Trên bàn đặt một bình trà thơm, khí nóng lượn lờ. Bên cạnh bình trà bày một bàn cờ gỗ lim mạ vàng. Phẩm trà, hạ cờ là chuyện đại tao nhã trong cuộc sống, là lạc thú nhất trên đời.
Nhưng --
Tiêu Hàn ngồi bên cạnh bàn lại lấy trà để bình tâm, mượn cờ để tiêu sầu. Tiêu Hàn bưng ly trà trên, uống cạn rồi bỏ ly xuống, nhìn quân cờ trắng đen giăng khắp nơi trên bàn cờ, tay trái tay phải di động tới lui, tự mình đánh cờ.
Bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân nhịp nhàng.
Tiêu Hàn không ngẩng đầu, thậm chí cả mí mắt cũng không thèm nâng, ánh mắt vẫn nhìn quân cờ trên bàn cờ, tay trái dời lui quân trắng, ám độ trần thương (), lấy lui làm tiến; tay phải đẩy quân đen lên, thiết lập mai phục một cách thận trọng. Hắn biết chủ nhân bước chân bên ngoài hành lang là ai, cũng sớm đoán được hai người kia sẽ đến, chỉ có điều... đến nhanh hơn hắn nghĩ thôi.
[() Ám độ trần thương: Hoạt động bí mật. Dịch ra thì nghĩa không ổn lắm nên ta để vậy.]
Hiên Viên Diễm dắt tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt, vẻ mặt hạnh phúc bước vào phòng. Ánh mắt lười biếng nhìn lướt qua bàn cờ, hắn cười nói: "Tiêu thái tử thật là hăng hái! Tay phải và tay trái cùng đánh cờ,cuối cùng dù bên nào thua thì người thắng vẫn là mình!"
"Cái này gọi là người trong cuộc mơ hồ, người đứng xem sáng suốt. Ta đây là đương sự, mặc dù tự mình thắng mình, e là cũng không thắng nổi ánh mắt người xem..." Tiêu Hàn hạ quân đen xuống, làm quân trắng bốn bề giáp địch rồi ngẩng đầu nhìn hai người đứng đối diện, giọng điệu nhàn nhạt: "Cục diện cờ không thể qua khỏi mắt người đứng xem, không phải ư?"
Tay phải Thượng Quan Ngưng Nguyệt bị Hiên Viên Diễm nắm, tay trái cầm một cành hoa hồng, đưa cành hoa lên gần mũi. Nàng ngửi mùi thơm ngát của hoa hồng, môi anh đào cười nhẹ, mày phượng hơi nhếch lên, trả lời: "Người xem cờ, chẳng lẽ nói ta? Hiểu lầm nha hiểu lầm nha, ta không tới xem cờ đâu."
Tiêu Hàn trước giờ luôn lấy kiêu ngạo làm bình tĩnh,nhưng nhìn thấy nụ cười xinh đẹp nguy hiểm của Thượng Quan Ngưng Nguyệt thì sự tỉnh táo ấy có thể tan rã bất cứ lúc nào, hai mắt cố gắng xuất hiện một lớp khí lạnh, nói: "Ồ, vậy là ngươi..."
"Ta có mùi hoa, ngươi có hương trà. Hai mùi hương hòa quyện, kì vị sẽ đậm hơn, không phải sao?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt trà lời, buông tay Hiên Viên Diễm rồi bước đến ngồi trên chiếc xích đu phía trước bên phải Tiêu Hàn. Nàng lại đưa hoa hồng lên mũi ngửi, đung đưa chiếc xích đu, môi hồng xinh đẹp khẽ cong, sóng mắt chuyển động nhìn về phía Tiêu Hàn: "Vì vậy, ta chỉ tới để ngửi hương thôi."
Lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt thu hết vào trong lỗ tai Tiêu Hàn. Hắn nhìn Hiên Viên Diễm, nhàn nhạt hỏi: "Nàng tới ngửi hương, còn ngươi thì sao?"
Hiên Viên Diễm chậm rãi ngồi xuống trước mắt Tiêu Hàn. Ánh mắt hắn nhìn con ngươi phủ đầy khí lạnh của Tiêu Hàn, sau đó bỗng cúi đầu, nhìn quân trắng sắp đi vào ngõ cụt trên bàn cờ. Hiên Viên Diễm quơ tay sang góc bàn, nhấc lên một ly trà rồi mới trả lời: "Nguyệt nhi tới ngửi hương, ta tới phẩm hương!"
Tiêu Hàn cũng bưng một ly trà đầy lên, "Ngươi chủ ta khách, nếu không có khoản đãi của chủ nhà thì dĩ nhiên khách sẽ không có trà mà phẩm. Nếu trà thơm ta uống do gia chủ ngươi thịnh tình cấp cho, như vậy gia chủ ngươi lại rảnh rỗi phẩm trà của mình..." Tiêu Hàn thoạt nhìn như đang quan sát ly trà, kì thực đang dùng thân ly để che giấu khóe môi cười khổ, dùng giọng điệu nhàn nhạt nghe không ra chút cảm xúc nào đáp lời: "Tại sao không ở lại phòng chủ nhân mà cực khổ tìm tới phòng của khách để phẩm, chẳng lẽ không lãng phí sức lực à?"
