Sau giải đấu Hacker, cái tên được nhắc đến nhiều nhất trong bộ phận máy tính và phòng thí nghiệm của Đại học Bắc Kinh là ‘Y’.
Diệp Kha và hai bạn học vừa đi ra từ phòng thí nghiệm đã nghe thấy cách đó không xa có vài người đang tám chuyện.
Nghe được mấy từ quan trọng, cô ta không thể không ngăn mấy người kia lại: "Đợi đã, mọi người vừa nói gì? Sinh viên trao đổi?"
Tên của Diệp Kha nổi tiếng khắp đại học Bắc Kinh. Hầu như không ai không biết cô ta, nên khi mấy người kia thấy người hỏi là cô ta thì có chút thụ sủng nhược kinh.
Thụ sủng nhược kinh: Được yêu thương mà lo sợ.
"Đúng vậy đàn em, nghe nói sắp tới sẽ có học sinh trao đổi đặc biệt, là một người đẹp đó. Cô ấy đến từ đất nước Trung Quốc chúng ta. Lần này viện trưởng của khoa chúng ta đã chỉ định cô ấy." Một người giải thích.
"Học sinh trao đổi đặc biệt? Cô ấy rất nổi tiếng sao?" Diệp Kha chú ý tới các từ khóa mấu chốt, viện trưởng chỉ đích danh.
Người còn lại vội vàng trả lời: "Cô ấy là thiên tài ở học viện CS Stanford, có rất nhiều phát minh đạt giải thưởng quốc tế, nếu không viện trưởng cũng sẽ không chọn cô ấy.”
Diệp Kha gật đầu, không hỏi lại nữa, cô cũng không quan tâm lắm đến vị thiên tài này .
Hai năm qua, hai chữ ‘thiên tài’ này cũng không đủ để hình dung cô. Huống chi, cô cũng chưa từng nghe tới trong học viện Stanford xuất hiện sinh viên nào nghịch thiên cả.
Nghịch thiên: Vượt bậc, vượt lên trên tất cả mọi người.
Diệp Kha đang chìm trong suy nghĩ thì bỗng thấy đoàn người từ phòng thí nghiệm ở đỉnh tòa nhà đi xuống.
Diệp Kha chỉ lơ đãng nhìn thoáng qua, nhưng sau khi thấy người phụ trách phòng thực nghiệm đồng thời là viện sĩ của Đại học Bắc Kinh. Sắc mặt cô ta rõ ràng biến hóa.
Cô ta chú ý đến người đi đằng trước, muốn xem kia là thần thánh phương nào mà được đi cùng với hai nhân vật lớn của đại học Bắc Kinh.
Không nghĩ tới vừa thấy, cô ta có chút sững sờ.
Người đi đầu mặc áo sơ mi trắng, phong thái lạnh lùng, mái tóc đen rũ xuống trán, đôi mắt thâm thúy sâu không thấy đáy, giống như mực vẽ trên giấy Tuyên Thành.
Diệp Kha loáng thoáng nghe được viện trưởng gọi người đó là "Tam thiếu".
"Là anh ta!" Diệp Kha nghe được hai đàn anh bên cạnh hô lớn: "Tam thiếu nhà họ Cố, Cố Cảnh Vân! Sao anh ta đã quay về rồi?"
"Thầy giáo..." Tim Diệp Kha đập thình thịch, cô ta chợt nhớ đến người kia là ai. Kiếp trước, cô từng nhìn thoáng qua trong yến tiệc của gia tộc nhà họ Cố. Ngay cả chủ quản của nhà họ Cố cũng vô cùng lễ phép với anh ta.
Nghĩ đến đây, Diệp Kha tiến lên vài bước, bề ngoài là muốn chào hỏi viện trưởng, nhưng khóe mắt lại nhìn Cố Cảnh Vân.
