Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Edit: Yuki
Beta: Minh Lý
Người đàn ông trung niên sau khi đến gần mới phát hiện có chỗ nào không bình thường, ông thoáng nhìn qua Triệu Di Quân, đột nhiên nhận ra vị tiểu thư này mặc dù giống với người Liễu Nhất Chu dẫn tới mấy ngày trước, nhưng vẫn có chút khác biệt.
Ông ta thấy Liễu Nhất Chu trầm mặt, biết mình nói sai, trong lòng rơi phịch một tiếng.
"Liễu Tổng, cậu xem tối nay tôi uống nhiều như vậy, ấy thế lại nhận nhầm người, thành thật xin lỗi!" Ông ta thấy có vẻ Liễu Nhất Chu đang hỉ nộ bất định, như một làn khói biến mất trước mắt ông ta.
Dịch Nhàn và Úc Triết Hàm dường như cũng chú ý tới tình huống đang diễn ra ở đây.
Vội vàng chạy tới giảng hòa.
"Tài sắc song toàn, song bằng thạc sĩ, cậu nhìn thử xem danh hiệu của cậu trong giới tài chính toàn cầu kìa," Dịch Nhàn nắm chặt tay Triệu Di Quân tay, khoa trương nói, "Di Quân, quả nhiên cậu vẫn là học phách kia, cặn bã như tớ ở trước mặt cậu đúng là không tài nào so được, Nhất Chu cậu luôn bảo bọn tớ không hiểu lý lẽ của cậu, vừa rồi không phải trò chuyện Di Quân rất vui à? Thật sự tớ chưa từng nhìn thấy nữ sinh nào lợi hại hơn Di Quân đâu."
Học phách (学霸): bộ não vàng trong làng học tập, điểm phẩy ngất ngây con gà tây. Lúc người khác ăn uống ngủ nghỉ thì người này sẽ học, học, học và học. Câu cửa miệng dùng để nhận dạng, ‘Sao tao có , à...’
Nghe vậy, Triệu Di Quân nở nụ cười, hơi tự kiêu.
Có thể đạt được thành tích như vậy, đúng là hiếm có.
Từ khi còn nhỏ, Triệu Di Quân đã là ‘con nhà người ta’ trong miệng cha mẹ những người này. Lớn lên cùng cô ta, kể cả Úc Triết Hàm, ít nhiều cũng có vài phần sùng bái.
Liễu Nhất Chu rất lịch sự mà đưa người ta về. Triệu Di Quân đáp lại rồi đóng cửa phòng mình, nhận được điện thoại từ nhà gọi về, "Di Quân, ở chung với Liễu tổng vui không. Cha nhớ trước kia mấy đứa là bạn học, có thời gian dẫn thằng bé tới nhà dùng bữa nhé."
Trước đây, cha cô ta cao cao tại thượng không để Liễu Nhất Chu vào mắt, vậy mà giờ luôn miệng gọi Liễu Nhất Chu là Liễu tổng, ánh mắt Triệu Di Quân lại càng sáng hơn.
Chỉ là vừa rồi khuôn mặt đối diện với Liễu Nhất Chu vẫn còn tươi cười, bây giờ đã trầm xuống.
Hai ngón tay siết chặt lại.
Hóa ra, hóa ra Liễu Nhất Chu cũng từng dẫn kẻ thế thân kia đi gặp những người trong giới làm ăn của anh.
Mặc dù chỉ là thế thân của cô ta, cô ta vẫn vì thế mà cảm thấy khó chịu.
Cũng may thế thân suy cho cùng vẫn là thế thân. Triệu Di Quân hơi trầm ngâm, bây giờ chính chủ cũng về rồi, thế thân vẫn nên ‘từ chức’ thôi.
Bên này, Liễu Nhất Chu cũng về tới nhà, anh ta vốn cho rằng gặp được Triệu Di Quân mà mình luôn nhớ mãi không quên sẽ kích động rồi ngủ không yên. Thế nhưng cũng không hẳn là vậy.
Triệu Di Quân đã không còn bộ dạng ngây thơ như trong trí nhớ anh ta. Mỗi lời nói, mỗi hành động của cô ta dường như đều suy tính trước. Mặc dù rất quen, nhưng cũng rất lạ.
Liễu Nhất Chu nhìn tập văn kiện, bên trên có một bản án hợp tác tài chính với Tập đoàn Phong Hoa gần đây, trước đó cũng từng nói qua với Triệu Di Quân.
Chỉ là Triệu Di Quân đã nói sai một điểm.
Có chút nhớ tới Diệp Thiều Hoa không lâu trước kia đã tình cờ chỉ ra giúp mình một vài vấn đề, đã sắc bén mà còn chuẩn xác. Liễu Nhất Chu không khỏi suy nghĩ, nếu như lúc này Diệp Thiều Hoa ở cạnh mình, nhất định cô sẽ chỉ ra, có khi còn nhanh hơn tự mình chỉ ra.
Lúc nghĩ tới đây, Liễu Nhất Chu giật mình, sao anh ta lại nhớ tới Diệp Thiều Hoa chứ.
Hiện tại Triệu Di Quân đã về, anh ta không nên nghĩ tới cô nữa, như vậy đối với Triệu Di Quân sẽ không công bằng lắm.
Trong lòng lại để tâm tới những lời dặn của đám người Dịch Nhàn. Xem ra, quả thật cũng không thể đợi thêm nữa.