"Chính là vì trong trang có khách quý, lạnh nhạt với khách quý là lỗi của chủ nhân, cho nên..." Hiên Viên Diễm kéo dài âm điệu, ý cười trong mắt càng đậm: "Lần này ta tìm trà phẩm hương, bồi khách quý tâm sự tán gẫu để giải tỏa cô đơn cho khách quý."
Tiêu Hàn ngửa đầu uống cạn ly trà, mở miệng nói: "Đã như vậy, xin hỏi ngươi thân là gia chủ muốn cùng ta tâm sự tán gẫu về vấn đề gì?"
"Tán gẫu về cái gì không thành vấn đề, vấn đề là phải tán gẫu!" Hiên Viên Diễm lắc lắc ly làm hương trà tỏa ra, giọng nói vô cùng lười biếng: "Muốn tán gẫu gì thì tán gẫu cái đó, như vậy mới có thể cảm nhận được niềm vui thực sự trong tán gẫu." ([email protected]đLQĐ)
Mặc dù ngoài miệng nói muốn nói gì thì nói cái đó nhưng vừa dứt lời, Hiên Viên Diễm lại duy trì im lặng nhìn Tiêu Hàn, tựa như đang nhắc nhở Tiêu Hàn nên kịp thời đáp lại lời đối phương mới là lễ phép.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn vẻ mặt tiếu lý tàng đao () của Hiên Viên Diễm, lười biếng tiếp tục đung đưa xích đu.
[() Tiếu lí tàng đao = nham hiểm: bề ngoài thì vô cùng hợp lí nhưng bên trong lại giấu dao.]
Đáy mắt Tiêu Hàn ẩn chứa cuồng phong dữ dội, đột nhiên cảm thấy loại vũ khí đáng sợ nhất, làm đau lòng người nhất trên đời này mang tên -- im lặng! Mà người am hiểu nhất và vận dụng loại vũ khí này không phải Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt thì là ai? Hai người họ rõ ràng có mục đích nên mới đến, lại cứ... không nói thẳng mục đích mình đến, dùng im lặng để làm mình hít thở không thông, chủ động mở miệng xin bọn họ nói rõ mục đích đến. Độc ác! Coi như bọn họ độc ác!
Dù miễn cưỡng nở nụ cười, Tiêu Hãn vẫn không thể che giấu khổ sở giữa mi tâm, bất đắc dĩ phải phá vỡ cục diện im lặng bế tắc, chủ động mở miệng hỏi: "Như vậy... giờ ngươi đã tưởng tượng sẽ tán gẫu chuyện gì chưa?"
Hiên Viên Diễm thưởng cho mình chút trà thơm, sau đó cánh tay lười biếng khoanh lại, thân thể dựa vào thành ghế, đưa tiếng cười vui vẻ vào lỗ tai Tiêu Hàn: "Nghe thấy Thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong cũng uống trà, ta rảnh rỗi sinh nông nổi, quyết định mời Thái tử Thương Nguyệt có chung sở thích cùng nhau phẩm trà, trao đổi tâm đắc của bản thân." ([email protected]đLQĐ)
"Vậy sao? Ta nghĩ..." Tiêu Hàn hơi cúi đầu, môi mỏng cười nhẹ hòa âm: "Thái tử Thương Nguyệt nhận được lời mời của ngươi nhất định sẽ cảm thấy thụ sủng nhược kinh ()!"
[() Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà sinh lo sợ.]
"Nghe nói Tây Thần đế Tư Đồ Kiệt có trà thơm, gần đây Tiêu thái tử rất rảnh đúng không? Sao không học hỏi ta..." Hiên Viên Diễm thả lỏng tay, khẽ phẩy một góc bàn cờ, cười thâm thúy nhìn Tiêu Hàn: "Nhiệt tình mời hắn cùng phẩm trà, trao đổi tâm đắc?"
Tiêu Hàn chau mày nhìn Hiên Viên Diễm: "Cho dù ta có lòng này, e là Tây Thần đế cũng không nể mặt nhận lời."
"Tây Thần đế có nhận lời hay không, mấu chốt ở thành ý của Tiêu thái tử. Ta nghĩ nếu bên ngoài thư mời của Tiêu thái tử có viết lời đầu hàng không điều kiện của Bắc Dực đối với Tây Thần quốc, mà bản thân Tiêu thái tử ngươi..." Hiên Viên Diễm cầm một quân đen trên bàn cờ lên, kẹp giữa hai ngón tay, nghiêng đầu rồi nở nụ cười nhiệt tình với Tiêu Hàn: "Muốn hiến dâng máu tươi cho Ma Quân sau lưng Tư Đồ Kiệt. Như vậy, Tư Đồ Kiệt nhận được hai phần thành ý này, nhất định sẽ vui như mở cờ trong bụng mà nể mặt nhận lời, không phải sao?"