Đáng tiếc rằng từ trước đến nay, Cố Cảnh Vân luôn cao ngạo, không kiên nhẫn cùng tán gẫu với Diệp Kha và viện trưởng, thậm chí đến ánh mắt cũng không cho nhóm người Diệp Kha.
Anh ta chào mấy người viện trưởng, cầm chìa khóa xe rời khỏi: "Tôi đi trước."
Lúc đi ngang qua nhóm người Diệp Kha, anh ta có nhận một cuộc điện thoại, vẻ lạnh nhạt dưới đáy mắt kia hoàn toàn biến mất: "Đã trở lại? Đừng đi loạn, anh đến đón em."
"Đừng nghĩ." Thấy Diệp Kha như vậy, một đàn chị bên cạnh thở dài: "Kia chính là Cố Tam thiếu, chỉ nên nhìn từ xa thôi."
Nghe được những lời đàn chị nói, Diệp Kha nắm chặt tay, đôi mắt cô ta dần dần trở nên kiên định.
Vậy cô lại càng muốn thử xem, giờ trong tay cô nắm toàn bộ trí tuệ của liên minh hacker tám năm sau. Trọng sinh, chính là để cô thay đổi vận mệnh của mình. Cô cũng không tin, với tài năng của cô, có chuyện gì cô không làm được!
Sân bay, Diệp Thiều Hoa gỡ kính râm trên sống mũi xuống, nhìn về phía cửa ra vào, khi thấy bóng người quen thuộc thì cô mới kéo hành lý đi đến.
Bên này, Cố Cảnh Vân thấy một bóng hình đang đi tới, ánh mắt có chút hoảng hốt.
Hai năm qua, ngoại trừ call video, anh vẫn chưa từng gặp lại cô. Anh chưa bao giờ tưởng tượng ra, cô còn chói mắt hơn so với call video, khiến người đi đường liên tục quay đầu nhìn.
"Mấy người ở nước M chịu thả em về sao?" Cố Cảnh Vân nhận lấy hành lý của cô, thu lại ánh mắt.
Bên kia, Cố Cảnh Viêm cũng chạy tới, nhìn động tác tự nhiên của Cố Cảnh Vân, miệng há to gần như có thể nhét một quả trứng gà. Đây là Tam ca lãnh đạm luôn giữ thân như ngọc của mình sao?
"Mục đích của bọn họ cũng không nhỏ." Diệp Thiều Hoa híp mắt lại: "Tôi vừa bước lên máy bay, FBI đã theo lệnh điều tra văn phòng của tôi một lượt."
Nghe được những nội dung này, Cố Cảnh Viêm cảm thấy hoang mang. Cái gì với cái gì? Vì sao người của nước M tiếc nuối khi thả cô quay về? Văn phòng nào? FBI gì?
"Da mặt cũng thật dày, có mất thứ gì không?" Cố Cảnh Vân nhướng mày.
"Mọi thứ vẫn luôn ở trong đầu tôi." Diệp Thiều Hoa chỉ đầu mình: "Không biết ra sao nhưng tôi đã sẵn sàng dọn về nước rồi."
Cái khác Cố Cảnh Viêm không hiểu nhưng cái này thì có. Anh ta mở cửa xe làm người giữ cửa kiêm lái xe: "Diệp đại thần, vậy là cô quyết định về nước hả? Cô có quay về nhà họ Diệp không? Đúng rồi, cô còn chưa biết, em gái của cô cũng không phải dạng vừa. Tuy hiểu biết về máy tính không bằng cô, nhưng trong lĩnh vực tài chính là một thiên tài. Trong hai năm ngắn ngủi, trụ sở của nhà họ Diệp đã đến Bắc Kinh rồi. Chờ đến khi cô tới Bắc Kinh sẽ biết, cô ấy ở Bắc Kinh có thể nói là ai cũng biết. Chậc, nhà họ Diệp các người toàn sinh ra quái vật."
Cố Cảnh Viêm không biết Diệp Thiều Hoa làm gì bên ngoài, chỉ biết là cô đang học đại học mới nói như vậy.
