến hành lang, vừa nghiêng đầu đùa giỡn, nói: "Bắt được thật nhiều cá béo múp, chúng ta cùng nhau nướng cá ăn được không?" (HoàngNgọcTửBă[email protected]ễnđànLêQuýĐôn)

Đầu Thượng Quan Ngưng Nguyệt thân mật dựa lên bờ vai Thiên Cơ lão nhân, ngọt ngào nói: "Được! Tay nghề nướng cá của Nguyệt nhi là hàng đầu đó, đảm bảo sau khi Soái lão đầu ăn xong, dư vị lưu lại mấy ngày!"

Đối với cuộc đối thoại về bướm của Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Thiên Cơ lão nhân lúc nãy, mọi người đón gió đứng ở hành lang hoàn toàn hồ đồ như hòa thượng trượng hai sờ không được đầu! ()

[() Một thành ngữ (hoặc điển cố) của Trung Quốc. Chi tiết mời kéo đến cuối trang.]

Giờ phút này lại nhìn thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt vốn tràn đầy sát ý mãnh liệt với Thiên Cơ lão nhân... thân mật kéo cánh tay ông, hai người hi hi ha ha đi qua hành lang, mọi người ở hành lang cảm giác thần kinh mình sắp loạn rồi!

Thiên Cơ lão nhân và Thượng Quan Ngưng Nguyệt không nhìn phản ứng ngốc trệ của mọi người, đi qua hành lang, tiếng cười hi hi ha ha tiếp tục bay theo gió mai.

"Nguyệt hài tử, hôm nay vì gặp con, Soái lão đầu đặc biệt nghiên cứu chế ra lớp da dịch dung vàng này, có phải rất bắt mắt hay không?" (HoàngNgọcTửBă[email protected]ễnđànLêQuýĐôn)

"Thực sự rất bắt mắt! Chỉ có điều trên lớp da vàng dịch dung này chấm thêm mấy vết đen thật to, chắc chắn sẽ càng thêm bắt mắt!"

"Đề nghị không tệ. Đợi cứu sống Diễm xong, ta lập tức chấm thêm mấy vết đen! Còn nữa, Nguyệt hài tử, đôi giày cắm đầy cỏ xanh của ta có phải rất đẹp không?"

"Nếu gỡ cỏ xanh xuống, đổi lại cắm đầy lông gà, mà còn là lông đuôi dài của gà trống thì con thấy sẽ đẹp hơn nữa đó!"

"Vậy chờ cứu sống Diễm xong, con bồi Soái lão đầu đi hậu viện bắt gà trống, sau đó nhổ lông đuôi gà trống để trang trí giày thật đẹp có được không?"

"Hậu viện có một con gà trống gọi là Tiểu Hoa, lông đuôi nó bóng bẩy, hơn nữa màu sắc còn rất sặc sỡ. Chúng ta nhổ lông đuôi của nó!"

"Còn nữa nè, Nguyệt hài tử! Vì cho con ấn tượng tốt, hôm nay Soái lão đầu đặc biệt mất thời gian rất lâu đan tóc và râu thành từng cái bím. Con xem mấy cái bím này lắc qua lắc lại có đáng yêu không?"

"Đáng yêu, rất đáng yêu luôn á! Chỉ là tay nghề tết đuôi sam của Soái lão đầu quá tệ. Người nhìn kìa, có vài cái đuôi sam cũng bắt đầu bị tuột rồi!"

"Không thể nào, mấy cái đuôi sam bị tuột luôn à? Sớm biết thế này, ta nên dùng dây cỏ buộc đuôi sam lại." (HoàngNgọcTửBă[email protected]ễnđànLêQuýĐôn)

"Chờ cứu Diễm dậy xong, Nguyệt nhi lại giúp người đan nhé? Đảm bảo tất cả đuôi sam của người đều chắc chắn, không tuột, vả lại mỗi cái đều đẹp như bánh quai chèo."

"Nguyệt hài tử không chỉ đan lại đuôi sam cho Soái lão đầu, còn phải truyền lại tay nghề tết đuôi sam cho ta! Như vậy, về sau Soái lão đầu để bím tóc xinh đẹp đi dạo chợ nhất định sẽ được vạn người ở phố lớn ngõ nhỏ vỗ tay hoan hô!"

Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Thiên Cơ lão nhân cứ đi qua hành lang như vậy... tán gẫu ta một câu ngươi một lời, hoàn toàn không thấy cả đám thân thể cứng ngắc nơi hành lang, mắt trợn to như mắt trâu, miệng há to có thể nuốt một quả lê to, cằm cũng sắp rớt đầy đất!

-- Ông trời ơi, thổ địa ơi, thần a a a!!!

Lão Bang chủ thích chà đạp bản thân, tác phong hâm hấp lại trải qua một phen "tỉ mỉ chỉ điểm" của Thiếu Bang chủ phu nhân, sau này... lúc rêu rao đi dạo tứ quốc, đoán chừng tuyệt đối sẽ không được vạn người vỗ tay hoan hô mà là bị trứng gà ung, rau cải héo của vạn người ném vào ấy!

Cơ mặt Đông trưởng lão cực độ co giật, cái trán chật ních vạch đen nhìn ba trưởng lão còn lại, hàm răng lạnh đến run lên, nói: "Ba vị huynh đệ, ta muốn làm một việc, các ngươi ngàn vạn lần đừng ngăn cản ta!"

Ba trưởng lão Tây, Nam, Bắc hoàn toàn ngổn ngang trong gió, lập tức gật đầu, đồng thanh nói: "Chúng ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản ngươi, bởi vì chúng ta cũng muốn làm việc giống ngươi!"

Dứt lời, chỉ thấy bốn vị trưởng lão Đông, Tây, Nam, Bắc đều tự tìm một cây cột ở hành lang rồi ôm vào. Thần kinh bọn họ rối bời, đồng loạt đập đầu của mình vào mỗi cây cột nghe "bốp bốp bốp"!

"Nguyệt hài tử, con nhìn xem, nghe con chỉ điểm một phen, các trưởng lão tưởng tượng hình ảnh lão già ta sau này càng đẹp trai hơn, kích động không thể điều khiển nên tự đập đầu vào cột..." Thiên Cơ lão nhân nghiêng đầu nhìn bôn đại trưởng lão, cười hì hì, nói: "Để biểu lộ sự chờ mong hình ảnh đep trai hơn của ta đó!"

"Soái lão đầu, người đoán thử xem, nếu con và Diễm cũng đeo mặt nạ vàng chấm đen, giày cắm đầy lông gà, tóc tết đuôi sam..." Thượng Quan Ngưng Nguyệt cong môi, nháy mắt hỏi Thiên Cơ lão nhân: "Cưỡi một con lừa vừa gầy vừa nhỏ đi dạo chợ cùng với người, bốn vị trưởng lão có thể kích động đập đầu vào cột đến lệ rơi đầy mặt không?"

Thượng Quan Ngưng Nguyệt còn chưa đợi Thiên Cơ lão nhân trả lời, gương mặt đẫm lệ của tứ đại trưởng lão đã lộ ra, gián tiếp trả lời thay Thiên Cơ lão nhân. Chỉ có điều gương mặt đẫm lệ của họ không phải vì kích động, mà vì tinh thần bị "đả kích" nghiêm trọng.

-- Trời ạ!

Một lão Bang chủ điên khùng, cộng thêm Thiếu Bang chủ phu nhân lấy điên giúp người điên làm thú vui, hơn nữa còn có một Thiếu Bang chủ điên không kém, tuyệt đối tình nguyện cùng phu nhân "thông đồng làm bậy". Tương lai Cái Bang e là phải đổi tên rồi, đổi thành "Người cười ta quá khùng điên, ta cười người chẳng hiểu điên -- điên giùm!" (Thơ (-_-))

Chỉ là, trong giây lát --

Khuôn mặt đẫm lệ của tứ đại trưởng lão biến thành vẻ mặt tàn nhẫn lạnh lẽo. Khuôn mặt Thiên Cơ lão nhân và Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng đồng thời hiện lên biểu cảm uy nghiêm lạnh lùng. (HoàngNgọcTửBă[email protected]ễnđànLêQuýĐôn)

Tiêu Hàn vẫn vểnh tai lắng nghe cuộc tán gẫu của bọn họ, khóe miệng nhịn không được mãnh liệt co quắp cùng Ảo Ảnh cung Ngân Lang, Thanh Báo từ trong trạng thái ngổn ngang tỉnh táo lại, đôi mắt lạnh lùng híp lại thành sợi chỉ.