"Diệp Thiều Hoa, không phải tôi bảo cô giao vụ này cho Giám đốc Triệu à? Sao cô lại không giao? Thật là, sớm biết tôi đã không nên ‘làm phiền’ cô!" Tiền bối công ty phàn nàn liếc nhìn Diệp Thiều Hoa một cái, rồi ôm văn kiện nhanh chóng đi vào thang máy, định tự mình giao cho Triệu Di Quân.
Lại là mấy chuyện thế này, chị cả ký túc xá thấy mà lo lắng, những thực tập sinh như bọn họ đây đến nhân quyền cũng chẳng có.
Cô len lén nói Diệp Thiều Hoa khi về thì đi lạy Bồ Tát một chút, gần đây chỉ toàn gặp tiểu nhân thôi.
"Không sao đâu." Diệp Thiều Hoa cười cười không thèm để ý. Những chuyện này, đâu phải trước đây chưa từng gặp chứ.
Có điều, sau này thành danh rồi thì không còn ai dám đối xử với cô thế nữa.
Không ngờ ở thế giới này còn có thể gặp được loại chuyện như vậy, đối với cô mà nói vẫn có chút mới mẻ.
"Cậu đang làm gì vậy?" Chị cả thấy cô như vậy cũng yên tâm phần nào. Vừa quay đầu, lại phát hiện trên máy tính Diệp Thiều Hoa từng dãy số mà cô nhìn chẳng hiểu, "Đây là cái quỷ gì thế?"
Này là mật mã chuyên dụng của hacker, đương nhiên cô ấy không thể hiểu rồi.
Diệp Thiều Hoa đưa tay chống cằm, một cái tay khác lại ấn phím ‘Enter’, tư liệu về một người xuất hiện ngay trước mắt.
Chị cả kí túc xá còn chưa kịp nhìn rõ gì, Diệp Thiều Hoa đã tắt cái trang web kia.
Cô nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại, sắp tới thời gian gặp mặt nhà đầu tư của tập đoàn Phong Hoa rồi, sửa soạn một chút xong ra ngoài.
Không ngờ còn chưa tới quán cà phê kia đã nhận được điện thoại từ trợ lý của Liễu Nhất Chu.
Ngay từ đầu, nam trợ lý khi nghe thấy bạn của tổng giám đốc tìm thì có chút không quan tâm. Dù gì đám người Úc Triết Hàm kia cũng thường hay đến tìm tổng tài.
Thật không ngờ khi anh ta nhìn thấy người bạn nào đó của tổng giám đốc lại hơi kinh ngạc một chút, đây là Triệu tiểu thư mà... Sao dung mạo lại giống với Diệp tiểu thư thế này?
"Sao vậy?" Triệu Di Quân cười cười, nhìn thoáng qua nam trợ lý.
Nam trợ lý nhìn nhìn kiểu dáng của chiếc vòng cổ mà cô ta đang đeo, so với cái của tổng giám đốc cũng không khác là bao. Theo bản năng liền biết chắc mình đã phát hiện ra bí mật gì rất ghê gớm, "À không... Triệu tiểu thư, mời vào, tổng giám đốc nói cô đã tới thì cứ đi vào là được."
Anh ta nhìn Triệu Di Quân đi vào, đứng bên ngoài một hồi. Anh ta cũng chẳng phải người đơn giản, lại nghĩ tới hai ngày nay Liễu Nhất Chu không hề dẫn Diệp Thiều Hoa tới, thì đoán được chân tướng sự việc.
Nam trợ lý không phải loại người thích phán xét người khác, nhưng trước đó quả thực có mang theo thành kiến.
Có điều, vài ngày trước ở chung, anh ta phát hiện Diệp Thiều Hoa đúng là một người an phận, lâu vậy rồi vẫn không để tổng giám đốc giúp cô tìm một chỗ thực tập, thậm chí ngay cả cái túi xách hàng hiệu cũng chẳng nhận.
Bây giờ thấy Triệu Di Quân, bỗng nhiên anh ta lại có chút đồng cảm với Diệp Thiều Hoa.
Còn chưa nói tới Liễu Nhất Chu đưa cho anh ta một tấm thẻ, bảo anh chuyển cho Diệp Thiều Hoa.
Anh ta biết Diệp Thiều Hoa làm việc ở nơi nào, điều tra thử thời gian cô tan sở rồi gọi cho cô một cú điện thoại.
"Diệp tiểu thư, gần đây có khỏe không?" Anh ta nhìn thoáng qua Diệp Thiều Hoa ở đối diện, hiển nhiên nhìn ra được gương mặt cô gần đây có hơi hao gầy.
Trong thâm tâm không khỏi thở dài một tiếng, ánh mắt cũng mang một chút thương hại.
Diệp Thiều Hoa khẽ nhìn qua thời gian trên điện thoại [:], còn chưa tới phút nữa.
"Vẫn tốt, anh tìm tôi có chuyện gì sao?" Ngón tay cô gõ gõ mặt bàn, tính toán thời gian.
Nam trợ lý ngồi đối diện Diệp Thiều Hoa, mặc dù có chút khó xử, nhưng cuối cùng vẫn cầm tấm thẻ kia giao cho Diệp Thiều Hoa, "Diệp tiểu thư, đây là tổng giám đốc dặn tôi đưa cho cô." Anh ta không thể nhẫn tâm mà nói ra được là... bây giờ chính chủ đã quay về, tổng giám đốc đã một cước đá văng cô rồi, và đây chính là phí chia tay đó.