Chu Nhất Thành rót cốc nước rồi quay lại phòng ngủ của Chúc Chu.
Nhẹ chân đi tới đầu giường, đặt cốc nước lên tủ đầu giường, sau đó mới ngồi xuống, nhìn Chúc Chu đã thiu thiu ngủ.
Nhìn trán anh, chóp mũi, lông mi, dáng mắt dễ nhìn, khóe môi cùng làn da trắng nõn của anh.
Chu Nhất Thành thích Chúc Chu, y không chối bỏ chuyện này, nhưng tính tình y cũng chẳng phải loại muốn ổn định mọt chỗ.
Đừng chỉ nhìn vẻ ngoài đàng hoàng trịnh trọng của y, thực ra bên trong y có cuộc sống đời tư rất phong phú, có bạn giường cố định, thỉnh thoảng cũng chơi tình một đêm.
Lần đầu y nhìn thấy Chúc Chu đã biết người như anh không thích hợp với mình, huống hồ anh còn là hàng xóm, còn nuôi trẻ con.
Lần đầu gặp anh y đã có hảo cảm với anh, biết rõ mình và đối phương không đi chung một con đường, cho nên Chu Nhất Thành vẫn luôn duy trì hình tượng hàng xóm tốt để qua lại với đối phương.
Y không né tránh việc tiếp xúc với Chúc Chu, giữ mối quan hệ bạn bè với đối phương.
Thế nhưng năm rộng tháng dài, Chu Nhất Thành phát hiện khao khát về phương diện kia của mình với Chúc Chu ngày càng mãnh liệt.
Y muốn chiếm lấy Chúc Chu, không cần dài lâu, chỉ mong chiếm được anh trong chốc lát thôi.
Nói trắng ra, y muốn làm Chúc Chu.
Nhưng y vẫn chưa tìm được cơ hội.
Chu Nhất Thành nhìn Chúc Chu nằm trên giường với ánh mắt trìu mến. Bởi vì sinh bệnh nên hai má Chúc Chu lộ vẻ đỏ ửng bất thường, đôi môi thoạt nhìn hơi nhạt màu, khi anh nhắm mắt lại mang vẻ đẹp yếu đuối so với lúc thường.
Bởi vì vẻ mệt mỏi này mà nội tâm Chu Nhất Thành ngứa ngáy, cảm xúc vốn được giấu kín trong lòng bắt đầu sục sôi, lòng bàn tay y ngứa ngáy, nhìn Chúc Chu, chậm rãi đưa tay vuốt ve gò má anh.
Động tác của y rất nhẹ, ban đầu Chúc Chu còn không nhận ra.
Khi môi bị thứ gì đó đè lên, Chúc Chu bàng hoàng mở mắt ra, đưa tay đẩy thứ đang đè mình ra.
Tay đưa ra Chúc Chu mới phát hiện đó là thân thể của Chu Nhất Thành, y nhoài nửa người lên, một tay chống bên người anh, miệng dán lên môi anh, thậm chí còn muốn dùng lưỡi. Sau khi phát hiện ý đồ của y, Chúc Chu kinh hãi biến sắc, đẩy Chu Nhất Thành ra sau.
Cùng là đàn ông, sức của Chúc Chu cũng không hề nhỏ, dù Chu Nhất Thành có chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị Chúc Chu đẩy ra một chút, nhưng y rất nhanh đã sấn tới, một tay khóa tay Chúc Chu đè bên gối.
Y không nói câu nào, chỉ muốn tiếp tục làm việc, như mê như muội.
Chúc Chu vừa kinh vừa sợ, không ngờ người trước mắt lại là Chu Nhất Thành, anh vừa giãy dụa vừa hoảng loạn nói: “Thành ca anh làm gì đây? Anh đừng có như vậy!”
Chu Nhất Thành nhìn Chúc Chu, ánh mắt vô cùng chân thành, giọng nói dịu dàng: “Chúc Chu, anh thích em, thích em, có thể cho anh hôn em một cái không?”
