Từ túi áo móc ra một cái chân gà lớn đầy dầu mỡ, sau khi "chẹp chẹp" gặm cắn mấy miếng, đối với tiếng rống giận của ái đồ, lúc này Thiên Cơ lão nhân mới cười hì hì đáp lại.
"Diễm tiểu tử, Nguyệt oa nhi, kiểu náo động phòng khác người này, lại do lão đầu vắt hết óc nghĩ ra được, chơi rất vui chứ?"
Thiên Cơ lão nhân vừa dứt lời, trừ Hiên Viên Ly vẫn còn đang ôm bụng cười lăn lộn, trán Vô Ngân thấm từng giọt mồ hôi lạnh, Die nd da nl e q uu ydo n từ một giọt lúc trước tăng đến hai giọt.
Vô Ngân đang suy nghĩ, có nên thừa dịp trước khi đôi phu thê ở trong phòng phát uy xông lên nóc, nhanh chân chạy đi trước thì tốt hơn hay không đây?
Còn lại hai người Dạ Dật Phong và Tiêu Hàn có chút đồng tình với Hiên Viên Diễm.
Có được một vị sư phụ xảo quyệt, vô cùng yêu thích trò đùa như vậy, hẳn Hiên Viên Diễm nhất định thường xuyên cảm thấy nhức đầu rồi?
Bên trong phòng --
Mái tóc đôi phu thê chất đầy táo đỏ, đậu phộng, long nhãn, hạt sen, méo mặt nhìn nhau một cái, rồi đồng thanh mở miệng trả lời.
"Chơi vui lắm sao? Đúng vậy, đúng là chơi rất vui, chơi vui đến nỗi hai phu thê chúng ta rất muốn nhổ sạch tóc của các ngươi đấy!"
Dọc đường từ đại sảnh tiến vào tân phòng, Hiên Viên Diễm đã sớm biết phía sau mình, có năm người ở lén lút theo đuôi.
Cả đám trưởng lão Cái Bang, đã say đến ngủ ngáy như sấm, cho nên Hiên Viên Diễm vốn không quay đầu lại, cũng biết rõ năm người đuổi theo sau lưng là ai.
Mà, với hiểu biết của Hiên Viên Diễm với Thiên Cơ lão nhân, tất nhiên cũng đã sớm đoán được, dieendaanleequuydonn Thiên Cơ lão nhân sẽ làm ra chuyện "thất đức" nằm sấp trên nóc phòng rình coi.
Lão đầu ân sư của hắn, một khi tính đùa nổi lên, chín trâu cũng kéo không về được.
Nếu lão đầu bướng bỉnh nhà hắn, vô cùng không phúc hậu muốn rình coi, hắn thân là đồ nhi hiếu thuận, sao lại có thể làm hỏng hưng trí rình coi của lão đầu chứ?
Vì vậy --
Nhìn thấy giường hỉ bày biện xinh đẹp, Hiên Viên Diễm liền lặng lẽ đưa ám hiệu cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cố ý cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt một xướng một họa, đáp lại Thiên Cơ lão nhân.
Hiên Viên Diễm vốn tưởng rằng, nói lão đầu điên điên khùng khùng, sẽ khiến lão đầu tức giận mặt mày méo mó, mắt ngó nghiêng.
Sau đó, lão đầu sẽ dựng râu phất tóc nhảy xuống nóc nhà, chạy đến chỗ mấy con gà mái nhỏ ở hậu viện, da.nlze.qu;ydo/nn gà trống lớn, con cừu già, vốc nước mắt nước mũi "khóc lóc kể lể".
Vậy mà, Hiên Viên Diễm lại không nghĩ tới, lão đầu bướng bỉnh nhà hắn, tối nay muốn chơi đùa cũng không phải chỉ đơn giảm nằm sấp trên nóc phòng len lén nhìn như vậy, mà......
Hai bên giường hỉ, là hai móc màn trướng hình long phượng màu vàng.
Ngay lúc thân thể hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm ngồi kề sát bên nhau ở trên giường, duỗi ngón tay chọc chọc cái móc hai bên màn lụa màu đỏ thì trong nháy mắt --
Một tiếng “rầm” vang lên, chỗ bốn chân cột giường hỉ hoàn toàn sụp xuống.