Hiên Viên Diễm vừa dứt lời, Tiêu Hàn vốn duy trì bình tĩnh suýt thì ngã ghế.
-- Tình hình là sao?
Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt là người có địa vị cao lại hạ mình tìm người có địa vị thấp là hắn, không phải muốn tìm hắn bàn bạc làm sao để đối phó Dạ Dật Phong và Tư Đồ Kiệt sao? Hiện tại sao lại hoàn toàn ngoài dự liệu, hận không diệt được Bắc Dực quốc, muốn hắn kính dâng máu? Là hắn đánh giá cao trí thông minh của mình hay là... đánh giá thấp mưu trí của bọn họ?
Đối với vẻ mặt ngạc nhiên của Tiêu Hàn, Hiên Viên Diễm thu lại nụ cười, tiếp tục im lặng kiên nhẫn chờ Tiêu Hàn đáp lại.
Vì tính toán sai lầm, hiện tại Tiêu Hàn hoàn toàn không nghĩ ra ý của Hiên Viên Diễm, đành cúi đầu uống trà. Trà vốn thơm, nhưng bị lời Hiên Viên Diễm làm nó có mùi vị khổ sở khó tả.
Lúc này --
Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng duỗi người, đứng lên từ trên xích đu, nhẹ nhàng bước tới sau lưng Hiên Viên Diễm. Thân thể mềm mại nằm lên lưng hắn, cánh tay phải của nàng lắc lắc bông hoa hồng tới trước mặt Tiêu Hàn: "Này? Diễm nhà ta nhiệt tình như vậy, giúp ngươi nghĩ ra một chủ ý cực kì tuyệt diệu làm Tư Đồ Kiệt không thể từ chối, chẳng lẽ ngươi không..." Nàng nháy mắt nhìn Tiêu Hàn: "lễ phép cảm ơn Diễm một tiếng sao?"
Tiêu Hàn hít sâu một hơi, để ly trà trong tay xuống, cơ mặt co giật nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
-- Cảm ơn?
Bắc Dực quốc đầu hàng Tây Thần vô điều kiện, hắn thành kính dâng máu tươi cho Ma Quân là ý tốt mà Hiên Viên Diễm ban cho sao? Vì vậy hắn nên cảm động đến khóc nức nở, tốt nhất còn phải dập đầu, đa tạ ý tốt "ơn lớn tựa núi" của Hiên Viên Diễm? ([email protected]đLQĐ)
Tiêu Hàn cố gắng kiềm chế phẫn nộ trong cơ thể, gương mặt khôi phục vẻ không biểu cảm, trả lời từng câu từng chữ: "Chỉ là mời Tư Đồ Kiệt đến phẩm trà mà trả cái giá lớn như vậy, tiệc trà này... Tư Đồ Kiệt có nể mặt nhận lời, e là ta không đủ can đảm đến chỗ hẹn!"
Tiêu Hàn vừa dứt lời, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngồi bật dậy, bẻ gãy cành hoa, từng bước từng bước đi về phía Tiêu Hàn...
_____________________________________________________
Góc giải đáp nho nhỏ:
- Tại sao mấy chap trước Tiêu Hàn xưng hô với Thượng Quan Ngưng Nguyệt là "ta - nàng" mà từ chương này về sau lại xưng là "ta - ngươi"? Liệu có phải dịch giả quắn quéo quá nên dịch dung tung?
--> Ầy không phải đâu, ta có chủ ý của ta. Nếu để ý thì người đọc sẽ thấy lúc đó Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang đau lòng vì Diễm bị trong thương, Hàn ca cũng rất đau cho Nguyệt. Hàn ca thương Nguyệt dại dột (tự đánh đàn làm chảy máu), thương Nguyệt mấy ngày mấy đêm không ngủ liều mạng đột phá linh lực. Khi đó Hàn ca bộc lộ tình cảm, dịu dàng gọi Nguyệt là "nàng", thể hiện tình yêu sâu kín và nỗi đau của Hàn (Cơ mà Hàn à Nguyệt cảm kích anh nhưng không đáp lại anh). Giờ Diễm ca tỉnh lại rồi, Hàn không thể gọi Nguyệt là "nàng" nữa, Hàn còn chưa muốn bị tạt axit vào mặt đâu (Đùa thôi). Diễm tỉnh lại thì Hàn cũng nên tiếp tục giấu nhẹm tình ý của mình với Nguyệt đúng không, hơn nữa giờ đây Nguyệt không tự hành hạ mình nữa, Hàn cũng phần nào bớt đau lòng rồi. Thế nên từ nay về sau lại tiếp tục làm mặt lạnh "ta - ngươi" nhé!
"Ái tình là gì, cứ giả như không quan tâm, không để ý, cuối cùng cũng chỉ mình ta đau lòng!"