Rõ ràng lời nói rất dịu dàng, nhưng rơi vào tai Chúc Chu lại rất khủng bố, thậm chí anh còn không dám hét thành tiếng, chỉ sợ sẽ đánh thức Quan Quan, khiến bé phải nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ dọa bé sợ. Chúc Chu chỉ có thể cố hết sức giãy dụa, thế nhưng tác dụng của thuốc phát tác, anh liền hoa mắt váng đầu, tay chân cũng như mất hết sức, thực sự không phải đối thủ của Chu Nhất Thành.
Một tay anh giằng co với Chu Nhất Thành, tay kia lặng lẽ lần xuống dưới gối, nhấn lung ta lung tung lên màn hình điện thoại di động.
Anh nhớ trước khi mình khóa màn hình, màn hình còn đang dừng lại ở trang gửi tin nhắn, không nhớ rõ lắm, cũng có thể đang ở danh bạ. Lúc ấy anh định gọi điện cho Thời Đường, đang lúc do dự không biết nên gọi điện hay gửi tin cho hắn, nên màn hình điện thoại vẫn dừng ở trang thông tin liên lạc với Thời Đường, nhưng anh không chắc lắm, chỉ sợ mình nhớ lầm.
Nhưng giờ anh không lo được nhiều đến vậy, anh ấn loạn trên màn hình như nắm lấy nhánh cỏ cứu mạng, hi vọng gọi đến số điện thoại của ai thì người đó sẽ phát hiện tình huống chỗ anh, giúp anh báo cảnh sát.
Ban đầu Thời Đường nhìn thấy số điện thoại của Chúc Chu gọi điến còn không muốn tiếp, nhưng nghĩ đến dạo này mấy món mình ăn không được hợp miệng lắm, hơn nữa còn có bài đăng hôm trước mình xem…
Cái mà bài viết thảo luận lại vừa hay là đề tài tương đối mẫn cảm với hắn, hắn đọc một loạt từ đầu đến cuối, cũng hiểu được ý nghĩ của đại chúng.
Chuyện như vậy tốt nhất là đừng dây vào, cũng chẳng thân thiết gì cho cam, nói ra lại rước phiền vào thân.
Hắn đọc xong ý kiến của số đông, tuy có thể hiểu cho góc nhìn của Chúc Chu nhưng vẫn không thể xoa dịu được sự không thoải mái của hắn.
Bởi vì hắn thấy hai cha con nhà nọ cũng không tệ lắm, người bình thường có thể được hắn nhìn bằng ánh mắt đặc biệt sao?
Nhưng cái người tên Chúc Chu này lại giả ngu, vừa nghĩ tới đây thì cảm giác áy náy vì đã nổi giận với người ta lại yếu đi.
Biết rõ bản thân làm thế không ổn thỏa nhưng Thời Đường cũng không muốn cúi đầu nhận sai.
Có gì cần phải nhận sai không?
Không có gì hết.
Người trưởng thành phạm lỗi, có thể dùng tiền giải quyết thì dùng tiền giải quyết, nói câu xin lỗi quá khó khăn với bọn họ.
Nói đúng ra là quá khó đối với Thời Đường, đây không phải chuyện hắn sẽ suy xét đến.
Dù liên tiếp mời mấy đầu bếp về cũng không có ai nấu hợp khẩu vị hắn, dạ dày hắn còn đang kháng nghị đây, hắn tình nguyện đổi đầu bếp khác cũng không mở miệng để Chúc Chu quay lại tiếp tục nấu cơm cho mình.
Chỉ là hắn không ngờ dù có dùng tiền giải quyết thì cũng không được suôn sẻ. Đến nay hắn đã mời ba đầu bếp về rồi, chuyện này vẫn chưa ổn thỏa.
Nhưng tối nay, người mà hắn có ý không qua lại nữa chủ động gọi điện thoại cho hắn.
Sâu trong nội tâm Thời Đường nghĩ: Tốt lắm, còn biết chủ động gọi điện nhận sai.