Nếu không phải Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm phản ứng nhanh nhẹn, nhanh chóng tránh khỏi giường, sợ rằng lúc này, bọn họ đã theo ván giường rơi vào nền gạch rồi.
Điều này thì cũng thôi đi, trong nháy mắt ván giường sụp xuống đất, vô số táo đỏ, đậu phộng, long nhãn, hạt sen, lại bay lên với tốc độ nhanh như mũi tên.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm hoàn toàn không ngờ tới còn có hậu chiêu, hoàn toàn ngổn ngang trong gió, mái tóc cứ như vậy chất đầy táo đỏ, đậu phộng, long nhãn, hạt sen.
Dõi mắt cả sơn trang Vô Danh, dám trêu cợt bọn họ như thế, còn làm táo đỏ, đậu phộng, long nhãn, hạt sen bay vụt với tốc độ nhanh, không những khiến Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm không kịp tránh, dinendian.lơqid]on thậm chí còn từng quả từng hạt rơi vào trên mái tóc, ngoài lão đầu tinh quái kia, có can đảm và khả năng có thể phá được hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, tuyệt đối không có người thứ hai.
"Ta nói lão đầu kia, năm người các ngươi muốn tự mình ngoan ngoãn vào nhà, bị phu thê chúng ta nhổ sạch tóc? Hay là......"
Hiên Viên Diễm nâng cánh tay lên, mười ngón tay nhẹ nhàng đưa lên, thay ái thê lấy xuống “trang sức lộn xộn” trên tóc, đồng thời hàm răng nghiến ken két vang lên.
"Đợi phu thê chúng ta bỏ hết mớ trang sức trên tóc, rồi sau đó lên nóc nhà bắt các người đây hả?"
Nóc phòng --
Liếc nhìn Thiên Cơ lão nhân gặm đùi gà, Vô Ngân, Hiên Viên Ly, Tiêu Hàn cùng với Dạ Dật Phong bỗng chốc đứng thành một hàng, miệng nhanh chóng mở ra phủi sạch quan hệ, tỏ rõ trong sạch.
"Chuyện không liên quan đến bốn người chúng ta, bốn người chúng ta là bị soái lão đầu uy hiếp, vạn bất đắc dĩ mới đến nơi này."
Dứt lời, bốn người Vô Ngân, Hiên Viên Ly, Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong, tốc độ nhanh như chớp, trong nháy mắt thoát khỏi nóc phòng.
Có điều, trước khi Vô Ngân thi triển khinh công thoát khỏi nóc nhà, đôi mắt đẹp cất giấu hơi thở phiền muộn, dfienddn lieqiudoon nhàn nhạt nhìn lướt qua Thiên Cơ lão nhân.
Trong lòng Vô Ngân hiểu rõ, Thiên Cơ lão nhân chạy tới náo động phòng, có hai mục đích.
Thứ nhất: lòng tràn đầy u sầu không cách nào tả, chỉ có thể tìm vui mừng trong khổ đau, tạm quên đi phiền muộn trong vui vẻ.
Thứ hai: với tác phong trước đây của Thiên Cơ lão nhân, hắn chạy tới náo động phòng mới là hành động bình thường.
Nếu tối nay, thái độ Thiên Cơ lão nhân khác thường, không chạy tới trêu cợt Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, ngược lại sẽ khiến Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm cảm giác có cái gì không đúng.
Ánh mắt Vô Ngân lướt qua trước khi trốn, Thiên Cơ lão nhân cũng không coi thường, sau khi khóe môi cong lên nụ cười chua chát, Thiên Cơ lão nhân khôi phục tác phong tinh quái.
"Này, bốn tên tiểu tử các người cũng quá không có nghĩa khí rồi? Lão đầu có ý tốt, mang bọn ngươi tới thưởng kịch hay đặc sắc. Kết quả sao......"
Đưa tay ném xương đùi gà về phía hướng bốn người chạy đi, Thiên Cơ lão nhân lón giọng nói: "Lâm nguy đến nơi, [email protected]dyan(lee^qu.donnn) các ngươi lại quăng đi không còn một mống, còn bỏ trốn mất dạng?"
"Hừ hừ, thưởng vở kịch hay đặc sắc? Lão đầu, là chính miệng người thừa nhận......"
Thiên Cơ lão nhân vừa dứt lời, bên trong phòng, truyền đến tiếng Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm hừ lạnh: "Náo động phòng là giả, trêu cợt chúng ta mới là thật sao?"
"Khụ khụ khụ, ta nói cái đó? Diễm tiểu tử, Nguyệt oa nhi à....."
Nghe được tiếng chà sát tay của Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt truyền đến từ phía dưới lớp mái ngói, Thiên Cơ lão nhân không tìm được người giúp, cũng chỉ có thể tự động giải cứu.
"Vừa rồi lão đầu nói bậy đấy! Cái gọi là náo hỉ đêm động phòng hoa chúc, càng náo mới càng vui vẻ, lão đầu cũng là có ý tốt đưa hỉ đến, hai ngươi sẽ không nhổ sạch tóc trắng của lão đầu thật chứ?"
"Nháo đến nỗi giường sập, hại tóc chúng ta như chuồng gà sao?"
Đưa tay, sửa lại đầu tóc rối bời, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm Tề trừng mắt mà nói: "Cái này gọi là đưa hỉ gì chứ? Có mà thêm kinh hãi thì đúng hơn!"
"Hắc hắc, giường á hả, nửa đêm lúc hai ngươi trở mình, cũng không cần lo lắng lăn xuống xuống đất; tóc biến thành chuồng gà, nửa đêm lúc hai ngươi trở mình, lại cũng không cần phiền não vò đầu đâu."
Hai mắt xoay tròn chuyển động, Thiên Cơ lão nhân nói khéo như rót (lấy lời đường mật mà làm cho người ta mê hoặc): "Lão đầu thật tốt à, lúc nào cũng suy nghĩ thay các ngươi!"
"Chúng ta nhổ sạch tóc trắng của người, cũng là suy nghĩ cho người mà."
Ánh mắt giao nhau, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm mười phần ăn ý trả lời: "Nói như vậy, Dieenndkdan/leeequhydonnn người cũng không cần phí công bện tóc, phí tâm tìm kiếm lông gà đeo mỗi ngày."
"Ách, cái đó......"
Hai tay chợt nâng lên, che kín bím tóc được bện cẩn thận, Thiên Cơ lão nhân chuyển đề tài: " Diễm tiểu tử thân ái, Nguyệt oa nhi thân ái, các ngươi cũng mệt mỏi rồi, nhanh nghỉ ngơi đi, lão đầu không quấy rầy các ngươi nữa!"
Vừa dứt lời, một hồi cuồng phong lấy lên, bóng dáng của Thiên Cơ lão nhân giống như sao băng, "vèo" một tiếng rời khỏi nóc nhà.
Bên trong phòng --
Hai tai hơi động, biết Thiên Cơ lão nhân đã trốn, lúc này Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm khinh thường mãnh liệt, cùng kêu lên quát: "Xú lão đầu, trở lại!"
Lại một tiếng "vèo" vang lên, Thiên Cơ lão nhân lại xuất hiện trên nóc, ngón tay nắm vành tai của mình, giống như đứa bé phạm sai lầm cúi đầu xuống.
"Ô ô ô, lão đầu biết sai rồi! Không cần nhổ sạch tóc lão đầu đâu, lão đầu giữ lại nhiều năm như vậy, rất không dễ dàng mà!"
Ngẩng đầu, mắt tức giận trợn mắt trừng, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm mở miệng đồng thanh nói: dienndnle,qu.y don "Ta nói lão đầu này, trước khi người chạy trốn, có thể lấp mái ngói lại hay không?"
"Đúng đúng!”
Đầu gật như gà con mổ thóc, Thiên Cơ lão nhân vung ống tay áo lên.
Mấy miếng ngói bị lật lên, được Thiên Cơ lão nhân thi triển công phu cách không dời vật, đưa về chỗ cũ, trong nháy mắt Thiên Cơ lão nhân lại biến mất lần nữa.
Bên trong phòng --
Biết được Thiên Cơ lão nhân đã bay xa, liền xem xét cột giường hỉ bị sập xuống nền.
Khóe miệng Thượng Quan Ngưng Nguyệt co giật, vẻ mặt dở khóc dở cười nói: "Diễm, chàng nói không sai, d,dylq.d soái lão đầu này, có lúc tinh nghịch đến nỗi thật đúng là khiến người ta đau đầu!"
Làm bộ xoa nhẹ huyệt thái dương, giọng Hiên Viên Diễm mười phần hài hước nói: "Tối nay, cuối cùng ái thê cũng cảm nhận được sâu sắc, lúc trước vi phu bị lão đầu kia hành hạ thảm thế nào!"
Ngay sau đó, cánh tay ôm eo nhỏ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm dịu dàng cười nói: "Ái thê, mặc dù cột giường sập rồi, nhưng giường vẫn hoàn hảo không chút tổn hại. Không bằng, hai ta cứ tạm ngủ như vậy đi, sáng mai rồi tính sổ với lão đầu?"
Môi đỏ hồng cong cong lên, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đùa giỡn nói: "Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó. Phu quân có lệnh, làm thê sao dám không nghe lệnh đây?"
Nến hỉ dập tắt, màn đỏ bay múa.
Ánh trăng mộng ảo màu bạc chiếu rọi, chăn gấm xinh đẹp thêu bức trăm con ngàn cháu được trải rộng, đôi phu thê thân mật ôm nhau, hạnh phúc đi vào giấc mộng, dù bút thần mực tiên cũng khó có thể miêu tả......
Trăng ẩn sao thưa, xung quanh không có một tiếng động.
Màn đêm tối chậm rãi tản đi, một vầng ánh rạng đông màu vàng xuyên qua cửa sổ dán chữ song hỷ, theo gió sớm rơi vào trong màn trướng màu đỏ.
Bên trong màn trướng màu đỏ, lọn tóc rơi vào bên má.
Hai cánh tay ôm ấp lấy eo đối phương, dung nhan lúc ngủ vô cùng xinh đẹp, đôi phu thê lộ ra vẻ nồng tình mật ý, Die nd da nl e q uu ydo n vẫn chìm đắm trong trong giấc mộng đầy hương vị ngọt ngào.
Nhưng --
Gió sớm nhẹ phất qua, chợt vang lên một giọng nói trẻ con non nớt bảy phần cười, ba phần nghi ngờ: "A? Tam đệ, sao mẫu thân còn chưa tỉnh lại vậy?"
Đáp lại tiếng nói trẻ con này, là một giọng nói trẻ con khác chứa mười phần tức giận, hình như cực kỳ khó chịu: "Huynh hỏi thì hỏi đi, đạp đệ làm cái gì, muốn đánh à?"
Tiếng trẻ con lạnh lùng vừa dứt, lại một giọng trẻ con khác khiến xương cốt người ta mềm yếu vang lên: "Đại ca, tam đệ, các người nói nhỏ thôi, người ta không ngủ được!"
Giọng trẻ con đầy ý cười, lại một lần nữa vang lên: "Nhị muội, đại ca thật phục muội đó. Làm sao muội dieendaanleequuydonn có thể vừa mới nói xong, liền nhắm mắt ngủ thiếp đi chứ?"
Giọng trẻ con đầy ý cười vừa dứt, có người phun ra một chữ.
Tuy chỉ có một chữ, nhưng một chữ này, lại tràn ngập hơi thở lạnh thấu xương, giống như băng sương ngàn vạn năm không thay đổi: "Ngậm!"
"Tứ muội, ngậm cái gì à? Muội chỉ nói một chữ như vậy, đại ca thật sự không hiểu!"
"Miệng!"
"Tại sao để đại ca ngậm miệng vậy?"
"Ồn!"
"Trời ạ, ta nói tứ muội này, muội không thể nói thêm mấy chữ được sao?"
"Đúng!"
"Đây là vì sao thế?"
"Mệt!"
"Không thể nào? Nói một câu cũng ngại mệt, da.nlze.qu;ydo/nn tứ muội à tứ muội, nói sao muội cũng là nữ hài tử, tại sao có thể lười đến trình độ như thế này chứ?"
"Biến --"