Ngoài Vô Danh sơn trang --

Vạn lá thông trong biển thông xanh rơi rơi theo gió.

Một trăm nam tử trung niên mặc hắc y, đeo mặt nạ nhuộm đỏ như máu, cầm thanh đao sắc bén trong tay, cả ngừoi tỏa ra sát khí nồng đậm tiến tới gần cửa lớn đóng chặt của Vô Danh sơn trang. Trong nháy mắt, bọn hắn đã tới trước cửa lớn. Bọn hắn chính là tất cả hộ pháp của Quỷ Chú môn, phụng lệnh Tư Đồ Kiệt theo bản đồ Ma Quân vẽ ra, dùng thời gian một đêm đi tới Vô Danh sơn trang để lấy mạng Hiên Viên Diễm và Thiên Cơ lão nhân.

Một trăm hắc y nhân đều là hộ pháp. Một trong số đó là hộ pháp trong hộ pháp - Tổng hộ pháp của Quỷ chú môn!

Tổng hộ pháp tới ngoài tường cao Vô Danh sơn trang, cúi đầu liếc nhìn thiết bài hắc đồ (bài lệnh bằng sắt chạm hoa văn đen) mà Ma Quân giao cho bọn hắn. Thấy hắc đồ trên thiết bài vẫn trong trạng thái như cũ, cánh tay tổng hộ pháp bỗng nâng lên, chỉ thị các hộ pháp khác -- hắc đồ chưa đổi, Ma Đế còn chưa chữa thương cho Hiên Viên Diễm. Mọi người tạm thời chuẩn bị cẩn thận, tùy thời xông vào trang để lấy mạng!

Cánh tay tổng hộ pháp vừa hạ xuống, các hộ pháp khác lập tức nhảy lên bờ tường, tay đổ mồ hôi lạnh nắm chặt chuôi đao, chuẩn bị tùy thời xông vào trang chém giết.

Bên trong sơn trang, ở hành lang Nam viện --

Đông trưởng lão bước lên một bước dài, nhìn Thiên Cơ lão nhân và Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhẹ giọng hỏi: "Chủ tử, sát khí rất đậm, số người đến cũng không ít. Nên đợi bọn hắn xông vào trang trước hay chúng ta ra ngoài giải quyết bọn hắn trước?"

"Vội cứu Diễm tiểu tử nên không có thời gian rảnh để tiếp bọn hắn. Hơn nữa..." Thiên Cơ lão nhân hừ lạnh một tiếng, kéo tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt đi đến cửa phòng, ném ra lời nói vô cùng giễu cợt: "Chủ động ra ngoài giải quyết bọn hắn, không phải quá cho bọn hắn mặt mũi hay sao? Một bầy kiến hôi mà thôi, căn bản không đủ gây sợ hãi. Bây giờ Nguyệt hài tử đã đột phá cực hạn linh lực, tùy tiện nhích ngón út cũng diệt toàn bộ bọn hắn!"

_____________________

() Thời cổ người cao tám thước, cánh tay giơ lên là cao đến một trượng, mà hòa thượng cao một trượng hai thước, cho nên (người cao tám thước) không sờ tới đầu của hòa thượng.

Nói tới "hòa thượng trượng hai" là chiều cao của hắn ta cao hơn người thường một khúc, như vậy là hợp lí. Không phải là "hòa thượng hai trượng" (lúc đầu ta ed là hòa thượng hai trượng) vì nếu thế thì hòa thượng sẽ cao gấp đôi người bình thường, thành thử ra không hợp lí. Cột sắt dù cao đến đâu cũng không có người cao gấp đôi người thường. (Theo baike.baidu)

Thế nên đại ý của câu văn có dấu () là cuộc hội thoại của TQNN và TCLN thâm sâu, cao siêu quá, bọn họ không hiểu nổi (bởi vì bọn họ không biết trên mông của TCLN có vết bớt hình bươm bướm).

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio