Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Edit: Mai Nhi
Beta: Angela
Từ trước đến nay, Diệp Hoài Cẩn luôn thanh cao kiêu ngạo, cả người hắn mặc y phục bằng gấm, những mỹ từ như “thanh hoa vô song”, “trong sáng như mây trăng” có lẽ để miêu tả người này.
Đây là lần đầu tiên hắn phải ăn nói khép nép để cầu xin một người.
Nhìn thấy thái độ hắn như vậy, Bạch Trăn Trăn không khỏi nhớ tới trước đây, lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Hoài Cẩn, lúc đó Diệp Hoài Cẩn luôn cao ngạo, chưa từng để ý tới nàng ta, vậy mà bây giờ, con người cao quý này lại phải thấp hèn cầu xin chính mình.
Ngẫm lại, trong lòng nàng ta sinh ra một loại cảm giác sảng khoái không nói nên lời.
Diệp Hoài Cẩn, thì ra ngươi cũng có ngày hôm nay!
“Thiếu gia!” Mặc Ngân đang bưng một chén thuốc đen tuyền tiến đến, thấy vậy lập tức nổi giận.
“Người đừng cầu xin nàng ta, nàng ta rõ ràng không hề có ý tốt,” Mặc Ngân tiện tay ném chén thuốc trong tay về phía ám vệ của Thái tử, một tay kéo tay áo Diệp Hoài Cẩn lại, “Tiểu nữ đưa người đi tìm tiểu thư, nàng ấy nhất định sẽ có cách giải quyết chuyện này!”
Ám vệ của Thái tử nhìn chén thuốc đáp xuống lòng bàn tay mình một cách vững vàng, một lúc lâu sau vẫn chưa thể phục hồi lại tinh thần.
Khoảng cách xa như vậy mà ngay cả một giọt thuốc cũng không bị văng ra ngoài.
Bạch Trăn Trăn nhìn Diệp Hoài Cẩn và Mặc Ngân rời đi, che miệng cười châm biếm, “Đúng vậy, để ta xem đệ nhất tài nữ sẽ có cách gì.”
Nàng ta cố tình nhấn mạnh bốn chữ “Đệ nhất tài nữ”.
Nàng ta muốn xem xem, nếu không có Bạch Trăn Trăn nàng, bọn họ sẽ dùng biện pháp gì để mời được người của Thần Y Cốc xuống núi, người Thần Y Cốc nổi tiếng có tính tình kỳ quái.
Khi Mặc Ngân và Diệp Hoài Cẩn về đến Diệp phủ thì gặp Lý Thái Sư tới tìm Diệp Thiều Hoa.
Chắc hẳn Diệp Thiều Hoa vẫn chưa gặp hắn cho nên vẻ mặt của Lý thái sư có chút suy sụp.
Tô tướng quân coi như thôi đi, nhưng Lý thái sư sao lại như vậy?
Diệp Hoài Cẩn cố nén xuống sự nghi ngờ trong lòng mình, đi tới tiểu viện của Diệp Thiều Hoa.
Lúc bọn họ đi vào, Diệp Thiều Hoa đang nói chuyện cùng một người mặc áo đen, dường như cảm nhận được có người đang đi tới, người áo đen kia lập tức nhảy ra khỏi cửa sổ biến mất.
Thân thủ của hắn không thua kém gì so với cao thủ đại nội…… Ánh mắt Diệp Hoài Cẩn càng trở nên mờ mịt, tầm mắt hắn vẫn dừng lại trên người Diệp Thiều Hoa.
Trong mấy năm nay, Diệp Hoài Cẩn không phải không phát hiện ra thế lực bên cạnh Diệp Thiều Hoa, ngay từ đầu hắn cũng không chú ý, nhưng cho đến khi Diệp Thiều Hoa ở bên ngoài tuỳ tiện lấy ra vạn gánh lương thực, thuận miệng đưa ra phương pháp bày binh bố trận…… Còn cả vị Lý thái sư đầy tài hoa kia ngày ngày vẫn đến đây lĩnh giáo nàng.
Hắn biết muội muội của hắn không hề đơn giản như vẻ bên ngoài.
Càng ở chung lâu thì càng cảm thấy nàng rất thần bí.
Đừng nói là Thái tử, nếu hắn là người khác cũng sẽ không kiềm chế được trước sự hấp dẫn của nàng.
Mặc Ngân không hề phát hiện ra có điều kỳ quái, nàng đang tức giận nên lập tức nói ra tất cả chuyện kia, “Tiểu thư, hai ngày nay người không ra khỏi cửa cho nên không biết, người nhà họ Bạch và đám người Tam hoàng tử rõ ràng là muốn dồn Thái tử gia vào chỗ chết.”
Người nhà họ Diệp không hề tiết lộ chuyện bệnh của Thái tử chuyển nặng cho nàng biết, cho nên bây giờ Diệp Thiều Hoa mới biết được bệnh tình của Thái tử.
“Hắn đã uống thuốc bao nhiêu lần rồi?” Diệp Thiều Hoa phe phẩy chiếc quạt xếp trắng trên tay, nhìn về phía Mặc Ngân, gương mặt nàng lướt qua một tia lạnh lùng.
Nàng không hề kinh ngạc với bệnh tình của Thái tử.
Đây là điều khiến Diệp Hoài Cẩn rất ngạc nhiên.
Mặc Ngân nghiêm túc bấm ngón tay tính toán một chút, “Từ lúc Thái tử gia từ chiến trường trở về, ước chừng mười lần rồi.”
Nàng vừa nói xong, Diệp Thiều Hoa lập tức đi ra ngoài cửa.
“Ôi...tiểu thư, người đi đâu vậy?” Diệp Hoài Cẩn còn chưa kịp phản ứng thì Mặc Ngân đã lên tiếng.
Diệp Thiều Hoa thu chiếc quạt giấy trắng lại kêu “Bang” một tiếng, gõ vào lòng bàn tay kia, nàng dựa vào khung cửa nghiêng đầu, cười nhẹ, “Đi tìm người. Chuyện của Thái tử cứ giao cho ta là được.”
Diệp Thiều Hoa rời đi mấy ngày liền, không có tin tức gì, Mặc Ngân cũng không đưa thuốc cho Thái tử nữa.
Điều này khiến cho người ở kinh thành không khỏi bất ngờ, lẽ nào Diệp phủ … muốn từ bỏ Thái tử sao?
Bây giờ quay đầu lại có phải đã trễ rồi không?
Nhưng chẳng mấy chốc bọn họ không còn nghi ngờ gì nữa. Thái tử nôn ra máu rồi bất tỉnh trong ngự thư phòng. Hoàng Thượng nổi trận lôi đình, mời tất cả thái y tới, cuối cùng chỉ nhận được câu trả lời “Thuốc và châm cứu đều vô dụng”.
Sau đó dường như toàn bộ người của triều đình đều đứng chầu trước cửa điện Thái tử.
Tam hoàng tử và Bạch Trăn Trăn cũng có mặt.
Bên trong tẩm điện, tiếng giận giữ của Hoàng Thượng vang lên: “Trẫm không cần những tên lang băm vô dụng này, cút! Đều cút hết cho trẫm!”
Một nhóm thái y té ngã lộn nhào ra khỏi điện, chỉ sợ chậm chân một giây sẽ bị Hoàng đế chém đầu.
“Thật đáng tiếc.” Thái tử Vân Quốc chắp tay ra phía sau, trong giọng nói mang chút lạnh lẽo, “Hắn thật sự là kỳ tài hiếm thấy.”
Sử quan ở phía sau cũng gật đầu, lại nhớ tới mục đích của mình khi đến tìm Thái tử, hắn lấy phong thư ra đưa cho thái tử Vân Quốc, “Bên phía Giang Nam đã xảy ra chuyện.”
Thái tử Vân Quốc không hề nghi ngờ, xem qua nội dung trong thư, vốn dĩ ánh mắt không chút để ý, nhưng khi nhìn thấy một hàng chữ thì đột nhiên dừng lại: Dược liệu của Diêm gia ở Giang Nam đã biến mất.
Huyết Sâm mà Diêm gia cất giấu nhiều năm nay đã không cánh mà bay.
Thủ đoạn sạch sẽ lưu loát như vậy, đầu ngón tay thon dài của thái tử Vân Quốc chạm nhẹ lên trên giấy, không phân biệt được rõ cái nào trắng hơn, “Ngươi có nhớ chuyện xảy ra ba năm trước không?”
“Tất nhiên là nhớ.” Nhắc tới việc này Sử Quan đột nhiên trở nên nghiêm nghị.
Ba năm trước Thẩm gia là gia đình giàu có bậc nhất ở Giang Nam cũng chịu kết cục như thế này, tuy nhiên kết quả lại khác nhau, Thẩm gia đổi tên thành “Cố gia”, cuối cùng lại phát triển vọt lên trở thành gia tộc giàu có nhất trong mấy quốc gia, đặt trụ sở chính ở Vân Quốc bọn họ.
Việc này làm người của Thẩm gia cười không khép miệng được.
“Ngươi có cảm thấy…… giống thủ đoạn của nàng ấy không?” Thái tử Vân Quốc nghiêng người, đôi mắt sáng lên.
Sử quan sửng sốt.
Trận sấm vang chớp giật này, cộng thêm thủ pháp khiến tứ phương kinh sợ, đúng là không khác biệt so với thủ đoạn của người kia.
Huống chi ngoại trừ nàng ra, có lẽ không một ai có khả năng lớn như vậy.
“Lên đường” Thái tử Vân Quốc đột nhiên ngước mắt lên, “Đi Giang Nam.”
Tuy nhiên hắn còn chưa kịp nhấc bước chân thì nhìn thấy một đoàn người đang tiến vào.
Dẫn đầu là Diệp Thiều Hoa đã mấy ngày nay không gặp, một tay nàng cầm quạt xếp, một tay xách theo cái bọc màu đen, phía sau còn có một nam tử mặc thanh y, bước đi vội vàng.
Nhìn thấy nàng xuất hiện, sự lo lắng và đau lòng của đám người Diệp Hoài Cẩn bỗng nhiên thả lỏng.
Thái tử Vân Quốc cũng dừng bước.
Tam hoàng tử nhìn nam tử sau lưng Diệp Thiều Hoa, bỗng nhiên nhận ra đó chính là thần y Ngọc Hành mà lúc trước hắn từng gặp!
Vốn dĩ tưởng ngôi vị hoàng đế sẽ thuộc về mình dễ như trở bàn tay, hắn thừa biết năng lực của thần y Ngọc Hành, cho nên giờ phút này tuyệt đối không thể để hắn vào cung.
Hoàng hậu dường như hiểu rõ ánh mắt của Tam hoàng tử.
Từ trước đến nay tính tình Diệp Thiều Hoa khiêm tốn, Hoàng hậu vẫn luôn cho rằng nàng là một thiếu nữ nơi khuê phòng, chỉ có chút thông minh vặt, lúc trước Tam hoàng tử không coi trọng Diệp Thiều Hoa, bà ta là người duy nhất ủng hộ.
Giữa Diệp Thiều Hoa và Bạch Trăn Trăn bọn họ chỉ có thể chọn một người, Hoàng hậu và Tam hoàng tử đều không chút do dự lựa chọn Bạch Trăn Trăn - người có tài phú thứ hai của vương triều.
Nàng ta ra lệnh cho mấy thái giám cản Diệp Thiều Hoa lại, không cho đối phương tiến vào.
Bước chân Diệp Thiều Hoa thoáng ngừng lại, nàng ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lẽo, “Cút.”
“Diệp tiểu thư, bệ hạ đã căn dặn bất luận kẻ nào cũng không được vào quấy rầy Thái tử, người mang theo một kẻ không rõ lai lịch đi vào, sợ là không ổn, người cũng nên suy nghĩ cho tướng phủ một chút, không phải sao?” Bạch Trăn Trăn không biết vì sao, chỉ cần nhìn thấy Diệp Thiều Hoa là trong lòng nổi lên sự chán ghét, hận không thể dẫm nát đối phương dưới chân mình.
Tuy nhiên nàng ta là người sáng lập Phong Nhã Lâu, tin tức này còn chưa truyền ra ngoài, nếu như nói ra, e rằng người của Diệp gia nhất định sẽ không biết xấu hổ mà dính lấy nàng ta.
Nghĩ đến đây ánh mắt Bạch Trăn Trăn dần trở nên nhẹ nhàng, sự giàu có mà nàng ta tạo ra ở tuổi này là một phép màu trong thời hiện đại, chưa kể đến thời cổ đại lạc hậu này.
Diệp Thiều Hoa bỗng nhiên nở nụ cười, cười lạnh lẽo, tiện tay nhét chiếc quạt xếp ở bên hông, chậm rãi đi về phía Bạch Trăn Trăn.
Sau lưng là đèn cung đình, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt thanh diễm của nàng làm tăng thêm mấy phần mỹ lệ.
Trong lòng Bạch Trăn Trăn sững lại, không tự chủ được lùi về phía sau một bước.
Diệp Thiều Hoa không cho nàng ta cơ hội lùi lại phía sau, ngón tay thon dài nắm lấy cằm nàng, đầu ngón tay lạnh lẽo khiến Bạch Trăn Trăn rùng mình một cái.
“Bạch nhị tiểu thư!” Có lẽ dọc đường đi không được uống nước, cho nên giọng nói của Diệp Thiều Hoa có chút khàn khàn, “Ngươi có muốn biết kẻ khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta sẽ có kết cục gì không?”
------ lời nói ngoài lề ------
giờ chiều.
Giữa trưa hôm nay Hoa hoa bắt đầu có ba ngày để PK, cùng lúc có mười lăm quyển sách, ai có số liệu tốt sẽ có khả năng đuổi kịp cuộc đề cử tiếp theo. Trong lúc giữ bình luận khen thưởng mới tăng thêm fans cũng đều tính vào trong số liệu, cho nên các bạn đáng yêu có năng lực có thể tặng một viên kim cương nhỏ, một đóa hoa nhỏ, một phiếu đánh giá miễn phí, trong khả năng cho phép là được, không có thì cũng không sao, chỉ cần để lại bình luận trong bài ủng hộ tôi, là tôi rất vui.
Ta biết rằng số lượng truyện mau xuyên cực ít, số liệu ít đến đáng sợ, các cô gái trong diễn đàn cũng biết rõ, hơn một năm trước lúc tôi rối rắm viết truyện, bởi vì lo lắng về vấn đề số liệu. Nhưng cuối cùng vẫn cắn răng làm việc nghĩa không lùi bước viết truyện, giống như nữ vương Tô từng nói, cuộc sống luôn phải có một lần điên cuồng như vậy, không có nhiệt huyết, không có thanh xuân.
Tôi chính là loại người đụng phải tường cũng không muốn quay đầu lại, con đường sau này của nữ thần sẽ nhấp nhô hơn hai phần trước, nhưng cho dù kết quả có như thế nào, cũng cảm ơn mọi người đã cố gắng đồng hành cùng tôi, tôi không còn gì tiếc nuối.