Hắn tưởng rằng Chúc Chu gọi tới để nhận sai, chờ hắn do dự một lúc rồi mới bắt máy, lại chờ mãi không thấy Chúc Chu nói xin lỗi.
Điều này lại làm Thời Đường thấy hơn mất kiên nhẫn, đang chuẩn bị giục một câu thì nghe thấy bên kia truyền đến âm thanh giãy dụa đứt quãng, lúc mạnh lúc yếu.
“Anh buông tôi ra, buông tôi ra! Buông tay ra!”
“Chu Nhất Thành, anh đừng có làm như vậy! Anh bình tĩnh một chút! Có phải anh uống rượu không!”
“Van xin anh! Con trai tôi còn đang ngủ phòng bên, anh đừng làm như vậy với tôi!”
Nghe đến đây, Thời Đường liền rõ chuyện gì đang xảy ra.
Có người đang tấn công Chúc Chu, hẳn trong lúc vô tình Chúc Chu đã bấm gọi cho hắn.
Tuy như vậy nhưng Thời Đường cũng không chần chừ, lập tức dựa theo địa chỉ nhà Chúc Chu liên hệ với cảnh sát phụ trách khu vực đó.
Trong xã hội hiện tại, báo cảnh sát rất tiện, cho địa chỉ nhà chính xác kèm với tin tức cá nhân của mình, đồng thời hắn cũng tỏ ý mình sẽ qua ngay, bên kia lập tức điều cảnh sát đi.
Thời Đường cúp điện thoại, mặc áo khoác vào, bất chấp gió lạnh đi đến chỗ Chúc Chu.
Thời Đường lạnh lùng ích kỷ, nhưng vẫn không ích kỷ đến nỗi thấy người gặp nạn mà vẫn thờ ơ không động lòng, đặc biệt là khi hắn có thể giúp đỡ được.
Dọc đường di Thời Đường đều nghĩ, người có được cứu ra hay không, cảnh sát có đuổi đến nơi kịp lúc hay không, bé con có bị dọa đến không, người kia có phải chịu thiệt gì không?
Người có thể đi vào nhà anh ta, hẳn là người quen nhỉ?
Anh chàng Chúc Chu này, vừa nhìn đã biết không phải kiểu người quá thông mình, không nhìn ra loại mặt người dạ thú này thì Thời Đường cũng không thấy bất ngờ chút nào.
Đại khái khoảng phút sau, Thời Đường đã xuất hiện trong hầm để xe của tiểu khu Chúc Chu ở. Loại tiểu khu này không có bảo vệ nghiêm ngặt lắm, bảo vệ dưới hầm thấy hắn lái xe sịn vậy cũng không hỏi câu nào đã cho hắn lái vào.
Hắn đi thang máy từ tầng hầm lên tầng Chúc Chu ở, từ trong thang máy đi ra đã thấy bên lễ tân và cảnh sát đang đứng trước cửa nhà Chúc Chu.
Hắn đi tới, cảnh sát ngoài cửa lập tức ngăn hắn lại hỏi: “Anh là ai? Có chuyện gì không?”
Thời Đường nói: “Tôi báo cảnh sát.”
Nghe thấy là hắn báo cảnh sát, cảnh sát đối chiếu thông tin một chút rồi để hắn vào.
Cảnh sát nói: “May có anh báo cảnh sát đúng lúc, bạn của anh không đáng lo, chỉ có chút hoảng sợ, người bên tôi đang an ủi, anh cũng đi an ủi cậu ấy một chút đi.”
Khi Thời Đường đi vào bên trong, thấy được Chu Nhất Thành bị còng tay ngồi xổm ở góc tường.
Chu Nhất Thành ngẩng đầu nhìn Thời Đường, gã nghe tiếng người này nói chuyện với cảnh sát.
Lúc đó y đang định cởi quần áo của Chúc Chu, sau đó cửa bị gõ rầm rầm rầm, vốn y không định để ý tới, nhưng sau khi nghe thấy đối phương là cảnh sát, gã mới lấy lại lý trí.
Chu Nhất Thành vừa khôi phục lý trí, cả người đổ mồ hôi lạnh, chợt tỉnh táo lại, suy nghĩ một hồi, biết vẫn phải ra mở cửa đàng hoàng, không có biện pháp nào khác.
Mở cửa xong, một cảnh sát ngay lập tức khống chế y, một người khác đi vào bên trong, thấy một người ngồi trên giường, bọc mình trong chăn, vẻ mặt lo sợ bất an.
Chúc Chu hoảng hốt tột độ, nếu không phải sợ Quan Quan nghe được tiếng thì anh đã khóc lớn rồi.
Anh rất sợ hãi, giờ cả người đều run bần bật.
Lúc Thời Đường tiến vào, Chúc Chu ăn mặc chỉnh tề đang ngồi trên ghế lấy lời khai, nhớ lại từng chút một từ lúc Chu Nhất Thành tiến vào nhà đến khi gã đi mở cửa cho cảnh sát.
Cảnh sát thấy Thời Đường đi tới, hỏi: “Là anh báo cảnh sát sao?”
Chúc Chu nhìn sang, thấy là Thời Đường, trên mặt ngoài vẻ sợ sệt và căng thẳng ra còn có thêm chút kinh ngạc.
Anh còn chưa kịp nhìn điện thoại xem mình đã gọi vào số của ai, nhìn thấy Thời Đường mới nhớ ra điện thoại của mình, anh móc điện thoại dưới gối ra. Quả nhiên, lịch sử gọi đi ghi lại rõ ràng, mười mấy phút trước anh đã gọi vào số điện thoại di động của Thời Đường.
Chúc Chu không kìm được đỏ cả vành mắt, đưa tay quệt một cái, đi tới trước mặt Thời Đường, cúi người cảm ơn hắn.
“Thời tiên sinh, cảm ơn anh, khiến anh thêm phiền rồi. Xin lỗi.” Lời xin lỗi này là dành cho chuyện anh đã che giấu hắn lúc trước.
Thời Đường nghe được, làm bộ vô tình nói: “Anh không có chuyện gì là tốt rồi, những thứ khác để sau hẵng nói. Gã có làm anh bị thương không?”
Đến giờ tay Chúc Chu vẫn run, lắc đầu nói: “May là cảnh sát tới đúng lúc. Cảm ơn anh, thực sự cảm ơn anh.”
Thời Đường nhìn Chúc Chu còn đang phát run, quay người tới trước tủ quần áo của Chúc Chu, lấy một cái cái áo khoác dày ra, quay lại bên người anh, im lặng khoác áo lên người anh, nắm lấy vai Chúc Chu, tiếp thêm cho anh chút sức mạnh.
Có quần áo, còn có người tốt bụng động viên, còn có cảnh sát ở bên cạnh, Chúc Chu dần bình tĩnh lại.
Lấy xong lời khai, cảnh sát dẫn Chu Nhất Thành và nhân viên lễ tân đi. Bấy giờ Chúc Chu mới nhớ tới mình chưa qua xem xem Quan Quan ngủ thế nào.
Anh rón rén mở cửa phòng Quan Quan ra, nương theo ánh đèn hành lang nhìn mặt bé.
Quan Quan ngủ rất say, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, thế giới hỗn loạn bên ngoài không ảnh hưởng đến bé.
Chúc Chu thấy an tâm hơn không ít, xác định Quan Quan vẫn say ngủ, không làm bé tỉnh, không không bé sợ, anh mới quay người đi ra ngoài, sau đó thấy Thời Đường đang đứng trong hành lang.
Chúc Chu không ngờ rằng có ngày mình lại được người này cứu một phen.
“Thời tiên sinh, cám ơn anh.”
Thời Đường nhìn Chúc Chu, hỏi khẽ.
“Anh tìm được công việc mới chưa?”
Nhất thời Chúc Chu không kịp phản ứng lại.
“Hả?”