Gió sớm quấn quanh thân thể Lăng Tiêm Tiêm, tỏa ra hơi thở sợ hãi. Khi nàng nhận lấy tờ giấy, đến khi đem nó giấu vào trong tay áo chỉ trong nháy mắt, Thượng Quan Ngưng Nguyệt này căn bản không thể phát hiện đi?
Chúng con bạc cũng kinh ngạc nhìn Lăng Tiêm Tiêm, trong lòng trăm mối không cách giải. Không phải là dùng tờ giấy làm tiền cược sao, Lăng Tiêm Tiêm sao lại kinh hãi như thế chứ?
"Chẳng lẽ. . . Ta yêu cầu tiền cược quá lớn, ngươi sợ thua không dậy nổi, cho nên không dám nhận khiêu chiến của ta?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt mặc dù cười, nhưng ánh mắt lạnh lùng tà mị lại nhìn thẳng Lăng Tiêm Tiêm.
Thương Nguyệt quốc thái tử vì sao phải lén lén lút lút nhét tờ giấy cho trưởng nữ của Tả thừa tướng của Long Diệu hoàng triều đây? Vốn là, nàng chuẩn bị mang theo Ngân Lang cùng Thanh Báo rút lui, âm thầm lặng lẽ đi điều tra quan hệ giữa Dạ Dật Phong cùng Lăng Tiêm Tiêm.
Ngay tại lúc nàng chuẩn bị rời đi, Dạ Dật Phong chợt quay người lại, vả lại tầm mắt đụng chạm ánh mắt nàng ở giữa không trung. Vì vậy, nàng nhạy bén phát hiện trong mắt Dạ Dật Phong có chút kinh hoàng luống cuống rồi biến mất.
Điều này làm cho nàng xác định, tờ giấy Dạ Dật Phong giao cho Lăng Tiêm Tiêm nhất định rất quan trọng. Có lẽ chỉ cần lấy được tờ giấy kia, suy đoán trong lòng liền có thể được nghiệm chứng, vì vậy nàng liền quyết định dùng chiến thuật Tiên Lễ Hậu Binh với Lăng Tiêm Tiêm.
Nếu nói trước lễ, chính là nàng mượn cớ đánh bạc, lịch sự khách khí thắng được tờ giấy từ tay Lăng Tiêm Tiêm. Dĩ nhiên, nếu Lăng Tiêm Tiêm cự tuyệt đánh bạc với nàng, vậy nàng cũng không ngại chọn lựa hậu binh. Nếu nói hậu binh, chính là hoạt động gân cốt, sử dụng vũ lực đoạt tờ giấy trên tay Lăng Tiêm Tiêm.
"Ta. . ." Lăng Tiêm Tiêm tóm lấy ống tay áo, hai mắt nhanh chóng nhìn Dạ Dật Phong, hi vọng Dạ Dật Phong có thể cho nàng chút ám hiệu.
Thật ra thì tờ giấy kia viết cái gì, nàng căn bản còn chưa kịp nhìn đấy. Nhưng là nàng biết, Dạ Dật Phong nếu cẩn thận tự mình đến đưa nó cho nàng, thì tin tức trên tờ giấy nhất định hết sức quan trọng. Dĩ nhiên, nàng tin tưởng dựa vào kỹ xảo đánh bạc của bản thân Thượng Quan Ngưng Nguyệt tuyệt đối không thắng được nàng. Nhưng là, tờ giấy này Dạ Dật Phong giao cho nàng a, nếu như không có sự cho phép của Dạ Dật Phong, nàng cũng không dám tự tiện lấy tờ giấy này làm tiền cược để đánh cuộc với Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Đêm Dật Phong nhẹ nhàng phe phẩy quạt trong tay, dung nhan tràn đầy ý cười nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Nhưng mà hắn ngón tay nào đó của hắn cũng hơi vểnh lên, ra dấu tay đồng ý với Lăng Tiêm Tiêm.
Lăng Tiêm Tiêm đòi tiền cược là Huyền Băng Thiết, là bởi vì nàng biết hắn muốn Huyền Băng Thiết, cho nên hắn muốn lợi dụng kỹ xảo đánh bạc của nàng giúp mình lấy được Huyền Băng Thiết.
Vì lấy được Huyền Băng Thiết, hắn đương nhiên không phản đối Lăng Tiêm Tiêm dùng tờ giấy làm tiền cược. Đúng, tờ giấy kia con có tin tức rất quan trọng. Chỉ là không ai hiểu rõ kỹ xảo của Lăng Tiêm Tiêm hơn hắn, hắn tin tưởng với kỹ xảo đánh bạc của Lăng Tiêm Tiêm nhất định có thể thắng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cho nên đến cuối cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt không chỉ không cách nào dòm ngó tin tức trên tờ giấy, mà còn phải dâng Huyền Băng Thiết cho hắn.
"Thời gian của ta có hạn, có đánh cuộc hay không, nhanh cho ý kiến đi chứ?" Hai mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt không chút để ý quét một vòng qua Dạ Dật Phong cùng Lăng Tiêm Tiêm, môi khẽ mở, giọng điệu lười biếng nói.
Nàng dĩ nhiên không có bỏ qua trao đổi không tiếng động giữa Lăng Tiêm Tiêm cùng Dạ Dật Phong, Lăng Tiêm Tiêm dĩ nhiên là dùng ánh mắt trưng cầu đồng ý của Dạ Dật Phong, mà Dạ Dật Phong cũng lặng lẽ vểnh ngón tay lên, thủ thế như thế rõ ràng là ra chỉ thị cho Lăng Tiêm Tiêm.
Mặc dù nàng không hoàn toàn hiểu ám hiệu đặc biệt của Dạ Dật Phong, nhưng Dạ Dật Phong vừa ra ám hiệu, Lăng Tiêm Tiêm mặc dù cố gắng che giấu, nhưng thân thể nàng lại phản xạ có điều kiện đứng thẳng, hai mắt càng không tự chủ được lướt qua một tia cung kính không dễ phát giác.
Trực giác nhạy bén nói cho nàng biết, phản ứng của Lăng Tiêm Tiêm có cái gì không đúng. Vốn là, nàng suy đoán Dạ Dật Phong cùng tả thừa tướng có thể là vì lợi ích nào đó, cho nên tạm thời âm thầm kết thành đồng minh, mà Lăng Tiêm Tiêm là trung gian truyền tin tức giữa hai người họ. Nhưng thái độ Lăng Tiêm Tiêm đối với Dạ Dật Phong, hình như không giống quan hệ đồng minh, mà giống như . .
Điều này không khỏi làm nàng càng hiếu kỳ với tin tức trên tờ giấy kia, vì vậy nàng quyết định, nếu như Dạ Dật Phong chỉ thị cho Lăng Tiêm Tiêm cự tuyệt đánh cuộc, nàng liền chọn vũ lực, đem tờ giấy kia trắng trợn cướp đoạt.
"Đánh cuộc, dĩ nhiên đánh cuộc. Thụy vương phi không kịp chờ đợi đã muốn trở thành thủ hạ bại tướng của Lăng Tiêm Tiêm ta, ta nếu không thành toàn tâm nguyện của ngươi, chẳng phải là có vẻ quá tàn nhẫn sao?" Lăng Tiêm Tiêm trào phúng cười nói với Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đột nhiên vung tay áo lên, dời đến một chiếu bạc cách đó không xa. Mà đám con bạc vốn là tụ tập bên canh chiếu bạc, lập tức tản ra hai bên, hết sức tự giác đem chiếu bạc nhường lại.
"Muốn đánh cuộc loại nào? Bài cửu, trò gieo xúc xắc, hay là xúc xắc?" Ngón tay Lăng Tiêm Tiêm gõ gõ trên bàn, cuồng ngạo nhướng mày nói với Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt vén vén mấy sợi tóc bên má, cười nhạt đi tới chiếu bạc, thản nhiên nói: "Ngươi chọn đi."
"Không bằng các ngươi chơi xúc xắc đi, một ván định thắng thua. Lắc ra ba con xúc xắc tính điểm, của người nào nhỏ hơn, người đó thắng." Đám con bạc nhìn nhau thêm vài lần, đồng thời mở miệng kêu lên. Thần bài xinh đẹp đấu với xấu nữ quỷ mị, bọn họ đương nhiên là hi vọng mỹ nữ thắng, hơn nữa còn hi vọng mỹ nữ thắng vô cùng xinh đẹp, cho nên bọn họ gào thét chơi xúc xắc sở trường của Lăng Tiêm Tiêm.
"Có người thay chúng ta lựa chọn, không bằng liền theo bọn họ đi. Chơi xúc xắc, một ván định thắng thua. Điểm của người nào nhỏ hơn, người đó là người chiến thắng. Ngươi cảm thấy thế nào?" Lăng Tiêm Tiêm quyến rũ cười một tiếng, môi đỏ mọng khẽ mở hỏi Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Lúc trước nàng muốn cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt chọn, chỉ là muốn tăng thêm chút khí thế. Dù sao bất luận Thượng Quan Ngưng Nguyệt chọn chơi cái gì, nàng đều thua không thể nghi ngờ. Hiện tại, đã có người giúp chọn sở trường xúc xắc, nàng dĩ nhiên muốn cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt thua càng thê thảm hơn.
"Không sao cả. Thật ra thì kết quả đều đã dự liệu được, khi chúng ta cùng mở ra, sẽ không xuất hiện cục diện thắng thua, bởi vì chúng ta lắc xúc xắc toàn bộ đều là điểm." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhún vai một cái, mị hoặc cười nhìn về phía Lăng Tiêm Tiêm.
"Ngươi. . ." Sắc mặt Lăng Tiêm Tiêm bỗng dưng biến đổi, hai mắt chấn động nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, những con bạc vây xem đầu đầy mờ mịt nhìn nàng, trong lòng âm thầm nói: xem ra Thượng Quan Ngưng Nguyệt không phải là không ngốc, mà còn ngốc hơn so quá khứ. Làm sao có thể lắc xúc xắc được điểm đây?
Dĩ nhiên, bọn họ thông minh có hạn, nghe không hiểu lời nói của Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Nhưng mà bọn hắn kém thông minh, cũng không có nghĩa là những người khác cũng kém thông minh.
Này không thể, thân thể Dạ Dật Phong cứng ngắc. Thượng Quan Ngưng Nguyệt thế nhưng đã đoán được tất cả, nàng đoán được Lăng Tiêm Tiêm biết sử dụng nội lực, đem xúc xắc hóa bụi tạo thành điểm?
Trong nháy mắt Dạ Dật Phong có chút hối hận, hối hận không nên để Lăng Tiêm Tiêm đánh cuộc với Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Bởi vì trong đầu hắn hiện lên một dự cảm xấu, đó là: Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhất định sẽ thắng, hơn nữa sẽ thắng đẹp.
Ngân Lang cùng Thanh Báo bội phục đến mức im lặng nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cho tới nay bọn họ đều cho rằng vương gia là người thông minh nhất trên đời, nhưng giờ phút này bọn họ mới biết bọ họ sai rồi, sự thông minh của tiểu vương phi nhà bọn họ căn bản đã đạt đến cảnh giới không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung rồi. . .