Nghe được những lời của anh ta, môi Diệp Thiều Hoa hơi cong lên, nhưng vẫn chưa kịp nói gì, điện thoại trong túi cô vang lên.
"Chị, ba vừa bị xe đụng phải, đang ở trong bệnh viện, chị có đến đây không?" Là Diệp Hàm gọi tới.
Mặc dù hai năm qua, Diệp Thiều Hoa chưa từng liên hệ với nhà họ Diệp, nhưng Diệp Hàm vẫn còn nhớ lời cô nhắc nhở trong trận đua xe lần trước, nên vẫn rất quan tâm cô, còn trộm gửi tiền cho cô.
Diệp Thiều Hoa không thích người Diệp gia, nhưng cô vẫn có chút khoan dung đối với Diệp Hàm.
"Ba đã nhiều lần có ý muốn đi tìm chị sau khi chị ra nước ngoài. Tuy rằng ba không nói gì, nhưng dù sao chị cũng là con gái của ba, chắc chắn ba cũng rất nhớ chị. Nếu có thời gian, chị có thể đến Bệnh viện nhân dân thăm ông ấy."
Sau khi nghe điện thoại xong, Diệp Thiều Hoa khẽ cau mày, ngón tay mảnh dài gõ nhẹ vào di động, như thể đang suy nghĩ điều gì.
"Muốn đi?" Cố Cảnh Vân ngước mắt lên.
Diệp Thiều Hoa lắc đầu: "Tới trường học trước rồi nói sau."
Ở bệnh viện, nhóm người Diệp Kha đã vội vã chạy tới phòng cấp cứu.
So với bộ dạng lo lắng của những người khác trong nhà họ Diệp, thái độ Diệp Kha có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, cô ta đã sớm biết ba Diệp sẽ gặp tai nạn giao thông, cũng biết ba cô ta sẽ bị gãy chân.
Thấy thái độ lạnh lùng của Diệp Kha, Diệp Hàm nhíu mày. Không biết Diệp Kha đã thay đổi từ bao giờ. Cậu nhận ra ánh mắt của chị nhìn mọi người rất kỳ lạ.
Đôi khi Diệp Hàm cảm thấy sợ hãi người chị mà cậu đã từng kính nể này.
Vì vậy, cậu ta tới gần thang máy gọi điện thoại cho Diệp Thiều Hoa.
Nhưng Diệp Hàm hoàn toàn không biết, cuộc nói chuyện của cậu ta và Diệp Thiều Hoa đều bị Diệp Kha nghe hết.
Chờ Diệp Hàm vào thang máy, Diệp Kha mới bước ra từ trong góc ra, ánh mắt tối tăm: "Diệp Hàm, lần này chị đã cho em một cơ hội. Nhưng cũng phải cảm ơn em vì đã cho chị biết, Diệp Thiều Hoa đã về nước..."
Diệp Thiều Hoa, cô về đúng lúc lắm, cho dù cô học máy tính ở nước ngoài hai năm, trường của cô cũng tốt hơn tôi. Nhưng cô lại không biết rằng tôi chẳng cần học máy tính. Khi cô mới bắt đầu học những bước căn bản, thì tôi đã vận dụng quy trình kỹ thuật của kiếp trước để tạo ra phần mềm rồi.
Bây giờ ở Bắc Kinh, Ninh Thành, trong giới kinh doanh, ai cũng biết tôi là Diệp Kha, vị tiểu thư thiên tài nhà họ Diệp. Còn về Diệp Thiều Hoa, ngoài Diệp Hàm ra thì còn có ai nhớ rõ nhà họ Diệp có một nhân vật như vậy?
----------------- Lời nói với mọi người ----------------
Hôm nay tôi đã viết đến tận ba rưỡi sáng đó, hãy mau đặt tay lên ngực tự hỏi lương tâm mình mà trả lời một chữ. Mọi người nhẫn tâm nhìn tôi cực nhọc như vậy sao?